Cách đây 1 tháng, mẹ vợ tôi lên chơi. Tôi chẳng nghĩ gì cho đến khi hết 2 tuần rồi mà bà vẫn chưa về. Cứ nghĩ bà lên chơi vài ngày thôi, nhà tôi thì không chật chội nhưng nếu mẹ vợ muốn ở hẳn thì khó chịu lắm. Ở quê điều kiện không tốt bằng trên thành phố, tôi nghĩ bà thích lên sống với vợ chồng tôi thì phải, nên mới ở chơi mãi không về. Nghĩ đến cảnh sống chung với mẹ vợ mà tôi mệt mỏi và chán chường vô cùng. Đầu tiên là mất tự do, thứ hai là chúng tôi sẽ phải lo lắng toàn bộ, chị gái vợ dưới quê chắc chắn lại trốn tránh trách nhiệm. Tôi chỉ là con rể, có lý nào phải chịu trách nhiệm với mẹ vợ? Sau một tháng mẹ vợ ở chơi, chiều hôm đó đi làm về, cuối cùng tôi cũng đã được toại nguyện. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì sẽ được tự do thoải mái trở lại nhưng không ngờ khi vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước thì phải giật mình nhìn những thứ bên trong, đặc biệt là túi nilon màu đen có dán tờ giấy ghi chú “Chỉ mở sau khi mẹ về quê”…

Cách đây 1 tháng, mẹ vợ tôi lên chơi. Tôi chẳng nghĩ gì cho đến khi hết 2 tuần rồi mà bà vẫn chưa về. Cứ nghĩ bà lên chơi vài ngày thôi, nhà tôi thì không chật chội nhưng nếu mẹ vợ muốn ở hẳn thì khó chịu lắm. Ở quê điều kiện không… Continue reading Cách đây 1 tháng, mẹ vợ tôi lên chơi. Tôi chẳng nghĩ gì cho đến khi hết 2 tuần rồi mà bà vẫn chưa về. Cứ nghĩ bà lên chơi vài ngày thôi, nhà tôi thì không chật chội nhưng nếu mẹ vợ muốn ở hẳn thì khó chịu lắm. Ở quê điều kiện không tốt bằng trên thành phố, tôi nghĩ bà thích lên sống với vợ chồng tôi thì phải, nên mới ở chơi mãi không về. Nghĩ đến cảnh sống chung với mẹ vợ mà tôi mệt mỏi và chán chường vô cùng. Đầu tiên là mất tự do, thứ hai là chúng tôi sẽ phải lo lắng toàn bộ, chị gái vợ dưới quê chắc chắn lại trốn tránh trách nhiệm. Tôi chỉ là con rể, có lý nào phải chịu trách nhiệm với mẹ vợ? Sau một tháng mẹ vợ ở chơi, chiều hôm đó đi làm về, cuối cùng tôi cũng đã được toại nguyện. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì sẽ được tự do thoải mái trở lại nhưng không ngờ khi vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước thì phải giật mình nhìn những thứ bên trong, đặc biệt là túi nilon màu đen có dán tờ giấy ghi chú “Chỉ mở sau khi mẹ về quê”…

Khởi tố, tạm giam Đoàn Văn Sáng, 57 tuổi, cựu Đội phó Quản lý thị trường số 4 thuộc Chi cục quản lý thị trường về tội Giết người👇

Nghi phạm giết người phi tang xác ở Lạng Sơn bị bắt Đoàn Văn Sáng, cựu Đội phó quản lý thị trường số 4, bị cáo buộc sát hại người đàn ông 36 tuổi tại trụ sở đơn vị ở xã Hữu Lũng, phi tang xác. * Tiếp tục cập nhật. Chiều 3/12, Công an… Continue reading Khởi tố, tạm giam Đoàn Văn Sáng, 57 tuổi, cựu Đội phó Quản lý thị trường số 4 thuộc Chi cục quản lý thị trường về tội Giết người👇

Chú tôi vừa ra tò, cả họ đều quay lưng, chỉ có mẹ tôi dang tay đón nhận. Đến khi gia đình tôi lâm vào cảnh ph//á s///ản, chú chỉ nói: “Đi theo chú tới một nơi”, vừa tới nơi, tôi liền ch///ết l///ặng… Bố tôi m///ất khi tôi mới học lớp 5. Ngày ông ra đi, mẹ ngồi bên qua//n tà///i mà nghẹn không thành tiếng. Cả họ chỉ thư/ơng h///ại dăm câu, rồi ai về nhà nấy. Từ đó, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn, gồng gánh đủ nghề để tôi được đi học. Người duy nhất thường xuyên ghé qua thăm hai mẹ con là chú tôi – em trai của bố. Nhưng rồi một năm sau, chú bị b////ắt vì tội đ//nh người trong lúc s///a///y rư/ợu. Người ta bảo “ngh///iệp cha không qua được con”, họ nhìn chú với ánh mắt khi////nh b///ỉ, và cũng nhìn mẹ con tôi bằng sự dè dặt, s//ợ dây dưa. Mười lăm năm sau, chú mãn hạn tò. Cả họ đều bảo: “Thằng đó ra rồi thì trá///nh xa, kẻo mang tiếng.” Nhưng mẹ tôi – người đ//àn b///à đã chịu quá nhiều t///ổn thư///ơng – lại bảo: – Nó là em ru//ột của bố con. Dù có thế nào cũng vẫn là má///u m///ủ. Hôm chú về, chú đứng ngoài cổng, dáng gầ//y g///ò, vai khoác chiếc ba lô rách. Mẹ mỉm cười, mở cửa đón vào: – Vào nhà đi, em. Nhà này lúc nào cũng có chỗ cho chú. Từ hôm đó, chú ở trong căn phòng cũ của bố. Ban ngày, chú ra ngoài làm thuê, chiều về lại cặm cụi sửa hàng rào, quét sân, chăm mảnh vườn nhỏ phía sau. Có lần tôi thấy chú trồng gì đó, hỏi thì chú chỉ cười hiền: – Chú trồng thứ sẽ nuôi sống người tốt. Nghe chẳng hiểu gì, tôi chỉ cười trừ. Rồi cuộc đời lại thử thách chúng tôi. Công việc của tôi th///ất b///ại, mẹ thì bệ///nh nặng, tiền thu///ốc m//en n//ợ n//ần chồng chất. Một đêm, tôi ngồi trong bóng tối, nghĩ đến việc bán nhà. Lúc đó, chú bước vào, ngồi xuống bên cạnh, nói chậm rãi: – Hồi bố con m//ất, mẹ con vẫn dang tay đón em, dù cả họ đều quay lưng. Giờ đến lượt em trả ơn. Chuẩn bị đi theo chú, đừng hỏi nhiều. Sáng hôm sau, chú lái chiếc xe cũ, đưa hai mẹ con tôi đi. Và rồi chú dừng lại ở 1 nơi, vừa nhìn thấy tôi đã sữ//ng s//ờ… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Chú tôi vừa ra t:ò, cả họ đều quay lưng, chỉ có mẹ tôi dang tay đón nhận Chú tôi vừa ra tò, cả họ đều quay lưng, chỉ có mẹ tôi dang tay đón nhận. Đến khi gia đình tôi lâm vào cảnh ph//á s///ản, chú chỉ nói: “Đi theo chú tới một nơi”,… Continue reading Chú tôi vừa ra tò, cả họ đều quay lưng, chỉ có mẹ tôi dang tay đón nhận. Đến khi gia đình tôi lâm vào cảnh ph//á s///ản, chú chỉ nói: “Đi theo chú tới một nơi”, vừa tới nơi, tôi liền ch///ết l///ặng… Bố tôi m///ất khi tôi mới học lớp 5. Ngày ông ra đi, mẹ ngồi bên qua//n tà///i mà nghẹn không thành tiếng. Cả họ chỉ thư/ơng h///ại dăm câu, rồi ai về nhà nấy. Từ đó, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn, gồng gánh đủ nghề để tôi được đi học. Người duy nhất thường xuyên ghé qua thăm hai mẹ con là chú tôi – em trai của bố. Nhưng rồi một năm sau, chú bị b////ắt vì tội đ//nh người trong lúc s///a///y rư/ợu. Người ta bảo “ngh///iệp cha không qua được con”, họ nhìn chú với ánh mắt khi////nh b///ỉ, và cũng nhìn mẹ con tôi bằng sự dè dặt, s//ợ dây dưa. Mười lăm năm sau, chú mãn hạn tò. Cả họ đều bảo: “Thằng đó ra rồi thì trá///nh xa, kẻo mang tiếng.” Nhưng mẹ tôi – người đ//àn b///à đã chịu quá nhiều t///ổn thư///ơng – lại bảo: – Nó là em ru//ột của bố con. Dù có thế nào cũng vẫn là má///u m///ủ. Hôm chú về, chú đứng ngoài cổng, dáng gầ//y g///ò, vai khoác chiếc ba lô rách. Mẹ mỉm cười, mở cửa đón vào: – Vào nhà đi, em. Nhà này lúc nào cũng có chỗ cho chú. Từ hôm đó, chú ở trong căn phòng cũ của bố. Ban ngày, chú ra ngoài làm thuê, chiều về lại cặm cụi sửa hàng rào, quét sân, chăm mảnh vườn nhỏ phía sau. Có lần tôi thấy chú trồng gì đó, hỏi thì chú chỉ cười hiền: – Chú trồng thứ sẽ nuôi sống người tốt. Nghe chẳng hiểu gì, tôi chỉ cười trừ. Rồi cuộc đời lại thử thách chúng tôi. Công việc của tôi th///ất b///ại, mẹ thì bệ///nh nặng, tiền thu///ốc m//en n//ợ n//ần chồng chất. Một đêm, tôi ngồi trong bóng tối, nghĩ đến việc bán nhà. Lúc đó, chú bước vào, ngồi xuống bên cạnh, nói chậm rãi: – Hồi bố con m//ất, mẹ con vẫn dang tay đón em, dù cả họ đều quay lưng. Giờ đến lượt em trả ơn. Chuẩn bị đi theo chú, đừng hỏi nhiều. Sáng hôm sau, chú lái chiếc xe cũ, đưa hai mẹ con tôi đi. Và rồi chú dừng lại ở 1 nơi, vừa nhìn thấy tôi đã sữ//ng s//ờ… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Trưởng thôn ‘gây sốt’ mạng vì thuộc tên 3.000 người dân

Trưởng thôn ‘gây sốt’ mạng vì thuộc tên 3.000 người dân Đăk LăkKhông cần sổ sách, anh Phạm Văn Long, 42 tuổi, cầm loa gọi chính xác tên, hoàn cảnh của từng người trong 800 hộ dân đến nhận quà cứu trợ sau lũ. Ngày 28/11, video ghi cảnh trưởng thôn Mỹ Phú 1, xã… Continue reading Trưởng thôn ‘gây sốt’ mạng vì thuộc tên 3.000 người dân

Khi anh Minh trở về nhà sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến, anh không bao giờ ngờ được rằng con gái mình lại phải ngủ ở cái giường cạnh chuồng lợn theo yêu cầu của mẹ kế. Và rồi chuyện xảy ra sau đó khiến tất cả đều phải sữ;/ng s-ờ… Gia đình anh Minh, 41 tu;/ổi, sống ở một vùng ngoại ô Hà Nam. Anh là kỹ sư công trình, công tác liên tục, chỉ cuối tuần mới về. Sau khi vợ mấ;/t, anh đi bước nữa với chị Thu, người phụ nữ khéo miệng, đảm đang — ít nhất là trong mắt hàng xóm. Con gái anh, bé Vy 9 tu;/ổi, hiền lành và hơi nhút nhát. Từ ngày có mẹ kế, Vy ít cười hơn nhưng lần nào Minh hỏi, con bé đều chỉ khẽ lắc đầu bảo: “Con ổn mà bố.” Hôm đó, Minh về sớm hơn dự kiến một ngày. Điện thoại sập nguồn, Minh không báo trước được. Anh bước vào sân nhà lúc gần 9 giờ tối. Ánh đèn bếp vẫn sáng, nhưng không thấy bóng con gái. Anh hỏi Thu: “Vy đâu em?” Thu lau tay trên tạp dề, vẻ hơi giật mình nhưng rồi cười gượng: “Nó… ngủ rồi. Hôm nay mệt.” Câu trả lời không làm anh hài lòng. Vy chưa bao giờ ngủ trước 9 giờ nếu biết bố sắp về. Anh Minh đi thẳng lên phòng con — cửa khóa trong. Anh gọi: “Vy? Con ngủ chưa?” Không tiếng trả lời. Cảm giác bất an chạy dọc sống lưng. Anh lặng lẽ đi vòng ra sau nhà — nơi có căn chuồng lợn cũ đã lâu không dùng nữa, chỉ còn mùi ngai ngái của đất ẩm. Và rồi… Anh nghe tiếng khẽ húng hắng ho ở bên trong. Anh giật mạnh cánh cửa gỗ mục. Ánh đèn pin từ điện thoại hắt lên cảnh tượng khiến anh đứng chế;/t lặng: Trên một tấm giường xếp cũ, không màn, không chiếu — bé Vy đang co ro quấn tấm chăn mỏng như khăn giấy, ngay bên cạnh bức tường chuồng lợn còn lấm bùn. Con bé ho sặc sụa. “Vy!? Tại sao con lại ở đây!?” Vy thấy bố thì bật khóc, lao vào ôm chặt lấy anh như thể sợ anh biến mất. Giọng con bé run run: “Mẹ kế b;/ắt con ngủ ngoài này vì con làm đổ bát canh… Con lạnh quá bố ơi…” Minh ôm con, run lên vì giận. Anh bế con vào nhà. Thu tái mặt: “Anh… anh về sớm vậy? Chuyện này—” “Sao em dám làm thế với con tôi?” – Minh gắt lên. Thu run rẩy: “Em… em chỉ muốn dạy nó lễ phép… Nhưng hàng xóm bắt đầu ló đầu sang vì nghe tiếng cãi vã. Đúng lúc đó, bà Hòa – hàng xóm sống sát vách – bước vào với vẻ sốt ruột: “Anh Minh… tôi phải nói thôi. Mấy hôm nay… đọc tiếp tại bình luận 👇👇

Khi anh Minh trở về nhà sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến, anh không bao giờ ngờ được rằng con gái mình lại phải ngủ ở cái giường cạnh chuồng lợn Gia đình anh Minh, 41 tuổi, sống ở một vùng ngoại ô Hà Nam. Anh là kỹ sư công trình, công tác liên… Continue reading Khi anh Minh trở về nhà sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến, anh không bao giờ ngờ được rằng con gái mình lại phải ngủ ở cái giường cạnh chuồng lợn theo yêu cầu của mẹ kế. Và rồi chuyện xảy ra sau đó khiến tất cả đều phải sữ;/ng s-ờ… Gia đình anh Minh, 41 tu;/ổi, sống ở một vùng ngoại ô Hà Nam. Anh là kỹ sư công trình, công tác liên tục, chỉ cuối tuần mới về. Sau khi vợ mấ;/t, anh đi bước nữa với chị Thu, người phụ nữ khéo miệng, đảm đang — ít nhất là trong mắt hàng xóm. Con gái anh, bé Vy 9 tu;/ổi, hiền lành và hơi nhút nhát. Từ ngày có mẹ kế, Vy ít cười hơn nhưng lần nào Minh hỏi, con bé đều chỉ khẽ lắc đầu bảo: “Con ổn mà bố.” Hôm đó, Minh về sớm hơn dự kiến một ngày. Điện thoại sập nguồn, Minh không báo trước được. Anh bước vào sân nhà lúc gần 9 giờ tối. Ánh đèn bếp vẫn sáng, nhưng không thấy bóng con gái. Anh hỏi Thu: “Vy đâu em?” Thu lau tay trên tạp dề, vẻ hơi giật mình nhưng rồi cười gượng: “Nó… ngủ rồi. Hôm nay mệt.” Câu trả lời không làm anh hài lòng. Vy chưa bao giờ ngủ trước 9 giờ nếu biết bố sắp về. Anh Minh đi thẳng lên phòng con — cửa khóa trong. Anh gọi: “Vy? Con ngủ chưa?” Không tiếng trả lời. Cảm giác bất an chạy dọc sống lưng. Anh lặng lẽ đi vòng ra sau nhà — nơi có căn chuồng lợn cũ đã lâu không dùng nữa, chỉ còn mùi ngai ngái của đất ẩm. Và rồi… Anh nghe tiếng khẽ húng hắng ho ở bên trong. Anh giật mạnh cánh cửa gỗ mục. Ánh đèn pin từ điện thoại hắt lên cảnh tượng khiến anh đứng chế;/t lặng: Trên một tấm giường xếp cũ, không màn, không chiếu — bé Vy đang co ro quấn tấm chăn mỏng như khăn giấy, ngay bên cạnh bức tường chuồng lợn còn lấm bùn. Con bé ho sặc sụa. “Vy!? Tại sao con lại ở đây!?” Vy thấy bố thì bật khóc, lao vào ôm chặt lấy anh như thể sợ anh biến mất. Giọng con bé run run: “Mẹ kế b;/ắt con ngủ ngoài này vì con làm đổ bát canh… Con lạnh quá bố ơi…” Minh ôm con, run lên vì giận. Anh bế con vào nhà. Thu tái mặt: “Anh… anh về sớm vậy? Chuyện này—” “Sao em dám làm thế với con tôi?” – Minh gắt lên. Thu run rẩy: “Em… em chỉ muốn dạy nó lễ phép… Nhưng hàng xóm bắt đầu ló đầu sang vì nghe tiếng cãi vã. Đúng lúc đó, bà Hòa – hàng xóm sống sát vách – bước vào với vẻ sốt ruột: “Anh Minh… tôi phải nói thôi. Mấy hôm nay… đọc tiếp tại bình luận 👇👇

Học sinh mang cây bút kỳ lạ tới trường, cô giáo tá hỏa khi mở ra, lập tức cảnh báo phụ huynh Việt

Có lẽ sau lời cảnh báo này, nhiều bậc cha mẹ sẽ kiểm tra thật kĩ vật dụng học tập của con mình. Thị trường đồ dùng học tập của học sinh bao gồm bút, thước kẻ, tẩy, sách, vở… ngày càng đa dạng với nhiều kiểu, mẫu mã đẹp mắt xuất hiện, thu hút… Continue reading Học sinh mang cây bút kỳ lạ tới trường, cô giáo tá hỏa khi mở ra, lập tức cảnh báo phụ huynh Việt

Vì sao ăn hạt tiêu đen có thể bảo vệ sức khỏe?

Vì sao ăn hạt tiêu đen có thể bảo vệ sức khỏe? Ăn hạt tiêu kích thích tiết enzyme tiêu hóa, hấp thụ chất dinh dưỡng tốt hơn, giúp giảm các phản ứng viêm trong cơ thể. Chứa chất chống oxy hóa Tiêu đen chứa nhiều chất chống oxy hóa giúp chống lại các gốc… Continue reading Vì sao ăn hạt tiêu đen có thể bảo vệ sức khỏe?

5 thói quen ăn uống phòng ung thư đại tràng

Không uống rượu, hạn chế thịt đỏ, bổ sung nhiều chất xơ giúp giảm viêm, duy trì đường ruột khỏe mạnh và phòng ngừa ung thư đại tràng Không uống rượu Rượu làm tăng mức độ tiếp xúc của ruột với acetaldehyde (một chất gây ung thư), nguy cơ stress oxy hóa, viêm đại tràng,… Continue reading 5 thói quen ăn uống phòng ung thư đại tràng