Từ xã Tân Yên (tỉnh Bắc Ninh), ba cha con lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để đi nghỉ hè, thế rồi không ngờ được rằng đó là kỳ nghỉ hè cuối cùng, “ba xin lỗi mẹ vì không cứu được các con”… Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang, lòng phơi phới niềm vui. Sau bao tháng ngày vất vả làm lụng, anh quyết dành trọn kỳ nghỉ hè để đưa con đi chơi. Đích đến là Hạ Long – một nơi mà cả ba cha con chưa từng đặt chân tới. Anh gọi về cho vợ: – Mẹ nó ơi, chiều ba cha con xuống tới nơi, mai đi vịnh nhé! Chị cười trong điện thoại, giọng ấm áp: – Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy! Hôm sau, trời Hạ Long trong veo, nắng vàng rót mật. Cả ba cha con hào hứng leo lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để đi tham quan vịnh. Đứa lớn bảy tuổi cứ nhao nhao hỏi: “Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?”, còn đứa bé ba tuổi chỉ biết cười toe toe khi gió biển mơn man lên mái tóc. Anh Hùng thì tranh thủ chụp vài tấm ảnh, định bụng về làm kỷ niệm. Nhưng không ai ngờ được rằng… đó là những bức ảnh cuối cùng. Khoảng giữa trưa, sóng bắt đầu nổi. Gió biển độ-t ng-ột mạnh lên, trời sầm lại. Người lái thuyền vội quay đầu, định đưa khách vào bờ, nhưng quá muộn. Một con sóng lớn bất ngờ ập đến. Chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả, rồi lật úp giữa vùng nước sâu. Tiếng kêu cứu vang lên thất thanh, hỗ-n loạn. Ba cha con chới với giữa làn nước lạnh buốt. Anh Hùng quàng tay ôm chặt hai đứa con vào lòng, dốc sức đạp nước, cố ngoi lên. Nhưng sóng quá lớn, quá dữ… và anh chỉ có hai tay. Đứa nhỏ hoả;/ng lo;/ạn vùng vẫy, đứa lớn kêu gào gọi mẹ. Anh Hùng gần như kiệt sức. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng, anh khẽ thì thầm, môi mấp máy trong nước: – Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… Và rồi 3 tiếng sau khi đội cứu hộ tìm thấy họ, người vợ ở nhà nhận được cuộc điện thoại báo tin về 3 bố con… 👇👇

Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang đưa con đi nghỉ hè ở Hạ Long

Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang, lòng phơi phới niềm vui. Sau bao tháng ngày vất vả làm lụng, anh quyết dành trọn kỳ nghỉ hè để đưa con đi chơi. Đích đến là Hạ Long – một nơi mà cả ba cha con chưa từng đặt chân tới. Anh gọi về cho vợ:
– Mẹ nó ơi, chiều ba cha con xuống tới nơi, mai đi vịnh nhé!

Chị cười trong điện thoại, giọng ấm áp:
– Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy!

Hôm sau, trời Hạ Long trong veo, nắng vàng rót mật. Cả ba cha con hào hứng leo lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để đi tham quan vịnh. Đứa lớn bảy tuổi cứ nhao nhao hỏi: “Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?”, còn đứa bé ba tuổi chỉ biết cười toe toe khi gió biển mơn man lên mái tóc. Anh Hùng thì tranh thủ chụp vài tấm ảnh, định bụng về làm kỷ niệm.

Nhưng không ai ngờ được rằng… đó là những bức ảnh cuối cùng.

Khoảng giữa trưa, sóng bắt đầu nổi. Gió biển đột ngột mạnh lên, trời sầm lại. Người lái thuyền vội quay đầu, định đưa khách vào bờ, nhưng quá muộn. Một con sóng lớn bất ngờ ập đến. Chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả, rồi lật úp giữa vùng nước sâu hoang lạnh.

Tiếng kêu cứu vang lên thất thanh, hỗn loạn. Ba cha con chới với giữa làn nước lạnh buốt. Anh Hùng quàng tay ôm chặt hai đứa con vào lòng, dốc sức đạp nước, cố ngoi lên. Nhưng sóng quá lớn, quá dữ… và anh chỉ có hai tay.

Đứa nhỏ hoảng loạn vùng vẫy, đứa lớn kêu gào gọi mẹ. Anh Hùng gần như kiệt sức. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng, anh khẽ thì thầm, môi mấp máy trong nước:
– Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con…

Khi đội cứu hộ tìm thấy họ, thi thể ba cha con vẫn còn nằm cạnh nhau giữa làn nước lạnh, tay anh Hùng vẫn ôm chặt hai đứa bé vào ngực. Như thể, dù ở cõi nào, anh cũng không muốn rời xa chúng.

Chiều hôm đó, tại xã Tân Yên, người ta thấy người vợ quỳ sụp bên ba chiếc quan tài vừa được đưa về. Tiếng khóc xé lòng hòa vào tiếng tụng kinh. Kỳ nghỉ hè đã kết thúc. Và nó mãi mãi trở thành dấu chấm buồn nhất trong đời người mẹ – người vợ ấy.