K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y… Người ta vẫn bảo: “Hô/n nh/ân không phải tr/ò đ/ùa.” Nhưng câu chuyện của Minh khiến cả xóm anh phải bàn tán suốt nhiều tháng. Minh mới 20 tuổi. Anh là con út trong một gia đình kh/ó kh/ăn. Cha b/ệnh nặ/ng, mẹ gi/à y/ếu. Để cứ/u cha, Minh buộc phải gật đầu cưới bà Hòa – người phụ nữ hơn anh gần 25 tuổi, giàu có, g/óa chồ/ng, sống một mình trong ngôi nhà lớn giữa thị trấn. Ngày cưới, ai cũng bàn ra tán vào. Bạn bè anh cư/ời kh/ẩy. Có đứa nói thẳng vào mặt anh: – Cưới bà ấy chỉ vì tiền thôi chứ yêu thương gì! Minh không phản bác. Vì đúng. Anh cưới bà để lấy 200 triệu ch/ữa bệ/nh cho cha. Anh nghĩ: “Chỉ cần c/ứu được cha, đời mình có kh/ổ cũng chịu.” Nhưng đêm t//ân hô//n, Minh mới thấy mọi thứ vượt ngoài tưởng tượng. Ngay khi tiệc tan, bà Hòa kéo anh về phòng ngủ trên tầng ba. Căn phòng lớn, rèm nhung đỏ, giường gỗ chạm trổ cầu kỳ. Ánh đèn vàng soi rõ dáng bà trong chiếc váy ngủ ren mỏng. Mùi nước hoa nồng xộc vào mũi khiến Minh cho/áng vá/ng. Bà nhìn anh từ đầu đến chân, đôi mắt s/ắc lạ/nh. – Từ nay, em là chồng của chị. Em phải nghe lời chị. – Giọng bà khàn khàn, vang trong căn phòng im lặng. Minh gật đầu, tim đập thình thịch. Anh thấy s/ợ hơn là thấy yê/u. Bà bước tới, tháo dây chuyền vàng đeo vào cổ anh. – Đây, của hồi môn chị tặng. Nhưng nhớ, chị cho lúc nào, chị lấy lại lúc đó. Sau đó, bà ta bắt anh làm một chuyện kinhkhung mà anh không thể nào ngờ tới… đọc tiếp dưới bình luận 👇

K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y…

K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y…

Người ta vẫn bảo: “Hôn nhân không phải trò đùa.” Nhưng câu chuyện của Minh khiến cả xóm anh phải bàn tán suốt nhiều tháng.

Minh mới 20 tuổi. Anh là con út trong một gia đình khó khăn. Cha bệnh nặng, mẹ già yếu. Để cứu cha, Minh buộc phải gật đầu cưới bà Hòa – người phụ nữ hơn anh gần 25 tuổi, giàu có, góa chồng, sống một mình trong ngôi nhà lớn giữa thị trấn.

Ngày cưới, ai cũng bàn ra tán vào. Bạn bè anh cười khẩy. Có đứa nói thẳng vào mặt anh:
– Cưới bà ấy chỉ vì tiền thôi chứ yêu thương gì!

Minh không phản bác. Vì đúng. Anh cưới bà để lấy 200 triệu chữa bệnh cho cha. Anh nghĩ: “Chỉ cần cứu được cha, đời mình có khổ cũng chịu.”

Nhưng đêm tân hôn, Minh mới thấy mọi thứ vượt ngoài tưởng tượng.

Ngay khi tiệc tan, bà Hòa kéo anh về phòng ngủ trên tầng ba. Căn phòng lớn, rèm nhung đỏ, giường gỗ chạm trổ cầu kỳ. Ánh đèn vàng soi rõ dáng bà trong chiếc váy ngủ ren mỏng. Mùi nước hoa nồng xộc vào mũi khiến Minh choáng váng.

Bà nhìn anh từ đầu đến chân, đôi mắt sắc lạnh.
– Từ nay, em là chồng của chị. Em phải nghe lời chị. – Giọng bà khàn khàn, vang trong căn phòng im lặng.

Minh gật đầu, tim đập thình thịch. Anh thấy sợ hơn là thấy yêu.

Bà bước tới, tháo dây chuyền vàng đeo vào cổ anh.
– Đây, của hồi môn chị tặng. Nhưng nhớ, chị cho lúc nào, chị lấy lại lúc đó.

Bà bắt anh quỳ xuống giữa phòng. Bà nói:
– Quỳ xuống. Cảm ơn chị vì đã cứu gia đình em.

Minh cắn răng. Bố anh đang nằm viện chờ tiền phẫu thuật. Nếu anh làm bà phật ý, có khi tiền sẽ bị giữ lại. Anh quỳ xuống, cúi đầu:
– Em cảm ơn chị đã giúp gia đình em.

Bà Hòa cười khẽ. Tiếng cười vang trong không gian tĩnh lặng nghe rợn người. Bà đưa tay vuốt tóc anh, giọng ngọt mà rợn:
– Ngoan lắm. Từ giờ, mỗi tối trước khi ngủ, em đều phải quỳ thế này. Nhớ chưa?

Minh siết chặt tay. Anh chưa bao giờ thấy nhục nhã đến vậy. Nhưng anh không thể phản kháng. Anh nghĩ đến cha. Nghĩ đến mẹ đang ngồi chờ ở hành lang bệnh viện. Anh chỉ biết gật đầu.

Đêm ấy, Minh không ngủ được. Bà Hòa ngủ say bên cạnh, tiếng thở đều đặn. Còn anh nằm co ro, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Anh thấy tương lai mình tối đen. Mới tối đầu tiên mà anh đã muốn bỏ chạy. Nhưng anh không thể. Anh sợ. Sợ bà, sợ mất số tiền chữa bệnh cho cha.

Sáng hôm sau, khi Minh vừa tỉnh, bà đã ngồi trước gương trang điểm. Bà quay sang, nở nụ cười:
– Tối qua em ngoan lắm. Hôm nay em ra chợ mua thức ăn. Nhớ mua đúng món chị dặn. Về muộn một phút, chị sẽ phạt.

Minh cầm tờ giấy bà đưa, chân run run bước ra cửa. Anh gặp ánh mắt soi mói của hàng xóm, của những người bán hàng. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Anh nghe rõ những câu xì xào:
– Tội thằng bé…
– Không biết nó chịu nổi bao lâu…

Minh cúi đầu đi thẳng. Tai anh ong ong. Cổ anh nặng trĩu vì sợi dây chuyền vàng. Anh chỉ thấy lạnh từ trong tim.

Ngày qua ngày, Minh sống như cái bóng. Bà Hòa quản anh từng chút. Bà bắt anh làm mọi việc trong nhà. Bà nói:
– Em còn trẻ, phải làm cho khỏe người. Đừng để chị nuôi báo cô.

Mỗi tối, trước khi ngủ, Minh đều phải quỳ trước mặt bà, cảm ơn vì “đã cưu mang gia đình em”. Anh làm như một cái máy. Không cảm xúc. Không hy vọng. Chỉ có một mong ước duy nhất: Cha anh mau khỏe để anh có thể rời khỏi ngôi nhà này.

Một hôm, khi Minh đang rửa sân, bà Hòa đứng trên ban công nhìn xuống, giọng vang vọng:
– Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Chị mà giận, gia đình em không yên đâu.

Minh đứng yên, nước từ vòi xả chảy tràn qua đôi chân trần. Anh ngước lên nhìn bà, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng rồi anh cúi gằm, tiếp tục công việc, như chưa nghe thấy gì.

Đêm đó, lần đầu tiên Minh khóc. Nước mắt anh ướt cả gối. Nhưng anh khóc trong im lặng, sợ bà tỉnh giấc.

Hơn một tháng sau, cha Minh được xuất viện. Ông yếu lắm, phải ngồi xe lăn. Bà Hòa đồng ý cho ông về nhà ở tạm. Hôm cha về, Minh quỳ gối giữa sân, cúi đầu chào cha. Nhưng ông chỉ nhìn anh, ánh mắt đầy xót xa. Ông không nói gì, nhưng Minh hiểu. Ông biết anh đã hy sinh cả tuổi trẻ để cứu ông.

Minh 20 tuổi. Anh trở thành chồng của một người đáng tuổi mẹ mình. Đêm tân hôn ấy, khi anh phải quỳ lạy, anh biết đời mình đã sang trang. Một trang không có tự do, không có ước mơ. Chỉ còn trách nhiệm và sợ hãi.

Nhưng Minh không hối hận. Vì anh thà đánh đổi tuổi trẻ còn hơn mất cha. Đó là sự lựa chọn duy nhất mà anh có.