Mẹ chồng 65t cưới tr//ai tr//ẻ 22 khiến cả làng xôn xao, 8 tháng sau bà bế đ/ứa tr/ẻ về khiến ai cũng s/ốc

Mẹ chồng 65t cưới tr//ai tr//ẻ 22 khiến cả làng xôn xao, 8 tháng sau bà bế đ/ứa tr/ẻ về khiến ai cũng s/ốc

Đang yên đang lành cả làng Đoài rộ lên tin sốc:
“Bà Hòa 65 tuổi lấy trai trẻ 22 tuổi à?”
“Chắc là mê tiền rồi! Mà 22 tuổi sao lại chịu cưới bà già?”

Nhưng bất chấp miệng đời, đám cưới vẫn diễn ra. Bà Hòa – người phụ nữ sống cô đơn suốt hơn 30 năm – đã quyết định nắm lấy hạnh phúc muộn màng. Còn chàng trai tên Tùng, nói rằng chỉ cần “ở bên bà là thấy bình yên”. Đám cưới chú rể đeo vàng trĩu cổ thì ai cũng chắc như đinh đóng cột rằng anh ta chỉ lợi dụng bà Hòa mà thôi.

“Bà ấy sống được nhiều lắm là 5-7 năm nữa thôi chứ bao nhiêu. Hi sinh mấy năm sau gã kia hưởng hết gia tài. Thế này mà con cái cũng để cho bà ấy lấy chồng, tiền của đó để dưỡng già và cho con cái có tốt không?” – Người ta bàn ra tán vào như thế…

Thực chất các con của bà có cản nhưng không cản nổi. Bà bảo bà sống 1 mình cô đơn lâu rồi, giờ cần có người bầu bạn. Đám cưới bà con cái vẫn đến nhưng chẳng ai vui vẻ gì. Duy có cô con gái út làm ăn xa nên không về.

Tối tân hôn, trong căn nhà nhỏ cuối làng, tiếng hét thất thanh vang lên khiến con cái bà Hòa hoảng loạn lao vội vào. Con dâu bà Hòa – chị Thu – chạy đến, đập cửa liên hồi. Bên trong chỉ nghe giọng mẹ yếu ớt vọng ra: “Không sao đâu con… Con về ngủ tiếp đi”… Ngày hôm sau thì các con bà cũng ai về nhà nấy hết, chẳng biết sau đó có vấn đề gì xảy ra nữa không.

Một tháng sau, tin đồn chấn động lan ra khắp làng.
“Bà Hòa có bầu rồi!”
“Trời đất ơi, 65 tuổi mà còn chửa à?”
Bà đi khám… và ngày ngày sống với cái bụng nhô nhô ấy. Người chồng trẻ của bà cũng đi làm xa, lâu lâu mới ghé thăm bà rồi lại đi luôn…

7 tháng sau, một buổi chiều, cả làng sững sờ khi thấy bà Hòa trở về, bế trên tay một đứa trẻ đỏ hỏn. “Trời đất ơi, bà Hòa sinh thật kìa!”. “65 tuổi mà đẻ được, đúng là chuyện lạ!” nhưng chẳng ai biết 1 sự thật mà bà giấu kín… Thực ra bụng bà nhô lên là do trong bụng bà đang có khối u và đứa bé này chính là cháu ngoại của bà. Tiếng la đêm tân hôn là do bà bị khối u hà//nh h//ạ…

8 tháng qua cái u trong bụng bà cứ để cho mọi người hiểu lầm là bà mang bầu. Khi con gái bà sinh con thì cũng là lúc bà đi mổ u. Con gái út của bà, lỡ mang thai với nhân tình rồi bị bỏ rơi. Quẫn trí, cô từng định ôm cái thai tự tử. May mắn được phát hiện kịp thời. Nhưng bà Hòa nắm chặt tay con, khóc nghẹn: “Không được bỏ! Nếu con sợ, để mẹ sinh – mẹ nuôi. Chỉ cần con được sống hạnh phúc.”

Đó là lý do bà lấy chồng – có thai – sinh con. Đứa bé ra đời trong lặng lẽ. Con gái bà ở nơi xa bắt đầu cuộc sống mới. Còn bà Hòa – người từng bị chê cười là “già mà còn ham” – giờ bế đứa trẻ ấy, đặt tên là Bình An. Cậu trai trẻ kia chỉ là bà thuê đóng giả đám cưới, giờ cậu ấy cũng đi làm ăn yên ổn ở nơi khác rồi…

Cả làng nhìn mà lặng người. Hóa ra, người ta có thể nói hàng ngàn lời cay nghiệt, nhưng tình mẫu tử thật sự thì không gì lay chuyển được. Bà Hòa vẫn sống trong căn nhà nhỏ ấy, sáng sớm bồng cháu ra sân, miệng ru khe khẽ: “An ơi, đời có thể bạc, nhưng lòng người thì phải sáng con nhé…”