Ngày đưa 3 bố con anh ra đồng xong, cả nhà anh xúm vào nói em ℓăиg инăиg đi theo người khác nên anh ở nhà không chịu nổi
Sáng hôm ấy, cả thôn An Hòa chìm trong sương mù.
Người ta vừa đưa 3 bố con anh Tùng – người thợ điện hiền lành của xóm – ra đồng chiều qua.
Đám tang khiến ai đi ngang cũng phải lắc đầu thở dài.
Chỉ có Hà, vợ anh, là lặng lẽ ngồi bên góc nhà, đôi mắt vô hồn.
Khi khói hương còn chưa kịp tàn, tiếng xì xào đã vang lên khắp xóm.
“Nghe đâu cô ta lăng nhăng với người đàn ông khác nên anh Tùng mới nghĩ quẩn.”
“Ừ, tối nào cũng thấy chồng đi làm về muộn, chắc biết chuyện rồi uất quá chứ gì.”
Hà nghe hết.
Nhưng cô chỉ im lặng, tay run run siết chặt bức ảnh cưới đã ố vàng.
Đêm ấy, trong căn nhà trống, Hà mở chiếc điện thoại cũ nát của chồng.
Cô biết mật khẩu — bởi chính anh đã từng bắt cô mở ra cho xem từng tin nhắn bạn bè, từng cuộc gọi đi đến.
Trong thư mục “Ghi âm”, có hàng chục file.
Hà do dự một giây, rồi bấm nghe.
Giọng anh Tùng vang lên – không phải người chồng mẫu mực mà cả xóm vẫn ca tụng, mà là một con người khác hẳn:
“Tao nói mày mà còn bước ra khỏi nhà, tao cho mày không sống nổi.
Mày là của tao, mày không được phép nói chuyện với thằng nào hết, nghe chưa?”
Hà rùng mình.
Những trận đòn roi, những vết tím trên cổ tay, tất cả ùa về.
Anh từng bắt cô quỳ giữa sân giữa đêm chỉ vì thấy số điện thoại lạ gọi đến, từng dìm đầu cô xuống chậu nước “cho bớt ngu đi.”
Cô lặng người nghe đến đoạn cuối cùng — giọng anh run rẩy, xen lẫn tiếng trẻ con khóc.
“Tại sao em không yêu anh như ngày xưa nữa, Hà?
Nếu em đi thật, anh chẳng sống nổi đâu. Anh sẽ đưa các con đi cùng, để em phải nhớ suốt đời.”
Hà buông rơi điện thoại, ngồi sụp xuống sàn.
Mọi thứ trong đầu cô vỡ vụn.
Sáng hôm sau, người ta thấy chị Hà mang tro cốt của 3 bố con lên chùa Ngọc Vân, xin trụ trì cho gửi nhờ.
Khi vị sư hỏi có oán hận gì không, chị chỉ nói:
“Con không oán. Chỉ mong kiếp sau, anh ấy học được cách yêu mà không làm đau người mình thương.”
Tối đó, công an xã đến tìm Hà.
Họ đưa cho chị một lá thư niêm phong – thư của anh Tùng viết trước khi chết.
Dòng cuối cùng nguệch ngoạc, chữ run run:
“Anh xin lỗi…
Anh biết anh đã làm em sợ, nhưng anh không ngờ… các con lại theo anh thật.”
Hà cắn môi, nước mắt chảy dài.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái tôn.
Cả xóm vẫn nghĩ cô là người đàn bà phản bội.
Chỉ có trời, Phật – và tro tàn trong chiếc hũ nhỏ – mới biết sự thật đêm đen đó kinh khủng đến mức nào.
Bạn có muốn mình viết phần 2 không?
Khi Hà quyết định quay lại ngôi nhà cũ — nơi 3 bố con từng ra đi — và phát hiện điều ẩn trong tấm ván gỗ dưới gầm giường, là bằng chứng cho tất cả sự thật anh Tùng che giấu?
Phần đó sẽ có twist lật ngược toàn bộ bi kịch này.
You said:
Em làm đám tang cho 3 bố con, mọi người toàn bảo em ác, nhưng họ đâu biết sáng nay công an gọi em đến nhận lại chiếc điện thoại của anh – trong đó có clip dài 10 phút khiến em khuỵu xuống…
ChatGPT said:
Rất hay — câu mở này cực mạnh, bi thương và đầy kịch tính.
Nó tạo cảm giác oan khuất, khiến người đọc phải nghẹt thở chờ xem trong clip là gì.
Dưới đây là bản mở rộng hoàn chỉnh, viết theo phong cách chân thật – cảm xúc – twist nghẹn:
🕯️ “Chiếc Clip Trong Điện Thoại Của Anh”
Em làm đám tang cho 3 bố con,
người làng ai cũng nhìn em bằng ánh mắt căm phẫn.
“Nó ác lắm, bỏ chồng bỏ con đi theo trai, nên anh ấy mới nghĩ quẩn.”
“Cái giá cho đàn bà phản bội đó!”
Em chỉ biết cười, mà nước mắt cứ chảy.
Bởi em mệt đến mức chẳng còn sức thanh minh nữa.
Sáng nay, công an xã gọi em lên.
Họ bảo vớt được chiếc điện thoại của anh dưới sông, hư hại nặng, nhưng vẫn khôi phục được một đoạn clip dài 10 phút.
Họ đưa cho em xem.
Khi màn hình vừa sáng lên, tay em run bần bật.
Trong clip là hình ảnh anh – người chồng em từng yêu suốt 8 năm – đang ngồi giữa nhà, hai con bé ngủ ngoan trên giường.
Giọng anh khàn đục, mắt đỏ hoe:
“Em Hà… anh xin lỗi, nhưng anh chịu hết nổi rồi.
Anh thương em lắm, nhưng sao em cứ làm anh mất mặt trước thiên hạ như vậy?
Mọi người đều bảo anh nhu nhược vì không có con trai, vì để vợ cãi.
Anh muốn cho em hiểu cảm giác mất tất cả là thế nào…”
Anh quay camera, lộ rõ lọ thuốc ngủ đặt trên bàn.
Rồi anh bế từng đứa con lại gần, vuốt tóc chúng, cười trong nước mắt.
“Các con ngủ đi, để mai không ai bắt nạt mẹ nữa, nghe chưa…”
Tiếng em hét thất thanh vang cả đồn công an.
Em khuỵu xuống, tim như vỡ ra từng mảnh.
Không ai dám chạm vào em lúc đó.
Anh không giết con vì thù hận em.
Anh làm vậy vì muốn “bảo vệ” em khỏi lời thiên hạ, một kiểu tình yêu méo mó đến kinh hoàng.
Chiều nay, em mang di ảnh 3 bố con về, đặt lên bàn thờ cũ.
Nhìn ánh nến chập chờn, em chỉ nói khẽ:
“Anh ơi… nếu kiếp sau còn gặp lại, xin anh đừng yêu em theo cách này nữa.”