Nhặt được bé giữa đêm mưa, gia đình nghèo nuôi như con ruột và cái kết nghẹn lòng
Hai tháng trước, trong một đêm mưa gió tầm tã, khi cả xóm đã chìm vào giấc ngủ, một tiếng khóc yếu ớt vang lên trước cửa nhà cô.
Một sinh linh bé nhỏ, quấn vội trong tấm chăn mỏng, nằm co ro giữa hiên lạnh.
Người phụ nữ trung niên trong nhà vội vàng chạy ra, đôi tay run run bế đứa bé vào lòng. Không ai nói nên lời – chỉ biết sưởi ấm cho con bằng hơi thở và tình thương. Sáng hôm sau, họ báo ngay cho chính quyền địa phương. Sau khi hoàn tất thủ tục, gia đình được phép tạm thời chăm sóc cháu bé, chờ tìm thân nhân.
Từ giây phút ấy, ngôi nhà nhỏ bỗng đầy ắp tiếng khóc, tiếng cười, tiếng ru “à ơi…” – những thanh âm bình dị mà lâu lắm rồi cả nhà mới được nghe lại.
Người bà – dáng người gầy gò, khuôn mặt khắc khổ – thương bé như chính cháu ruột.
Bà ru ngủ, đút từng muỗng cháo, giặt từng bộ quần áo nhỏ xíu.
Hai tháng ngắn ngủi, đứa trẻ được chăm sóc bằng tình thương trọn vẹn của cả gia đình – người mẹ, người bà, người cha và cả xóm nhỏ thương yêu.
Nguồn video: Song Hương
Người bà – dáng người gầy gò, khuôn mặt khắc khổ – thương cháu như chính máu mủ ruột rà. Bà ru con ngủ, đút từng thìa cháo, nâng niu từng hơi thở bé nhỏ. Với họ, đứa trẻ ấy không còn là “bé bị bỏ rơi”, mà là món quà của định mệnh.
Từ trong tim họ, đứa trẻ ấy không còn là “bé bị bỏ rơi”, mà là một phần máu thịt – một món quà mà ông trời gửi đến.
Thế rồi, một buổi sáng, tin báo đến – cháu bé sẽ được đón đi, về với một gia đình có điều kiện khá giả hơn, nơi bé có thể được chăm sóc đầy đủ và tương lai tốt đẹp hơn.
Khoảnh khắc ấy, căn nhà nhỏ im phăng phắc. Người bà chết lặng, nước mắt rơi không ngừng, rồi ngất lịm trong vòng tay con cháu.
Người mẹ nuôi nghẹn ngào, chỉ biết ôm đứa bé lần cuối, khẽ dặn:
“Đi nhé con, nơi đó có thể đủ đầy hơn, nhưng mong con sẽ không quên hơi ấm này – nơi từng bế con qua những đêm mưa.”
Hai tháng ngắn ngủi, nhưng là cả một hành trình yêu thương.
Không ai trách ai – chỉ thấy lòng trống rỗng đến lạ.
Chiếc nôi vẫn còn, tấm chăn vẫn thơm mùi sữa, nhưng tiếng bi bô đã xa dần.
.
Cô chỉ mong, dù con ở đâu, cũng được yêu thương, được chăm sóc, được lớn lên trong vòng tay ấm áp và an lành.
Bởi tình thương – đâu cần phải có huyết thống – chỉ cần có trái tim đủ bao dung để yêu một đứa trẻ như chính con mình.
Thông điệp:
“Tình thương không nằm ở sự giàu nghèo, mà ở tấm lòng. Một đứa trẻ đến với đời – dù bằng cách nào – cũng xứng đáng được yêu bằng cả trái tim.”