Hiệp sĩ Minh Cô Đơn đã xuất viện: Chuyện Về Người Cô Đơn Nhất, Nhưng Lại Được Yêu Thương Nhất.

Ngày 27-9, “Hiệp sĩ Minh Cô Đơn” đã bước ra khỏi Bệnh viện Chợ Rẫy, sức khỏe tạm ổn sau chuỗi ngày đối diện với cửa tử. Người đàn ông vốn sống đơn độc bên chiếc xe ba gác ở Làng Đại học giờ đây không còn lẻ loi.
Cơn đau tim lần đầu ập đến lúc rạng sáng. Ông gắng sức chạy xe đến nhà người quen cầu cứu. “Bác sĩ bảo tim ngưng hẳn, coi như chầu ông bà rồi. Chỉ trễ tám phút thôi,” ông kể.
<Lần thứ hai là khi nằm trong phòng hồi sức của Bệnh viện Chợ Rẫy. “Tôi mê man, không thở nổi, phải đặt ống. Khi tỉnh dậy, tôi nghĩ mình đã xanh cỏ.”
Những khoảnh khắc kinh hoàng ấy lại không khiến ông lo lắng cho bản thân. Điều ám ảnh nhất là hình ảnh các sinh viên từng nhờ ông giúp đỡ: vá xe, mượn đồ. “Tôi nhớ ơn các em, dù mình chẳng làm được gì lớn lao,” ông nói.
Cái tên “Hiệp sĩ Minh Cô Đơn” do người dân Làng Đại học đặt cho ông. Ông sống một mình, không gia đình. Tài sản chỉ là chiếc xe ba gác cũ.
“Lối sống đơn độc” của ông lại dành trọn cho sinh viên nghèo. Ông dắt xe hỏng, cho mượn phương tiện, thậm chí gom góp đồng nát để trao những chiếc xe máy cũ cho người khó khăn.
Một sinh viên từng nhận xe từ ông kể: “Chú Minh ít nói, nhưng hễ thấy sinh viên kẹt tiền, chú liền tìm cách xoay sở.” Hành động nhỏ bé, thầm lặng của ông đã tạo nên một danh xưng lớn.
Tình Người Đã Cứu Ông Lần Thứ Ba
Khi nằm viện, ông Minh không có người thân bên cạnh. Nhưng ông lại không cô độc.
Anh Thành – người chạy xe ba gác, từng phụ chở cơm từ thiện – thay ca túc trực. Các bạn sinh viên Làng Đại học nhắn tin, hỏi thăm và đăng ký thay phiên vào bệnh viện.
Ngay sau khi xuất viện, ông được chị Tưởng (phụ trách Trạm Cơm Nghĩa Tình) đón về nơi tạm nghỉ cách Chợ Rẫy 2km. “Chúng tôi đưa chú về Trạm Cơm để tiện chăm sóc,” chị Tưởng cho biết.Dù yếu lắm, ông vẫn cứ lo nghĩ về chiếc xe ba gác. Chị Tưởng trấn an: “Chú cứ dưỡng sức, còn chuyện cơm nước, đi lại, đã có mọi người lo.”
Khoảnh Khắc Bước Ra Ánh Sáng
Với cánh tay còn băng vết kim truyền, ông Minh lững thững bước ra hành lang. Một người bạn dìu ông, cả hai dừng lại chụp tấm hình kỷ niệm – một khoảnh khắc đánh dấu sự hồi sinh.
Sau đó, ông ngồi xuống, cúi gằm mặt, húp từng thìa cháo nóng chậm rãi.Hình ảnh ấy khép lại hai lần cận kề cái chết, và mở ra một quãng nghỉ ngắn cho người đàn ông đã phơi sương, ngủ ngồi suốt mấy chục năm. Ông Minh, người từng sống “cô đơn” nhất, giờ đây đã được cộng đồng bao bọc. Tình người đã biến sự “cô đơn” thành sự “đủ đầy.”
Có thể là hình ảnh về 2 người, bệnh viện và văn bản