Lư`a có dự án trồng sâm Ngọc Linh để huy động gần 1.300 tỷ đồng

Lừa có dự án trồng sâm Ngọc Linh để huy động gần 1.300 tỷ đồng (Dân trí) – Quảng cáo rằng công ty có nhiều dự án liên quan đến cây sâm Ngọc Linh, Phạm Mỹ Hạnh đưa ra các thông tin gian dối, từ đó huy động gần 1.300 tỷ đồng của hơn 1.200… Continue reading Lư`a có dự án trồng sâm Ngọc Linh để huy động gần 1.300 tỷ đồng

Đ:𝐨̛̃ đ:𝐞̉ 𝐜𝐡𝐨 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐛𝐚́𝐜 𝐬𝐢̃ 𝐤𝐡𝐨𝐚 𝐬:𝐚̉𝐧 𝐫:𝐮𝐧 𝐫:𝐚̂̉𝐲 𝐤𝐡𝐢 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐛:𝐢́ 𝐦:𝐚̣̂𝐭 đ𝐨̣̂:𝐧𝐠 𝐭𝐫:𝐨̛̀𝐢 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐬𝐚𝐮…

Đỡ đ:ẻ cho vợ cũ của mình, bác sĩ khoa sản r:un r:ẩy khi phát hiện b:í m:ật độ:ng tr:ời phía sau Tuấn lập tức khoác áo blouse, lao nhanh về phòng cấp cứu. Dẫu dày dạn kinh nghiệm, anh vẫn luôn thận trọng với những ca như thế này. Nhưng vừa bước vào, anh… Continue reading Đ:𝐨̛̃ đ:𝐞̉ 𝐜𝐡𝐨 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐛𝐚́𝐜 𝐬𝐢̃ 𝐤𝐡𝐨𝐚 𝐬:𝐚̉𝐧 𝐫:𝐮𝐧 𝐫:𝐚̂̉𝐲 𝐤𝐡𝐢 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐛:𝐢́ 𝐦:𝐚̣̂𝐭 đ𝐨̣̂:𝐧𝐠 𝐭𝐫:𝐨̛̀𝐢 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐬𝐚𝐮…

Sẽ đồng loạt kiểm tra nồng độ cồn sáng mùng 1 Tết Bính Ngọ

Sẽ đồng loạt kiểm tra nồng độ cồn sáng mùng 1 Tết Bính Ngọ (Dân trí) – Theo Cục CSGT, từ 10h mùng 1 Tết Nguyên đán Bính Ngọ, CSGT toàn quốc sẽ đồng loạt kiểm tra nồng độ cồn. Ngày 12/12, Cục CSGT (Bộ Công an) cho biết vừa ban hành kế hoạch tổng… Continue reading Sẽ đồng loạt kiểm tra nồng độ cồn sáng mùng 1 Tết Bính Ngọ

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục…

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục… Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán… Continue reading Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục…

Cô gái 25t bị bạn trai đ//á đ//au đ//ớn đành cưới đại anh xe ôm ng//hèo cho có chồng, lúc mẹ chồng lên trao hồi môn thì ng//ã qu//ỵ… Phúc thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô đẫm nước, trong lòng anh chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành. Đến giữa cầu, Thủy khẽ nói: “Anh chờ tôi một chút… tôi chỉ muốn nhìn sông thôi.” Phúc lặng người. Nhưng khi thấy cô tiến gần la//n ca//n, anh vội lao tới, nắm chặt tay cô, giọng r/un ru/n mà kiên quyết: “Em còn bố mẹ không? Họ sẽ ra sao nếu m//ất em?”.“Một thằ//ng đàn ông p//hản b//ội không đáng để em đánh đổi cả m../ạng số./.ng.” Lời nói ấy như nh../át d./.ao xé to/ang bức tường tu/yệt vọ/ng trong lòng Thủy. Nước mưa hòa nước mắt, cô ò/a kh/óc như đứa tr/ẻ. Cô gục xuống vai anh, khóc cho trôi hết 5 năm yêu thương, hết những tổ/n thươ/ng cô từng nuốt vào lòng. Đêm ấy, Phúc đưa Thủy về nhà. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu em cần người lắng nghe, anh sẵn sàng.” Những ngày sau đó, Phúc vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm: “Em ăn gì chưa?”. “Hôm nay có đi làm không?” Sự chân thành, giản dị của anh khiến Thủy cảm thấy lòng mình yên ổn lạ thường. Không nhà cao cửa rộng, không xe sang, không lời hoa mỹ – chỉ là một người đàn ông luôn sẵn sàng dừng xe giữa đường chỉ để hỏi cô có ổn không. Bốn tháng sau, Phúc tỏ tình. Thủy đồng ý – không phải vì yêu, mà vì cô muốn tr/ả th//ù Nam, muốn cho anh ta thấy, không có anh, cô vẫn hạnh phúc. Ngày cưới, người ta xì xào: “C/on Thủy hoa khôi ngày xưa yêu thằng Nam 5 năm, giờ đi lấy anh xe ôm à?”. “Đúng là gái đẹp mà d//ại, hết tuổi xuân lại lấy đại cho có chồng.” Thủy chỉ mỉm cười nhạt. Cô nghĩ, sau đám cưới này, chỉ cần đăng một tấm hình hạnh phúc, Nam và lũ bạn anh ta chắc chắn sẽ phải ca/y đắ/ng nhìn. Nhưng mọi chuyện chỉ thật sự s//ốc khi mẹ chú rể bước lên sân khấu… Xem tiếp dưới bình luận…👇

Cô gái 25 tuổi cưới đại anh xe ôm cho có chồng Thủy yêu Nam từ khi 2 người là sinh viên năm cuối. 5 năm thanh xuân, họ cùng nhau vượt qua qua bao khó khăn nhưng vô cùng hạnh phúc. Cả hai đã mơ về căn nhà nhỏ nơi có tiếng trẻ con… Continue reading Cô gái 25t bị bạn trai đ//á đ//au đ//ớn đành cưới đại anh xe ôm ng//hèo cho có chồng, lúc mẹ chồng lên trao hồi môn thì ng//ã qu//ỵ… Phúc thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô đẫm nước, trong lòng anh chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành. Đến giữa cầu, Thủy khẽ nói: “Anh chờ tôi một chút… tôi chỉ muốn nhìn sông thôi.” Phúc lặng người. Nhưng khi thấy cô tiến gần la//n ca//n, anh vội lao tới, nắm chặt tay cô, giọng r/un ru/n mà kiên quyết: “Em còn bố mẹ không? Họ sẽ ra sao nếu m//ất em?”.“Một thằ//ng đàn ông p//hản b//ội không đáng để em đánh đổi cả m../ạng số./.ng.” Lời nói ấy như nh../át d./.ao xé to/ang bức tường tu/yệt vọ/ng trong lòng Thủy. Nước mưa hòa nước mắt, cô ò/a kh/óc như đứa tr/ẻ. Cô gục xuống vai anh, khóc cho trôi hết 5 năm yêu thương, hết những tổ/n thươ/ng cô từng nuốt vào lòng. Đêm ấy, Phúc đưa Thủy về nhà. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu em cần người lắng nghe, anh sẵn sàng.” Những ngày sau đó, Phúc vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm: “Em ăn gì chưa?”. “Hôm nay có đi làm không?” Sự chân thành, giản dị của anh khiến Thủy cảm thấy lòng mình yên ổn lạ thường. Không nhà cao cửa rộng, không xe sang, không lời hoa mỹ – chỉ là một người đàn ông luôn sẵn sàng dừng xe giữa đường chỉ để hỏi cô có ổn không. Bốn tháng sau, Phúc tỏ tình. Thủy đồng ý – không phải vì yêu, mà vì cô muốn tr/ả th//ù Nam, muốn cho anh ta thấy, không có anh, cô vẫn hạnh phúc. Ngày cưới, người ta xì xào: “C/on Thủy hoa khôi ngày xưa yêu thằng Nam 5 năm, giờ đi lấy anh xe ôm à?”. “Đúng là gái đẹp mà d//ại, hết tuổi xuân lại lấy đại cho có chồng.” Thủy chỉ mỉm cười nhạt. Cô nghĩ, sau đám cưới này, chỉ cần đăng một tấm hình hạnh phúc, Nam và lũ bạn anh ta chắc chắn sẽ phải ca/y đắ/ng nhìn. Nhưng mọi chuyện chỉ thật sự s//ốc khi mẹ chú rể bước lên sân khấu… Xem tiếp dưới bình luận…👇

Ba bố con được đưa ᴛừ ngoài s?ôɴɢ ᴠề ɴʜà, ᴀɪ ᴄũɴɢ xó-ᴛ ʀồɪ ʟẩᴍ ʙẩᴍ ᴛʀ;/áᴄʜ ᴇᴍ, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây th-ừng anh vẫn nắm trong tay dùng để ʟàᴍ ᴄʜᴜʏệɴ ᴋʜôɴɢ ᴛʜể ᴄʜấᴘ ɴʜậɴ đó… Bạn đọc tiếp câu chuyện tại bình luận 👇👇👇

Ba bố con anh được đưa ᴛừ ngoài s?ôɴɢ ᴠề ɴʜà mà ᴀɪ ᴄũɴɢ xó-ᴛ ʀồɪ ʟẩᴍ ʙẩᴍ ᴛʀ;/áᴄʜ ᴇᴍ, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây th-ừng đó Ba bố con được người ta đưa từ sông về,tiếng kèn trống, tiếng khóc, tiếng người xì xào cứ quấn lấy nhau. “Tội nghiệp […]

NιпҺ BìпҺ: Coп dȃu pҺι taпg tҺι tҺể Ьṓ mẹ cҺồпg troпg vườп cҺuṓι ƌể cҺe gιấu tộι пgoạι tìпҺ Buổi sáng cuối hè, trong làn sương mỏng, ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên triền đê vẫn yên ả như bao ngày. Nhưng không ai ngờ rằng chỉ vài giờ sau, vùng đất ấy sẽ trở thành tâm điểm của một vụ mất tích bí ẩn khiến cả khu vực rúng động. Ông bà Tấn – một cặp vợ chồng hiền lành – được hàng xóm báo là “không thấy ra chợ như mọi ngày”. Cửa nhà đóng im lìm, điện thoại không liên lạc được. Người con trai – anh Long – đang làm việc xa – gọi mãi cũng không ai bắt máy. Ban đầu, ai cũng nghĩ hai ông bà đi thăm họ hàng. Nhưng đến ngày thứ ba, khi trong vườn chuối phía sau nhà bốc lên mùi lạ, tất cả mới bàng hoàng. Trung tá Nguyễn Hoàng Lâm, đội trưởng đội điều tra hình sự, cùng tổ công tác được điều về ngay trong chiều hôm đó. Ông là người dày dạn, đã từng xử lý hàng trăm vụ án, nhưng lần này, khi đứng trước căn nhà nhỏ nằm lọt giữa vườn chuối rậm rạp, ông vẫn cảm thấy có điều gì không bình thường. Cửa nhà khép hờ, nền hiên còn in dấu chân nhỏ. Bên bếp có bát cơm đang ăn dở, chiếc ghế nghiêng đổ. Mọi thứ im ắng đến rợn người. Người đầu tiên ra mở cửa khi công an đến là Lan, con dâu của ông bà Tấn. Cô còn rất trẻ, chừng hai mươi tám tuổi, dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng như mất ngủ lâu ngày. Cô nói giọng run rẩy: – “Tôi cũng không biết bố mẹ đi đâu. Hôm đó họ bảo sang nhà bạn cũ rồi không về nữa…” Trung tá Lâm quan sát, đôi mắt ông sắc lạnh. Ông nhận ra bàn tay Lan đang run, và vạt áo cô dính vết bùn mờ. Ông hỏi nhẹ: – “Chị có biết tại sao trong nhà có dấu hiệu dọn dẹp vội vàng không?” Lan cúi đầu: – “Tôi lau nhà hôm qua… sợ bụi bẩn thôi.” Nhưng chỉ vài phút sau, khi tổ kỹ thuật hình sự rà soát khu vườn, con chó nghiệp vụ bỗng sủa dữ dội ở khu chuối cuối góc. Mùi hôi từ đất bốc lên nồng nặc. Trung tá Lâm nhìn quanh, rồi ra lệnh: – “Khoanh vùng khu đất đó. Không được ai lại gần.” Chỉ ít giờ sau… …. ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI PHẦN BÌNH LUẬN ĐẦU TIÊN 👇 👇

NιпҺ BìпҺ: Coп dȃu pҺι taпg tҺι tҺể Ьṓ mẹ cҺồпg troпg vườп cҺuṓι ƌể cҺe gιấu tộι пgoạι tìпҺ NιпҺ BìпҺ: Coп dȃu pҺι taпg tҺι tҺể Ьṓ mẹ cҺồпg troпg vườп cҺuṓι ƌể cҺe gιấu tộι пgoạι tìпҺ Buổi sáng cuối hè, trong làn sương mỏng, ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên […]

Bố vợ bảo tôi cưới chị vợ đi. Vợ đã mất nhưng tình yêu tôi dành cho vợ vẫn vẹn nguyên. Hôm vừa rồi, giỗ hết việc cho vợ tôi. Ngày chuẩn bị về quê, cha vợ gọi tôi và chị nói chuyện riêng, ông nói: “Cha nghĩ thế này, con không thể một mình nuôi con, cũng không thể một mình sống tới già được, con nên lấy vợ. Sau đó quay sang chị nói: “Con thương cháu thì làm vợ em nó đi, thay vợ nó chăm sóc cho chồng con nó”. Chị ngượng ngùng…và rồi …

Bố vợ bảo tôi cưới chị vợ đi. Vợ đã mất nhưng tình yêu tôi dành cho vợ vẫn vẹn nguyên. Hôm vừa rồi, giỗ hết việc cho vợ tôi. Ngày chuẩn bị về quê, cha vợ gọi tôi và chị nói chuyện riêng, ông nói: “Cha nghĩ thế này, con không thể một mình… Continue reading Bố vợ bảo tôi cưới chị vợ đi. Vợ đã mất nhưng tình yêu tôi dành cho vợ vẫn vẹn nguyên. Hôm vừa rồi, giỗ hết việc cho vợ tôi. Ngày chuẩn bị về quê, cha vợ gọi tôi và chị nói chuyện riêng, ông nói: “Cha nghĩ thế này, con không thể một mình nuôi con, cũng không thể một mình sống tới già được, con nên lấy vợ. Sau đó quay sang chị nói: “Con thương cháu thì làm vợ em nó đi, thay vợ nó chăm sóc cho chồng con nó”. Chị ngượng ngùng…và rồi …

Bà cụ gi:à nhặt ve chai phát hiện trong thùng rác tấm ảnh của mình hồi xưa, càng k;;inh::hoang hơn phát hiện thêm điều không ngờ về người con trai và vợ 2 của chồng, ai nghe cũng rớt nước mắt… Bà Năm, một cụ già ngh;èo kh;;ó, ngày ngày nhặt ve chai quanh khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Dáng bà lọ;m khọ;m, tay đẩy chiếc xe cũ kỹ, lặng lẽ b;ới từng túi rác để kiếm chút tiền sống qua ngày. Một buổi sáng, khi mở một túi rác vứt trước tòa nhà, bà s;;ững s;;ờ tìm thấy một bức thư cũ, bên trong là tấm ảnh chụp bà hồi trẻ – đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ. Đằng sau ảnh là dòng chữ: “Mẹ yêu của con – 2003”. Bà Năm r;;un r;;ẩy, nước mắt lăn dài. Bà nhớ lại 22 năm trước, khi đứa con trai duy nhất, Minh, bị b;;;;ắt:c;;;ó;c lúc mới 3t trong một lần bà dẫn cậu đi chợ. Từ đó, bà m;;ất hết hy vọng, sống trong đa;;lo kh;ổ và ngh;;èo đ;;ói, không ngày nào nguôi nỗi nhớ con. Bức thư và tấm ảnh như tia sáng, khiến bà tin Minh vẫn còn sống, có thể đang ở ngay khu chung cư này. Mang theo hy vọng, bà Năm ngày ngày ngồi bên thùng rác trước tòa nhà, giả vờ nhặt ve chai nhưng thực chất là chờ đợi, mong một lần được gặp con. Dân chúng cư thấy bà, có người th;;ương, có kẻ x;;ua;;đu;;;ổi, nhưng bà không nản. Bà cẩn thận giữ bức thư và tấm ảnh trong túi áo, như báu vật duy nhất. Một ngày, bà thấy một thanh niên trẻ, ăn mặc lịch sự, hớt hải chạy ra thùng rác, lật tung từng túi. Bà lại gần, giọng run run hỏi: “Cháu tìm gì mà vội thế?” Thanh niên, tên Phong, thở dài: “Cháu tìm một bức thư bố cháu để lại trước khi m;;;ất. Trong đó có ảnh mẹ r;;;uột cháu, nhưng chắc bị ai vứt m;;ất rồi.” Bà Năm như ng;;;ừng th;;ở. Bà rút từ túi áo ra bức thư và tấm ảnh, đưa cho Phong. Anh sững sờ, nhìn bà, rồi nhìn tấm ảnh, giọng nghẹn ngào: “Bà… bà là mẹ cháu?”…. Đọc tiếp dưới bình luận 👇

Bà cụ gi:à nhặt ve chai phát hiện trong thùng rác tấm ảnh của mình hồi xưa, càng k;;inh::hoang hơn phát hiện thêm điều không ngờ về người con trai và vợ 2 của chồng, ai nghe cũng rớt nước mắt…Bà Năm, một cụ già ngh;èo kh;;ó, ngày ngày nhặt ve chai quanh khu chung… Continue reading Bà cụ gi:à nhặt ve chai phát hiện trong thùng rác tấm ảnh của mình hồi xưa, càng k;;inh::hoang hơn phát hiện thêm điều không ngờ về người con trai và vợ 2 của chồng, ai nghe cũng rớt nước mắt… Bà Năm, một cụ già ngh;èo kh;;ó, ngày ngày nhặt ve chai quanh khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Dáng bà lọ;m khọ;m, tay đẩy chiếc xe cũ kỹ, lặng lẽ b;ới từng túi rác để kiếm chút tiền sống qua ngày. Một buổi sáng, khi mở một túi rác vứt trước tòa nhà, bà s;;ững s;;ờ tìm thấy một bức thư cũ, bên trong là tấm ảnh chụp bà hồi trẻ – đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ. Đằng sau ảnh là dòng chữ: “Mẹ yêu của con – 2003”. Bà Năm r;;un r;;ẩy, nước mắt lăn dài. Bà nhớ lại 22 năm trước, khi đứa con trai duy nhất, Minh, bị b;;;;ắt:c;;;ó;c lúc mới 3t trong một lần bà dẫn cậu đi chợ. Từ đó, bà m;;ất hết hy vọng, sống trong đa;;lo kh;ổ và ngh;;èo đ;;ói, không ngày nào nguôi nỗi nhớ con. Bức thư và tấm ảnh như tia sáng, khiến bà tin Minh vẫn còn sống, có thể đang ở ngay khu chung cư này. Mang theo hy vọng, bà Năm ngày ngày ngồi bên thùng rác trước tòa nhà, giả vờ nhặt ve chai nhưng thực chất là chờ đợi, mong một lần được gặp con. Dân chúng cư thấy bà, có người th;;ương, có kẻ x;;ua;;đu;;;ổi, nhưng bà không nản. Bà cẩn thận giữ bức thư và tấm ảnh trong túi áo, như báu vật duy nhất. Một ngày, bà thấy một thanh niên trẻ, ăn mặc lịch sự, hớt hải chạy ra thùng rác, lật tung từng túi. Bà lại gần, giọng run run hỏi: “Cháu tìm gì mà vội thế?” Thanh niên, tên Phong, thở dài: “Cháu tìm một bức thư bố cháu để lại trước khi m;;;ất. Trong đó có ảnh mẹ r;;;uột cháu, nhưng chắc bị ai vứt m;;ất rồi.” Bà Năm như ng;;;ừng th;;ở. Bà rút từ túi áo ra bức thư và tấm ảnh, đưa cho Phong. Anh sững sờ, nhìn bà, rồi nhìn tấm ảnh, giọng nghẹn ngào: “Bà… bà là mẹ cháu?”…. Đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đang trong đám giỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m;/ất uy quay sang t;/át con dâu một cái nhưng bố chồng đùng đùng đứng dậy đưa ra cuốn sổ tiết kiệm khiến mọi người c;/hết lặng vì người đứng tên lại chính là… Đám giỗ ông nội năm nay được tổ chức to hơn mọi năm. Gia đình trưởng họ – tức vợ chồng ông bà Hòa – chuẩn bị từ sớm, sắm sửa đủ đầy, mời cả họ xa gần. Trong bếp, các chị em dâu vẫn xúm xít như thường lệ, ai vào bếp thì biết: Linh – con dâu trưởng – là người xắn tay làm từ đầu đến cuối. Dù là dâu trưởng, Linh vẫn luôn ngồi mâm dưới, đúng lễ đúng nghĩa, chưa bao giờ vượt rào hay tỏ vẻ. Thế nhưng hôm đó, khi bữa cơm vừa bắt đầu, chồng cô – anh Quân – vỗ nhẹ cạnh bên, ý bảo cô lên mâm trên ngồi cùng, vì bàn còn chỗ. Linh lúng túng đứng dậy. Vừa xếp bát đũa định ngồi, thì… Chát! – Một cái tát đanh gọn như trời giáng. Mẹ chồng – bà Hòa – giậ;n d/ữ: – “Biết thân biết phận đi! Dâu con mà đòi ngồi ngang với đàn ông à? Cô trèo lên đầu tôi ngồi rồi còn gì?!” Cả họ sững người. Không khí bàn tiệc chùng xuống. Linh đỏ mặt, tay run run ôm má, muốn quay lại mâm dưới. Nhưng đúng lúc đó, ông Hòa – bố chồng cô – đứng bật dậy. Ông không nói gì, chỉ móc trong túi áo một cuốn sổ tiết kiệm, vỗ “bộp” xuống bàn, lạnh lùng: – “Muốn biết ai là người có quyền ngồi mâm trên à? Đọc cái tên đứng sổ này đi rồi hãy mở miệng nói lễ nghĩa!” Mọi người cúi xuống nhìn: sổ tiết kiệm giá trị hơn 1,2 tỷ, tên người đứng sổ không phải ông Hòa, không phải bà Hòa, mà chính là…

Đang trong đám giỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m;/ất uy quay sang t;/át con dâu Đám giỗ ông nội năm nay được tổ chức to hơn mọi năm. Gia đình trưởng họ – tức vợ chồng ông bà Hòa – chuẩn bị từ… Continue reading Đang trong đám giỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m;/ất uy quay sang t;/át con dâu một cái nhưng bố chồng đùng đùng đứng dậy đưa ra cuốn sổ tiết kiệm khiến mọi người c;/hết lặng vì người đứng tên lại chính là… Đám giỗ ông nội năm nay được tổ chức to hơn mọi năm. Gia đình trưởng họ – tức vợ chồng ông bà Hòa – chuẩn bị từ sớm, sắm sửa đủ đầy, mời cả họ xa gần. Trong bếp, các chị em dâu vẫn xúm xít như thường lệ, ai vào bếp thì biết: Linh – con dâu trưởng – là người xắn tay làm từ đầu đến cuối. Dù là dâu trưởng, Linh vẫn luôn ngồi mâm dưới, đúng lễ đúng nghĩa, chưa bao giờ vượt rào hay tỏ vẻ. Thế nhưng hôm đó, khi bữa cơm vừa bắt đầu, chồng cô – anh Quân – vỗ nhẹ cạnh bên, ý bảo cô lên mâm trên ngồi cùng, vì bàn còn chỗ. Linh lúng túng đứng dậy. Vừa xếp bát đũa định ngồi, thì… Chát! – Một cái tát đanh gọn như trời giáng. Mẹ chồng – bà Hòa – giậ;n d/ữ: – “Biết thân biết phận đi! Dâu con mà đòi ngồi ngang với đàn ông à? Cô trèo lên đầu tôi ngồi rồi còn gì?!” Cả họ sững người. Không khí bàn tiệc chùng xuống. Linh đỏ mặt, tay run run ôm má, muốn quay lại mâm dưới. Nhưng đúng lúc đó, ông Hòa – bố chồng cô – đứng bật dậy. Ông không nói gì, chỉ móc trong túi áo một cuốn sổ tiết kiệm, vỗ “bộp” xuống bàn, lạnh lùng: – “Muốn biết ai là người có quyền ngồi mâm trên à? Đọc cái tên đứng sổ này đi rồi hãy mở miệng nói lễ nghĩa!” Mọi người cúi xuống nhìn: sổ tiết kiệm giá trị hơn 1,2 tỷ, tên người đứng sổ không phải ông Hòa, không phải bà Hòa, mà chính là…