Phụ nữ hơn nhɑu ở tấm chồng? Sɑi rồi, ρhụ nữ hơn nhɑu ở tấm lòng!
Chẳng ai ᵭấu tṓ nhau giỏi hơn phụ nữ, nhưng cũng chẳng ai bênh vực nhau, thương cảm cho nhau hḗt lòng như chị em mình.
Thôi đừng lấy hôn nhân làm thước đo cho sự ổn định
Mới sáng hôm trước khi chuẩn bị đi làm, tôi có vô tình nghe thấy mấy bà cô đứng buôn chuyện ngay trước cửa nhà mình. Tính tôi vốn không thích tò mò, nên định cứ thế mở cửa dắt xe ra. Ấy thế nhưng chỉ vài giây sau, tôi nghe thấy trong cuộc trò chuyện ấy có nhắc đến tên mình. Tay đã sờ vào khóa cửa, nhưng tôi vẫn đứng yên, để nghe xem các cô các bác nói (tốt) gì mình.
Cô A. bảo “Như cái L. đây này, sắp ba chục tuổi đầu rồi mà vẫn lông bông thế không biết. Giờ mà không lo lấy chồng sinh con cho ổn định, vẫn ham chơi ham việc thế này thì vài năm nữa có mà ế sưng!”. Các cô các bác còn lại cũng hùa theo bằng cách kể thêm dăm ba câu chuyện chứng minh cho việc “Chừng nào chưa lấy được chồng thì chừng đó còn chưa ổn định”. À, thế hóa ra phụ nữ cứ phải ký cam kết dài hạn với một anh giai nào đó, phải tốt nghiệp loại khá giỏi khóa huấn luyện làm vợ hiền dâu đảm mẹ trẻ con khéo léo thì mới gọi là có cuộc sống ổn định, viên mãn, hạnh phúc?
Nhiều lúc tôi tự hỏi, điều gì đã khiến quan điểm về sự ổn định của phụ nữ trở nên lệch lạc và khiên cưỡng đến vậy? Tại sao sự ổn định trong cuộc sống của bản thân mình lại không do chính mình quyết định, mà phải chờ một người đàn ông mang tên “Chồng” đến đóng dấu xác nhận dùm? Và những cuộc hôn nhân ấy, liệu có đúng sẽ mang lại sự ổn định vĩnh viễn như phụ nữ vẫn nghĩ hay không?
Tất nhiên là không. Khi trên đời này, ngoài linh hồn mình, thân thể mình, trái tim và lý trí của mình, thì chẳng có gì sẽ thuộc về mình mãi mãi cả. Chồng cũng chỉ là một người đàn ông xuất hiện đúng lúc và kịp thời, phù hợp để yêu, để cưới, để cam kết sẽ không làm khổ, làm đau nhau. Nhưng có thực hiện được cam kết hay không, lại phụ thuộc vào ý chí, sự kiên định của mỗi người.
Như người đàn ông đang rình rang trên mặt báo suốt tháng nay, mọi người nhắc đến anh ta như nhắc đến một kẻ dại gái, khôn lanh và không sòng phẳng. Người ta chửi rủa, khinh miệt, mà quên mất anh ta cũng đang là một người chồng, là một người cha. Đấy. Ai cũng chỉ tò mò xem Nga – Mỹ đánh nhau thế nào. Nhưng mấy ai nghĩ đến và cảm thương cho người đàn bà đầu tiên, đang sống ra sao, cảm thấy như thế nào trong suốt quãng thời gian qua? Người đàn bà mà người đàn ông tên Mỹ kia chắc hẳn đã từng có một thời yêu thiết tha – người vợ của anh ta.
Xin hãy trả lại bình yên cho những người vợ!
Người ta tò mò về thân thế, cuộc sống của người đàn bà đó, cũng chỉ vì một lý do duy nhất: Xem cách ứng xử của chị khi biết chồng mình và bồ của chồng đánh nhau suốt hai năm trời. Còn tôi, tôi chỉ muốn nói một câu thôi: Chúc mừng chị, và khâm phục chị vô cùng.
Rất nhiều phụ nữ đã đau đớn phát hiện ra chồng mình không chung thủy và thích năm thê bảy thiếp. Nhưng cách phản ứng không phải ai cũng giống nhau. Có người thuê cả 500 anh em đến xử lí cô bồ nhí cho ra ngô ra khoai, có người lại âm thầm cho chồng uống cả lạng cao trăn để “đây không dùng được đừng hòng đứa khác mó vào”, có người lại buông tay, nhẹ nhàng không sân si để chồng được thỏa chí “tang bồng”, và cũng có người như vợ của Mỹ.
Suốt hai năm trời, im lặng, kín đáo. Không lên facebook rao giảng về lòng từ bi, không lên mặt báo than thở. Chị vẫn sống cuộc đời của riêng mình, và tin rằng “Nhân quả là có thật. Chỉ là nó đến sớm hay muộn mà thôi.”
Và chị đã đúng. Nhân quả đến rồi. Khi hai con người phản bội kia cuối cùng cũng không chịu nổi nhau mà phải lôi nhau ra tòa, xuất hiện trong câu chuyện buôn dưa bán dứa của các hội chị em từ nhỏ tới lớn. Họ làm và họ gánh chịu hậu quả.
Chị – có lẽ là nhân chứng duy nhất và cuối cùng mà chúng ta nên bảo vệ, nên trả lại bình yên sau chừng ấy sóng gió, chừng ấy thời gian. Người phụ nữ ấy đã chịu đựng đủ rồi, đã chứng kiến đủ rồi. Đừng cố tìm tung tích của chị ấy nữa. Có chăng, chúng ta – những người phụ nữ đã có gia đình – hãy học chị cách đối nhân xử thế. Rằng trong mọi tình huống, thì nhảy dựng lên cào cấu cắn xé nhau sẽ chỉ làm sự việc tồi tệ hơn nhiều. Đàn ông không phải thú cưng để giữ, để huấn luyện, để gọi dạ bảo vâng.
Một khi đàn ông đã không còn toàn tâm toàn ý, thì có làm đủ trò, hắn cũng sẽ tìm cách mà “lách luật” thôi. Đàn bà rắp tâm quyến rũ đàn ông, đàn ông thua chắc. Đàn ông rắp tâm rũ bỏ đàn bà, đàn bà thua chắc. Vậy thì tại sao cứ cố phải níu kéo, phải bi lụy? Cứ buông đi, bỏ đi, rồi tự khắc cuộc sống sẽ lại nhẹ nhàng và dễ thở.
Phụ nữ chúng ta, ai cũng có cho mình một mỏ neo vô hình để bấu víu, dựa cậy những lúc yếu lòng. Mỏ neo ấy, chính là niềm tin, là hy vọng, là niềm hạnh phúc thực sự khi được sống đúng với ước mơ, mong muốn và đam mê của chính mình. Sự ổn định, khi ấy không phải là cái đích để hướng tới, mà chính là kết quả của một quá trình dài tích lũy, là hiện thân của những quyết định dũng cảm và những bước đi không do dự của chính mình.
Phụ nữ hơn nhau là ở tấm lòng, ở lý trí, ở sự vị tha. Hấp lực đại gia khó vượt qua, nhưng không phải không vượt qua được. Chỉ khi nào tự làm chủ được cuộc đời của mình, thì khi ấy phụ nữ mới nên ngẩng cao đầu và nói rằng “Tôi hơn người khác!”, các nàng nhé.