Chồng b-ỏ vợ bệnh tật, hả hê nghĩ đã tìm được hạnh phúc mới, nhưng đến ngày t;/ang lễ của vợ, nhân tì-nh cũng bỏ trố;/n biệt tích
Người phụ nữ ấy chống chọi bệnh tật nhiều năm trời. Khi chị yếu đi, gầy rộc, mái tóc rụng từng mảng vì hóa chất, người chồng không còn ở bên động viên như ngày cưới. Thay vào đó, anh ngày một xa lánh, rồi thẳng thừng bỏ đi, sánh vai cùng nhân tình trẻ đẹp.
Anh hả hê nghĩ: “Thoát khỏi gánh nặng rồi, cuối cùng mình cũng có hạnh phúc mới.”
Nhưng anh nào ngờ, người đàn bà trên giường bệnh lặng lẽ mỉm cười, trong tay vẫn siết chặt một tập giấy tờ đã chuẩn bị sẵn.
Ngày chị trút hơi thở cuối cùng, tang lễ diễn ra. Người chồng cùng nhân tình vẫn đến, cố tỏ ra thương xót, nhưng trong bụng thầm nghĩ đến khối tài sản sẽ sớm thuộc về mình.
Thế rồi, khi không khí tang thương còn chưa kịp lắng xuống, luật sư của chị xuất hiện. Ông trịnh trọng mở phong bì niêm phong, đọc to nội dung di chúc:
– “Toàn bộ tài sản gồm căn nhà, sổ tiết kiệm, cùng số tiền bảo hiểm nhân thọ… tôi để lại cho trung tâm ung bướu – nơi đã tận tình chữa trị và đồng hành cùng tôi những năm cuối đời. Còn người chồng đã bỏ mặc tôi… tôi không để lại bất cứ thứ gì. Ngay cả tấm ảnh cưới, tôi cũng xin mang theo xuống mộ.”
Cả gian phòng chết lặng. Người chồng tái mặt, đôi chân khuỵu xuống. Nhưng cú sốc chưa dừng ở đó.
Người luật sư gấp lại di chúc, đưa thêm một tập hồ sơ khác:
– “À, còn một điều nữa. Trong quá trình lập di chúc, chị cũng yêu cầu… để lại toàn bộ bằng chứng ngoại tình cho tòa án.”
Người nhân tình nghe đến đây hốt hoảng, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta lén rút lui giữa đám đông, rồi mất hút ngay sau lễ tang, bỏ mặc người đàn ông bơ vơ, nhục nhã giữa bao ánh mắt căm phẫn.
Khói hương nghi ngút, di ảnh người vợ như nhìn xuống, đôi mắt hiền lành nay hóa thành lời phán quyết lạnh lùng: Anh mất vợ, mất tình, mất cả danh dự – cái giá cho sự phản bội.