Bố mẹ chồng âm thầm đón cháu trai mới sinh về quê làm lễ đặt tên, 3 ngày sau con dâu kéo cả công an đến b;/ắt

Bố mẹ chồng âm thầm đón cháu trai mới sinh về quê làm lễ đặt tên, 3 ngày sau con dâu kéo cả công an đến b;/ắt

lạnh vừa sinh con đầu lòng sau 5 năm hiếm muộn. Cả nhà nội mừng rỡ, nhất là bố mẹ chồng – ông bà đã mong cháu đích tôn suốt bao năm. Tuy nhiên, trong lòng Hạnh vẫn canh cánh một điều: cô muốn làm giấy khai sinh cho con theo họ mẹ, vì chồng từng bỏ nhà biệt tích suốt thời gian cô mang bầu. Anh ta chỉ quay về đúng ngày cô vào phòng sinh – một cách đầy khó hiểu.

Mâu thuẫn bắt đầu khi bố mẹ chồng nhất quyết bắt cháu phải mang họ nội, còn Hạnh thì kiên quyết không đồng ý vì những điều khuất tất trong hôn nhân.

3 ngày sau sinh, Hạnh đang ngủ thì tỉnh dậy tá hỏa vì đứa con sơ sinh đã biến mất. Người chồng lúng túng giải thích:

“Bố mẹ anh đưa nó về quê làm lễ đặt tên thôi, em nghỉ ngơi đi…”

Nhưng không hề có một lời xin phép hay thông báo.

Hạnh lập tức gọi về quê thì không ai nghe máy. Cô điên cuồng lục tìm giấy tờ, thì phát hiện giấy tờ tùy thân và sổ hộ khẩu cũng bị giấu mất.

Ngay lập tức, Hạnh kéo theo công an đến quê chồng, nơi đang tổ chức lễ đầy tháng sớm và “làm lễ gọi tên” cho cháu đích tôn tại nhà từ đường họ Lê.

Khi công an có mặt, ông bà nội cùng người chồng mặt tái mét, lắp bắp không thành lời. Hạnh đưa ra một bản xét nghiệm ADN lén làm trước ngày sinh – và tuyên bố:

“Đứa bé này không cùng huyết thống với người chồng hiện tại. Nó là con tôi, nhưng không phải con của anh ta!”

Cả họ chết lặng. Mẹ chồng ngã khuỵ.

Hóa ra, người chồng đã bí mật ký giấy đồng ý làm cha để giữ danh tiếng dòng họ, dù biết đứa bé không phải của mình. Anh ta tưởng Hạnh sẽ không bao giờ dám công khai vì sợ mất mặt. Nhưng không ngờ, Hạnh đã lường trước tất cả.

Bản xét nghiệm ADN – được Hạnh làm từ mẫu máu cuống rốn và sợi tóc của chồng – là bằng chứng không thể chối cãi.

Công an lập biên bản vụ “tự ý đưa trẻ sơ sinh đi khỏi mẹ” – hành vi trái luật. Bố mẹ chồng cúi gằm mặt, người chồng bị xử phạt hành chính và mất quyền làm cha hợp pháp.

Hạnh bế con, ngẩng cao đầu rời khỏi nhà chồng trong ánh mắt sững sờ của cả họ.

“Con tôi, tôi tự đặt tên. Và nó sẽ không mang họ của một người đàn ông dối trá.

Xem Thêm:

Người phụ nữ nhặt rác đứng trước cổng biệt thự mỗi tối khiến gia chủ nổi giận đùng đùng đu;/ổi điCó thể là hình ảnh về 4 người

Khu biệt thự H.L là nơi chẳng ai nghĩ đến hai chữ “phiền toái”. Cổng sắt cao hai mét, hàng rào điện tử, bảo vệ tuần đêm ngày. Ấy vậy mà suốt gần một tháng, mỗi tối lúc 9 giờ, bảo vệ lại thấy một người phụ nữ lom khom, đội nón rách, đẩy xe nhặt rác đến trước cổng biệt thự nhà ông bà T – chủ một công ty bất động sản lớn tiếng tăm khắp thành phố.

Bà không nói gì. Chỉ đứng đó một lúc, rồi lặng lẽ gỡ ra vài thứ từ xe rác cũ, đặt vào góc tường cổng biệt thự, chỉnh lại ngay ngắn, rồi đi.

Ban đầu, người ta nghĩ bà đi lạc. Rồi nghĩ bà… bị tâm thần. Bảo vệ đuổi, bà không phản ứng. Có lần ông T ra mặt quát tháo:
– “Bà đứng đây làm gì? Bà biết đây là nhà ai không? Biến!”

Người phụ nữ chỉ cúi đầu. Không một lời.

Ông T tức tối lệnh cho gắn thêm camera, báo cả phường. Nhưng bà vẫn đến. Đúng giờ. Đúng động tác. Như một nghi lễ bí ẩn không thể ngăn cản.

Cho đến một buổi tối, khi cơn mưa kéo dài bất thường, bà không đến.

Bảo vệ mở cổng ra quét dọn. Và lúc ấy, họ thấy một bọc giấy ướt dính nước mưa trong góc tường, chỗ bà thường đặt đồ. Tưởng là rác, anh bảo vệ định vứt. Nhưng tò mò, anh mở ra.

Ngay giây đầu tiên, anh sững người.

Bên trong là tập tài liệu dày cộp, gồm:
– Giấy khai sinh cũ nát của một đứa trẻ tên Trần Gia Khánh
– Ảnh chụp cậu bé khoảng 6 tuổi, đứng trước ngôi biệt thự này, tay cầm một chiếc xe đồ chơi
– Một lá thư viết tay, mở đầu bằng: “Gửi Gia Khánh – con trai của mẹ…”
– Và cuối cùng là… giấy chuyển nhượng tài sản căn biệt thự này – có chữ ký người mẹ: Nguyễn Thị Minh Trúc. Người nhận: Trần Gia T – chính là ông chủ biệt thự.

Câu chuyện bắt đầu bung ra như sấm nổ giữa trời quang.

Bà Trúc từng là vợ đầu của ông T. Sau biến cố mất con khi mới 6 tuổi vì tai nạn đuối nước, ông T đi bước nữa. Bà Trúc vì quá đau đớn mà rời khỏi thành phố, sống như ẩn sĩ. Nhưng sự thật là, cậu bé Khánh năm xưa… chưa từng mất.

Bà đưa con trốn đi. Lớn lên, cậu làm trong ngành công nghệ và đã mất vì tai nạn ở nước ngoài năm ngoái.

Lý do? Trong lá thư cuối, bà viết:

“Tôi từng mất con vì lòng tham và dối trá. Tôi không muốn mang theo bí mật này xuống mồ. Tôi trả lại căn nhà, không phải vì tôi nghèo. Mà vì con tôi từng đứng trước cánh cổng này, nhưng người cha máu mủ đã không nhận ra nó…”

Bà nhặt rác, không phải để sống. Mà để chờ một ánh nhìn. Một lời hỏi thăm. Một giây ăn năn.

Không ai thấy bà nữa kể từ đêm mưa đó. Nhưng người ta đồn rằng, cứ mỗi tối, đèn hiên biệt thự vẫn tự bật lúc 9 giờ, dù không ai đứng trước cổng.