Mẹ ơi, con ngủ một lát thôi nha… kh/ói ca/y quá, con không m::ở mắt nổi… ngày mai chủ nhật mẹ bảo cả nhà đi công viên chơi, khi nào tỉ/nh dậy, mẹ dẫn con đi chơi như đã hứa nha…👇👇

Mẹ ơi, con ngủ một lát thôi nha… khói c/ay quá, con không mở mắt nổi… khi nào tỉnh dậy, mẹ dẫn con đi chơi như đã hứa nha…

Gia đình anh Hùng sống trong một căn nhà hai tầng khang trang ở ngoại ô Sài Gòn, nơi những con đường nhỏ rợp bóng cây và hàng xóm thân thiện. Anh Hùng, 38 tuổi, là kỹ sư xây dựng, tính tình hiền lành, luôn bận rộn với các công trình. Chị Mai, vợ anh, 35 tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ, nổi tiếng khéo léo và đảm đang. Họ có hai đứa con, bé Na (10 tuổi) và bé Tí (6 tuổi), cả hai đều ngoan ngoãn, học giỏi. Người cuối cùng trong nhà là bà nội, bà Lan, 70 tuổi, góa bụa từ lâu, sống cùng con cháu để tiện chăm sóc và vui vầy tuổi già.

Bà Lan là linh hồn của ngôi nhà. Dù tuổi cao, bà vẫn minh mẫn, nhanh nhẹn, đặc biệt yêu thương hai đứa cháu nội. Mỗi chiều, bà thường nấu những món ăn quê mà bọn trẻ thích: chè đậu, bánh xèo, hay gà hầm thuốc bắc. “Bà nội nấu ngon nhất nhà!” bé Na hay reo lên, ôm lấy bà. Bà Lan chỉ cười, vuốt tóc cháu: “Ăn nhiều cho khỏe, lớn lên làm bác sĩ cứu người như ước mơ của con.” Những bữa ăn của bà không chỉ là thức ăn, mà là sợi dây gắn kết cả gia đình.

Nhưng ngôi nhà ấy, dù ấm êm, không phải không có những bí mật. Bà Lan, dù hiền hậu, đôi khi có những khoảnh khắc kỳ lạ. Bà hay ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn xa xăm, tay mân mê một chiếc vòng bạc cũ kỹ. Anh Hùng từng hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ gì mà buồn thế?” Bà chỉ lắc đầu: “Già rồi, nhớ chuyện xưa thôi.” Anh Hùng không gặng hỏi, nghĩ rằng mẹ nhớ cha, người đã mất hơn ba mươi năm trước.

Một buổi chiều thứ Bảy, tháng Mười năm 2025, không khí trong nhà rộn ràng hơn thường lệ. Bé Na vừa được điểm 10 môn Toán, còn bé Tí thắng giải vẽ tranh ở trường. Anh Hùng và chị Mai quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng. “Mẹ, mẹ hầm gà thuốc bắc cho tụi nhỏ đi, món tủ của mẹ đấy!” chị Mai cười, ôm vai bà Lan. Bà gật đầu, mắt sáng lên: “Được, để mẹ làm cho hai đứa một nồi thật ngon.”

Bà Lan xắn tay áo, bắt đầu chuẩn bị. Bà ra chợ, chọn con gà ta béo mũm, mua thêm gói thuốc bắc thơm lừng. Về nhà, bà tỉ mỉ làm sạch gà, ngâm thuốc bắc, rồi đặt nồi lên bếp gas. Mùi thơm bắt đầu lan tỏa, khiến bé Tí chạy vào bếp, reo lên: “Bà nội, ngon quá! Con đói rồi!” Bà Lan xoa đầu cháu: “Chờ chút nữa, gà hầm lâu mới thấm.”

Nhưng chiều hôm đó, bà Lan có vẻ mệt hơn thường ngày. Bà ngồi xuống ghế, tay ôm ngực, thở hổn hển. Chị Mai thấy thế, lo lắng: “Mẹ, mẹ mệt thì nghỉ đi, để con nấu tiếp.” Bà lắc đầu: “Không sao, mẹ làm được. Mấy đứa đi chơi với ba đi, mẹ ở nhà lo.” Anh Hùng, chị Mai và hai đứa trẻ quyết định ra công viên gần nhà, để bà Lan có không gian nghỉ ngơi. “Mẹ nhớ tắt bếp nhé!” chị Mai dặn trước khi đi.

Bà Lan gật đầu, nhưng ánh mắt bà lạc đi đâu đó. Bà tiếp tục ngồi bên bếp, nhìn ngọn lửa liu riu, tay vẫn mân mê chiếc vòng bạc. Rồi bà đứng dậy, vào phòng, lấy ra một cuốn sổ cũ từ dưới gầm giường. Bà lật từng trang, mắt đỏ hoe, thì thầm: “Anh ơi, em xin lỗi…” Không ai biết, bà đã quên tắt bếp gas. Nồi gà hầm vẫn sôi, lửa bắt đầu bén vào khăn lau bếp để gần đó.

Khi gia đình anh Hùng trở về, trời đã tối. Mùi khét nồng nặc xộc vào mũi. “Cháy! Cháy rồi!” anh Hùng hét lên, lao vào nhà. Khói đen bốc lên từ bếp, ngọn lửa đã lan ra rèm cửa, sàn gỗ. Chị Mai hoảng loạn, kéo hai đứa con ra ngoài, gọi cứu hỏa. “Mẹ! Mẹ đâu rồi?” anh Hùng gào lên, lao vào biển khói.

Bà Lan vẫn trong phòng, ngồi trên sàn, ôm cuốn sổ cũ, không hay biết ngọn lửa đang nuốt chửng ngôi nhà. Anh Hùng tìm thấy mẹ, cố kéo bà ra, nhưng bà Lan bám chặt vào khung giường: “Không, tui không đi! Tui phải ở lại!” Anh Hùng gầm lên: “Mẹ, cháy rồi, đi với con!” Nhưng khói quá dày, anh bắt đầu ngạt thở. Chị Mai chạy vào, kéo chồng và mẹ chồng, nhưng ngọn lửa đã chặn lối ra. Cả gia đình bị kẹt trong căn nhà đang sụp đổ.

Lính cứu hỏa đến, nhưng đã muộn. Ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, không chừa lại gì ngoài tro tàn. Cả làng xôn xao, thương tiếc gia đình anh Hùng – một gia đình mẫu mực, giờ tan biến chỉ vì một nồi gà hầm. Báo chí đưa tin: “Thảm kịch ở Sài Gòn: Gia đình 5 người thiệt mạng vì quên tắt bếp.” Người ta đổ lỗi cho bà Lan, nhưng cũng xót xa cho bà, một người bà tận tụy, chỉ vì một phút lơ đễnh mà gây ra bi kịch.

Vài ngày sau, đội điều tra đến hiện trường. Trong đống đổ nát, họ tìm thấy một chiếc hộp sắt nhỏ, kỳ lạ thay, không bị lửa thiêu hủy. Bên trong là chiếc vòng bạc và cuốn sổ cũ của bà Lan. Cảnh sát giao lại cho ông Tâm, anh họ của anh Hùng, người duy nhất còn lại của gia đình. Ông Tâm, dù đau lòng, quyết định mở cuốn sổ, hy vọng tìm câu trả lời cho thảm kịch.

Cuốn sổ là nhật ký của bà Lan, viết từ ba mươi năm trước. Những dòng chữ nguệch ngoạc kể về một bí mật kinh hoàng. Trước khi lấy ông Tám, bà Lan từng yêu một người đàn ông khác, ông Minh, một thợ sửa xe ở làng. Họ yêu nhau say đắm, nhưng gia đình bà ép bà lấy ông Tám, người có điều kiện hơn. Ông Minh, đau khổ, bỏ làng đi, nhưng trước đó, ông tặng bà chiếc vòng bạc, dặn bà giữ làm kỷ vật.

Nhiều năm sau, khi anh Hùng đã lớn, bà Lan tình cờ gặp lại ông Minh. Ông đã trở thành một người nghiện rượu, sống lang thang. Trong một lần say xỉn, ông Minh tiết lộ một bí mật: anh Hùng không phải con ruột của ông Tám. Năm ấy, bà Lan và ông Minh từng gặp nhau bí mật, và bà mang thai anh Hùng. Ông Tám, dù biết sự thật, vẫn chấp nhận nuôi anh Hùng như con đẻ, nhưng ông dặn bà không được tiết lộ, để giữ danh dự cho gia đình.

Bà Lan sống với nỗi day dứt suốt đời. Bà viết trong nhật ký: “Tôi nợ anh Hùng, nợ ông Tám. Tôi chỉ muốn bù đắp cho con cháu, nhưng tôi sợ sự thật sẽ phá hủy tất cả.” Những ngày cuối đời, bà Lan bị ám ảnh bởi tội lỗi. Chiều hôm xảy ra vụ cháy, bà đã uống một liều thuốc an thần mạnh để quên đi nỗi đau, nhưng thuốc khiến bà mơ màng, quên tắt bếp, dẫn đến thảm kịch.

Ông Tâm, đọc xong, bật khóc. Hóa ra, bà Lan không chỉ vô tình gây ra vụ cháy, mà còn mang trong lòng một bí mật nặng nề, khiến bà mất tập trung, dẫn đến sai lầm chết người. Ông Tâm quyết định giữ kín chuyện này, chỉ mang chiếc vòng bạc đến đặt trước mộ bà Lan, thì thầm: “Bà ơi, giờ bà yên nghỉ rồi, đừng tự trách nữa.”

Vụ cháy trở thành câu chuyện ám ảnh cả khu phố. Người ta nhắc mãi về gia đình anh Hùng, về bà Lan, về nồi gà hầm định mệnh. Nhưng ông Tâm, người duy nhất biết sự thật, chọn cách im lặng. Ông dùng số tiền bảo hiểm để xây một thư viện nhỏ cho trẻ em trong làng, đặt tên là “Thư viện Hùng Mai”, như cách để gia đình anh Hùng sống mãi trong lòng mọi người.

Câu chuyện về bà Lan và ngọn lửa không chỉ là một thảm kịch, mà còn là lời nhắc nhở về những bí mật có thể phá hủy cả một gia đình. Nó dạy rằng, tình yêu và sự tha thứ đôi khi cần được nói ra khi còn kịp, trước khi ngọn lửa của sự thật thiêu rụi tất cả.