Bà lão nghèo nhất xóm nhặt được 300 triệu, lúc đem trả lại ông chủ nói ‘thiếu’ tận hơn 100 triệu nữa
Ở chợ Thành Nam, người ta đã quen hình ảnh một bà cụ dáng gầy gò, áo quần cũ kỹ, ngày nào cũng lụi hụi đi nhặt rau thừa, lá héo mà người bán vứt bỏ. Bà tên Nguyễn Thị Lựu, năm nay ngoài 70 tuổi.
Chồng mất sớm, bà một mình nuôi con trai khôn lớn. Ai ngờ khi cháu nội vừa tròn ba tuổi, con trai bà lại phát hiện mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối. Con dâu vì sợ khổ nên bỏ đi, để đứa bé lại cho bà. Từ đó, hai bà cháu sống nương tựa, còn con trai bà chỉ cầm cự được mấy năm rồi mất.
Tuổi cao, sức yếu, bà Lựu chẳng ai thuê, chỉ có thể đi nhặt ve chai bán. Lúc được nhiều thì vài trăm nghìn, ít thì vài chục. Hai bà cháu chắt chiu từng đồng, bữa cơm thường chỉ có bát canh rau luộc nhặt ngoài chợ. Niềm mong ước lớn nhất của bà là ráng sống thêm ít năm, lo cho cháu nội học hành nên người.
Một hôm, trời mùa đông lạnh buốt, bà đi nhặt ve chai về thì bất ngờ thấy bên vệ đường có chiếc ví da màu đen, phủ đầy bụi đất. Nhặt lên thấy nặng tay, mở ra, bà giật mình: toàn tiền mặt, đếm sơ sơ hơn 330 triệu đồng. Bà đứng chết lặng, nghĩ đến cảnh cháu nội còn phải đóng học phí, nghĩ đến những ngày cơ cực… nhưng rồi lại lắc đầu: “Không phải của mình, nhất định phải trả lại.”
Bà kiên nhẫn đứng bên đường, chờ người mất ví quay lại tìm. Một lúc sau, có chiếc xe hơi sang trọng đi chậm lại, tài xế thò đầu ra hỏi:
– Bà ơi, bà có thấy cái ví da màu đen ở đây không?
Nghe mô tả đúng hệt, bà Lựu mừng rỡ lấy ví trao lại. Người đàn ông mở ra, thoáng chốc mặt biến sắc:
– Không đúng! Trong ví tôi có hơn 600 triệu, sao giờ chỉ còn hơn 300 triệu? Bà lấy rồi đúng không?
Bà Lựu hoảng hốt, nước mắt rưng rưng:
– Tôi già rồi, đi nhặt rác kiếm ăn, lấy đâu ra mà lấy của ông. Tôi còn đứng đây chờ để trả lại cơ mà…
Nhưng ông ta gằn giọng, khăng khăng cho rằng bà lấy mất số tiền còn lại. Bà run rẩy móc trong túi ra 240 nghìn vừa bán ve chai, van nài:
– Tôi chỉ có chừng này thôi, giết tôi cũng không có mà trả cho ông đâu…
Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ từ trên xe bước xuống, che ô cho ba mình:
– Ba ơi, chuyện gì thế?
Nghe bà Lựu kể lại, cô gái chau mày, rồi quay sang nói chắc nịch:
– Ba, ba quên rồi sao? Chiều nay ba vừa đưa hơn 300 triệu cho ông Hưng nhập hàng còn gì. Trong ví làm sao còn đủ 600 triệu được?
Người đàn ông khựng lại, gãi đầu cười gượng. Cô gái liếc nhẹ ba mình, rồi lấy trong ví ra một xấp tiền, dúi vào tay bà Lựu:
– Bà ơi, có lẽ ba cháu nhớ nhầm, thôi bà cầm chút tiền này mua đồ ăn cho hai bà cháu nhé. Bà tốt bụng, nên ông trời sẽ thương bà thôi.
Chiếc xe sang trọng lăn bánh đi, để lại bà cụ đứng thẫn thờ, nước mắt lăn dài nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm ấm áp.
Đêm đó về nhà, cháu nội hồn nhiên hỏi:
– Bà ơi, sao bà về trễ thế?
Bà Lựu xoa đầu cháu, mỉm cười:
– Bà vừa giúp người ta một chuyện, nên về chậm một chút thôi.
Cô bé reo lên, giơ ngón tay cái:
– Bà nội của con tuyệt nhất!