Tít ơi con ở đâu… về với bố mẹ đi con… b;;/ão số 3 sắp về rồi con ơi…
Tít ơi con ở đâu… về với bố mẹ đi con… b;;/ão số 3 sắp về rồi con ơi…
Thằng Tít, sáu t;;/uổi đầu, tóc cắt ngắn ngủn, đen nhánh như hạt nhãn, đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng ánh lên vẻ tinh nghịch. Hè này, bố mẹ bận công việc, không có thời gian đưa Tít đi chơi xa, nên bàn nhau gửi cậu về quê ngoại ở một làng ven biển miền Trung. Tít thích lắm cái không khí trong lành nơi bà ngoại ở, thích cả những buổi chiều theo chân bà ra đồng thả diều.
Bà ngoại thương cháu hết mực. Vài hôm sau khi Tít về, bà thủ thỉ: “Tít có muốn đi chơi Hạ Long với bà không? Bà đi cùng mấy cô bạn già, cho Tít đi ngắm cảnh đẹp.” Mắt Tít sáng rực, Hạ Long cậu chỉ mới được xem qua tivi, những hòn đảo kỳ lạ nhô lên giữa biển khơi luôn khơi gợi trí tưởng tượng của cậu. Bà ngoại dặn Tít không được nói với bố mẹ, muốn tạo cho họ một bất ngờ khi Tít về.
Chuyến đi Hạ Long diễn ra suôn sẻ trong hai ngày đầu. Tít thích thú ngắm nhìn vịnh biển xanh ngắt, những con thuyền buồm trắng như cánh chim hải âu. Bà ngoại và các bạn bà cũng vui vẻ, chăm sóc Tít chu đáo. Nhưng đến ngày thứ ba, khi tàu đang trên đường trở về, thời tiết đột ngột thay đổi. Gió bắt đầu nổi lên mạnh, những đám mây đen ùn ùn kéo đến. Biển động d;;/ữ dội, những con sóng lớn liên tục vỗ vào mạn tàu.
Tiếng la h;;/ét h;;/oảng l;;/oạn vang lên khi con tàu chao đảo rồi lật úp trong cơn mưa giông tầm tã. Tít hoảng sợ, chỉ kịp nghe tiếng bà ngoại h;;/ét lên: “Bám chặt vào con!” rồi một con sóng lớn ập tới, nhấn chìm tất cả. Cậu bé nhỏ bé bị c;;/uốn vào dòng nước l;;/ạnh buốt, mất phương hướng giữa biển khơi mù mịt
Trưa hôm ấy, giữa cái oi bức lạ thường của miền Trung, chuông điện thoại reo liên tục trong căn nhà nhỏ nơi thành phố. Chị Mai – mẹ của Tít – đang vội vàng xếp hàng hóa cho đơn hàng cuối tuần thì nghe giọng gấp gáp của một người quen: – Chị Mai ơi… có tin… bà cụ ngoại với cháu Tít gặp nạn ngoài Hạ Long rồi…
Chị đánh rơi điện thoại.
Anh Duy – chồng chị – đang chạy ngoài sân, nghe tiếng vỡ loảng xoảng, vội chạy vào. Nhìn vợ không nói thành lời, môi tím tái, anh nắm chặt tay chị, hỏi: – Có chuyện gì vậy em?
Tin dữ lan nhanh như cơn bão số 3 đang tiến gần vào đất liền.
Trên truyền hình, từng dòng tin tức cập nhật: “Tàu du lịch bị lật trên vùng biển Hạ Long, nghi do ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, hiện có 3 người tử vong, 2 người mất tích, nhiều hành khách được cứu sống…”
Chuyến xe xuyên đêm, chị Mai ngồi không chợp mắt, chỉ lẩm nhẩm một điều: – Con ơi… mẹ đến đây… Tít ơi, con phải chờ mẹ…
Tại trung tâm cứu hộ ven biển, anh Duy lục tung danh sách người sống sót. Có tên bà Nguyễn Thị Mận – ngoại của Tít. Nhưng khi họ tìm được bà, bà đang nằm thoi thóp trong phòng cấp cứu, người tím tái, liên tục mê sảng: – Tít đâu… cháu tôi đâu… tôi ôm nó rồi… sóng cuốn mất rồi…
Người ta kể lại, lúc con tàu lật, bà ôm chặt Tít vào lòng, nhưng một con sóng lớn đã xô họ vào nhau và tách rời. Từ đó, không ai nhìn thấy Tít nữa.
Suốt ba ngày sau đó, lực lượng cứu hộ vẫn liên tục rà biển. Mỗi lần có một thi thể được vớt lên, chị Mai gào khóc đến lạc giọng, vừa mong, vừa sợ. Mong đó là con, để được mang con về. Nhưng cũng sợ… vì nếu là thật, thì hy vọng cuối cùng cũng đã tắt.
Đêm thứ ba, khi bão số 3 chính thức đổ bộ, biển gào rít, mưa như xé trời, chị Mai mặc áo mưa, đứng bên bờ kè, gọi trong vô vọng: – Tít ơi… con ở đâu… về với bố mẹ đi con… Bão sắp vào rồi con ơi… đừng lạnh, đừng sợ, mẹ ở đây nè con ơi…
Không ai đáp lại. Chỉ có gió hú qua từng phiến đá, và mặt biển đen như nuốt trọn cả giọng người mẹ đang gào khóc tìm con giữa cơn bão lòng…