Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được, lúc này ông lão quay lại thì lạnh người nhìn thấy… Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu ta-ng tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông. Dân làng lặng lẽ theo sau chiếc li-nh cữ/;u được khiêng ngang qua con đường đất dẫn ra bến nước đầu làng – nơi gắn bó cả tuổi thơ của cậu thanh niên vừa ch;/ết đu-ối hôm trước. Tiếng kèn đám m-a réo rắt như gọi hồn, xen lẫn tiếng khóc nức nở của mẹ già. Ai cũng nghẹn ngào, chẳng ai nói với ai câu nào. Chiếc quan tài được đặt lên một chiếc thuyền gỗ lớn, ông lão chèo đò. Nhưng lạ lùng thay… Mới đi được vài sải nước, chiếc thuyền bỗng rung nhẹ. Ông lão khựng lại, ngẩng lên nhìn quanh. Không có sóng, không có gió, nhưng nước dưới chân ông lạnh buốt đến gai người. Rồi bất ngờ… thuyền tròng trành, rung mạnh hơn. Mặt nước dâng lên, ngấm vào mạn thuyền khiến nó chìm dần. Ông lão hốt hoảng, cố chèo nhanh trở lại bờ nhưng mái chèo nặng trịch như bị giữ chặt, càng chèo càng bị kéo ngược ra giữa dòng. Ông lão thở dốc, run tay. Bỗng… ông quay đầu lại, thì ông giật mình nhìn thấy… 👇👇

Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được

Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu tang tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông. Dân làng lặng lẽ theo sau chiếc linh cữu được khiêng ngang qua con đường đất dẫn ra bến nước đầu làng – nơi gắn bó cả tuổi thơ của cậu thanh niên vừa chết đuối hôm trước.

Tiếng kèn đám ma réo rắt như gọi hồn, xen lẫn tiếng khóc nức nở của mẹ già. Ai cũng nghẹn ngào, chẳng ai nói với ai câu nào.

Chiếc quan tài được đặt lên một chiếc thuyền gỗ lớn, ông lão chèo đò – người từng chứng kiến biết bao lần đứa bé năm xưa ra bến tắm sông – lặng lẽ lau giọt nước mắt, rồi bước xuống, bắt đầu đẩy thuyền rời bến, chở linh cữu sang bờ bên kia nơi có nghĩa địa làng.

Nhưng lạ lùng thay…

Mới đi được vài sải nước, chiếc thuyền bỗng rung nhẹ. Ông lão khựng lại, ngẩng lên nhìn quanh. Không có sóng, không có gió, nhưng nước dưới chân ông lạnh buốt đến gai người.

Rồi bất ngờ… thuyền tròng trành, rung mạnh hơn. Mặt nước dâng lên, ngấm vào mạn thuyền khiến nó chìm dần. Ông lão hốt hoảng, cố chèo nhanh trở lại bờ nhưng mái chèo nặng trịch như bị giữ chặt, càng chèo càng bị kéo ngược ra giữa dòng.

Ông lão thở dốc, run tay. Bỗng… ông quay đầu lại, ánh mắt rơi đúng vào phía sau linh cữu.

Và rồi, ông chết lặng.

Một bóng người mờ nhòe, tóc tai ướt sũng, nước nhỏ tong tỏng từ thân thể. Đôi mắt vô hồn của cậu thanh niên – người vừa chết đuối – đang nhìn thẳng vào ông. Nụ cười nhạt nhòa hiện trên gương mặt tái xám, đôi môi mấp máy không thành tiếng, nhưng ông lão dường như nghe rõ ràng:

“Cháu… chưa muốn rời nơi này…”

Cả thân thể ông lão lạnh buốt như bị chôn vùi trong nước sông giữa mùa đông. Ông buông tay khỏi mái chèo, toàn thân run rẩy.

Đúng lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên từ bờ:
“Thuyền đang chìm kìa!!!”

Người làng chạy vội ra, nhưng khi họ đến nơi – thuyền đã cập bờ như chưa từng có gì xảy ra. Linh cữu vẫn nằm yên.

Chỉ có ông lão… quỵ xuống, tay vẫn chỉ về phía chiếc bóng đã biến mất trong làn nước, miệng lẩm bẩm:
“Nó… vẫn còn ở đây…”