Bão sắp về nhưng đứa con tra-i 6 t-uổi của tôi vẫn còn ở ngoài đó!!! Vào một buổi chiều cuối tháng 7 năm 2025, gia đình Nguyễn gồm ba người – ông Tâm, bà Lan và cậu con trai- 6 tuổ-i Minh – quyết định thực hiện chuyến du lịch Vịnh Hạ Long để tận hưởng kỳ nghỉ hè. Họ thuê một chiếc tàu nhỏ để khám phá những hang động tuyệt đẹp và làn nước trong xanh. Trời ban đầu quang đãng, nhưng khi tàu tiến sâu vào vịnh, một cơn bão bất ngờ ập đến. Sóng lớn nổi lên, chiếc tàu nhỏ không thể chống chọi và bắt đầu nghiêng ngả. Tất cả cố gắng giữ bình tĩnh, hướng dẫn gia đình mặc áo phao, nhưng sóng quá mạnh đã làm tàu mất kiểm soát. Chiếc tàu chìm nhanh chóng, kéo theo cả gia đình xuống nước. Dù đã cố gắng bám víu, nhưng dòng nước d-ữ tợn đã cuốn trôi họ. Sau nhiều giờ tìm kiếm, lực lượng cứu hộ chỉ tìm thấy vài món đồ cá nhân và áo phao trôi nổi trên mặt biển. Tại bờ Vịnh Hạ Long, một bàn thờ nhỏ được dựng lên với ảnh của co-n, hoa, nến và đồ chơi yêu thích của em… Đọc tiếp ở bình luận

Bão sắp về nhưng đứa con tra-i 6 t-uổi của tôi vẫn còn ở ngoài đó!!!

Vào một buổi chiều cuối tháng 7 năm 2025, gia đình Nguyễn gồm ba người – ông Tâm, bà Lan và cậu con trai- 6 tuổ-i Minh – quyết định thực hiện chuyến du lịch Vịnh Hạ Long để tận hưởng kỳ nghỉ hè. Họ thuê một chiếc tàu nhỏ để khám phá những hang động tuyệt đẹp và làn nước trong xanh. Trời ban đầu quang đãng, nhưng khi tàu tiến sâu vào vịnh, một cơn bão bất ngờ ập đến. Sóng lớn nổi lên, chiếc tàu nhỏ không thể chống chọi và bắt đầu nghiêng ngả.

Toi cố gắng giữ bình tĩnh, hướng dẫn gia đình mặc áo phao, nhưng sóng quá mạnh đã làm tàu mất kiểm soát. Chiếc tàu chìm nhanh chóng, kéo theo cả gia đình xuống nước. Dù đã cố gắng bám víu, nhưng dòng nước dữ tợn đã cuốn trôi họ. Sau nhiều giờ tìm kiếm, lực lượng cứu hộ chỉ tìm thấy vài món đồ cá nhân và áo phao trôi nổi trên mặt biển.

Tại bờ Vịnh Hạ Long, một bàn thờ nhỏ được dựng lên với ảnh của co-n, hoa, nến và đồ chơi yêu thích của em…

Trời dần chuyển sang hoàng hôn, ánh nắng cuối ngày phủ lên mặt biển một màu vàng nhạt lạnh lẽo. Tiếng sóng vỗ đều đều nghe như lời thì thầm tiễn biệt. Bà Lan ngồi lặng trước bàn thờ nhỏ ấy, đôi mắt trũng sâu khô cạn nước mắt, tay run run thắp một nén nhang cho con trai bé bỏng. Ông Tâm đứng phía sau, tay siết chặt vai vợ, môi mím chặt như cố ngăn tiếng nấc đang dâng lên.

Tấm ảnh cậu bé Minh được đặt ngay ngắn chính giữa, khuôn mặt ngây thơ với nụ cười tươi rói khiến ai nhìn cũng quặn thắt. Bên cạnh là chiếc ô tô đồ chơi nhỏ màu đỏ – món đồ Minh không bao giờ rời tay, giờ nằm lặng im dưới chân bát nhang. Những ngọn nến lay lắt trong gió biển thổi nhè nhẹ, như cũng đang khóc thương cho một sinh mệnh còn quá non nớt vừa bị biển cả nhấn chìm.

Người dân quanh đó, dù không quen biết, vẫn ghé qua thắp nhang, đặt bó hoa cúc trắng và cúi đầu chia sẻ mất mát. Một bà cụ hàng nước gần bờ vịnh nghẹn ngào nói: “Tội nghiệp cháu nó, còn chưa kịp lớn đã bị cuốn đi…”

Suốt nhiều ngày sau, vợ chồng ông Tâm không rời khỏi bờ vịnh. Họ dõi mắt ra xa, hy vọng vào một phép màu – rằng Minh chỉ đang lạc đâu đó, rằng sóng đã đưa em trôi dạt vào một nơi nào khác an toàn… Nhưng biển vẫn im lặng, chỉ trả về những làn nước mặn chát và tiếng gió rít từng cơn.

Chuyến du lịch tưởng chừng là kỳ nghỉ hạnh phúc cuối hè đã hóa thành bi kịch mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm của đôi vợ chồng ấy. Và bàn thờ nhỏ bên bờ vịnh – giản dị nhưng đầy yêu thương – trở thành nơi duy nhất họ có thể “gặp lại” con trai mình mỗi ngày…