Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t. Cả nhà đ//au đ//ớn, 20 năm tìm kiếm trong vô vọng, bố mẹ mắt mờ chân chậm vẫn ngày ngày cầu mong con gái quay về. Để rồi một ngày dự đám cưới bạn học, cô dâu đưa ra 1 thứ khiến người anh ng//ã q//uỵ… Nhưng mải mê chơi, Hưng không để ý Ngọc đã chạy đi mua kẹo ở hàng bên kia đường bờ đê từ lúc nào. Khi anh quay lại, con diều vẫn bay trên cao – nhưng em gái thì bi///ến m///ất. Cả làng đổ đi tìm. Tiếng mẹ g//ào khản giọng bên bờ sông, tiếng bố nức nở gọi con trong đêm. Nhưng tất cả đều vô vọng. Bố mẹ Hưng đã nhờ rất nhiều người xuố//ng sô//ng tìm kiếm… Nhưng một tuần, một tháng, rồi một năm… Không ai tìm thấy Ngọc nữa. Từ ngày ấy, trong mắt bố mẹ, Hưng không còn là đứa con ngoan. Mẹ anh g/ầy r/ộc, tóc bạc sớm, bố ít nói hẳn đi. Mỗi lần nhìn ảnh em gái treo trên b/àn th/ờ, Hưng lại thấy như có trăm m/ũi d//ao đâ//m vào ti//m. Anh thề với lòng: Nếu có kiếp sau, anh sẽ tìm được em, dù phải đánh đổi tất cả. 20 năm sau. Hưng đã 32 tuổi, làm kỹ sư xây dựng ở thành phố. Anh sống lặng lẽ, không yêu ai, chẳng thiết lập gia đình. Người ta bảo anh “khó tính”, “cô độc” — nhưng chỉ anh biết, anh không dám hạnh phúc khi vẫn mang t//ội làm m//ất em. Một ngày nọ, Hưng nhận được thiệp mời cưới từ cậu bạn thân thời đại học – Tuấn. “Mày phải đến đấy nhé, cô dâu là người đặc biệt lắm, tao tin mày sẽ quý cô ấy.”. Hưng mỉm cười, nghĩ đơn giản chỉ là một lời mời bạn bè. Anh đến buổi lễ trong bộ vest chỉnh tề, lẫn giữa đám đông rộn ràng tiếng cười. Khi cô dâu bước ra, Hưng hơi sững người. Cô gái ấy có nét gì đó rất quen — đặc biệt là đôi mắt đen lay láy, và cái lúm đồng tiền bên má phải. Ti//m anh khẽ nhói. Không, chẳng thể nào. Ngọc của anh… đã mất rồi. Chỉ là có chút nét giống nhau… Nhưng khi cô dâu đưa ra một vật thì Hưng đứng không vững, hai tay run lẩy bẩy. Anh bước lên phía trước rồi ng//ã q//uỵ… Xem tiếp dưới bình luận…👇👇

Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t, 20 năm sau….


Năm đó, Hưng 12 tuổi, còn em gái anh – bé Ngọc – mới tròn 5. Ba mẹ bận mưu sinh, gửi hai anh em về quê ngoại nghỉ hè. Một buổi chiều, Hưng trốn mẹ ra bờ sông chơi thả diều cùng lũ bạn. Bé Ngọc năn nỉ đi theo: “Anh cho em đi với, em hứa không phá đâu.”. Hưng vốn chiều em, nên gật đầu. Nhưng mải mê chơi, Hưng không để ý lúc nào Ngọc đã chạy đi mua kẹo ở hàng bên kia đường bờ đê. Khi anh quay lại, con diều vẫn bay trên cao – nhưng em gái thì biến mất.

Cả làng đổ đi tìm. Tiếng mẹ gào khản giọng bên bờ sông, tiếng bố nức nở gọi con trong đêm. Nhưng tất cả đều vô vọng. Bố mẹ Hưng đã nhờ rất nhiều người xuống sông tìm kiếm… Nhưng một tuần, một tháng, rồi một năm… Không ai tìm thấy Ngọc nữa. Từ ngày ấy, trong mắt bố mẹ, Hưng không còn là đứa con ngoan. Mẹ anh gầy rộc, tóc bạc sớm, bố ít nói hẳn đi. Mỗi lần nhìn ảnh em gái treo trên bàn thờ, Hưng lại thấy như có trăm mũi dao đâm vào tim. Anh thề với lòng: Nếu có kiếp sau, anh sẽ tìm được em, dù phải đánh đổi tất cả.

20 năm sau. Hưng đã 32 tuổi, làm kỹ sư xây dựng ở thành phố. Anh sống lặng lẽ, không yêu ai, chẳng thiết lập gia đình. Người ta bảo anh “khó tính”, “cô độc” — nhưng chỉ anh biết, anh không dám hạnh phúc khi vẫn mang tội mất em. Một ngày nọ, Hưng nhận được thiệp mời cưới từ cậu bạn thân thời đại học – Tuấn. “Mày phải đến đấy nhé, cô dâu là người đặc biệt lắm, tao tin mày sẽ quý cô ấy.”. Hưng mỉm cười, nghĩ đơn giản chỉ là một lời mời bạn bè.

Anh đến buổi lễ trong bộ vest chỉnh tề, lẫn giữa đám đông rộn ràng tiếng cười. Khi cô dâu bước ra, Hưng hơi sững người. Cô gái ấy có nét gì đó rất quen — đặc biệt là đôi mắt đen lay láy, và cái lúm đồng tiền bên má phải. Tim anh khẽ nhói. Không, chẳng thể nào. Ngọc của anh… đã mất rồi. Chỉ là có chút nét giống nhau…

Khi MC mời cô dâu chú rể lên phát biểu, Tuấn cười nói: “Chuyện tình của chúng tôi như một phép màu. Vợ tôi từng mồ côi từ nhỏ, được một gia đình ở miền Nam nhận nuôi. Cô ấy bảo ước mơ lớn nhất là tìm lại gia đình ruột của mình, nhưng chẳng có manh mối nào ngoài một cái vòng bạc khắc chữ Hoàng M.N – có lẽ là tên cô ấy trước kia.”

Cả khán phòng ồ lên thích thú. Hưng như bị sét đánh. “Hoàng …M.N?” – đó chính là tên bố mẹ anh đặt cho em gái Hoàng Minh Ngọc. Còn chiếc vòng bạc ấy… là quà sinh nhật mà chính anh đã mua bằng tiền tiết kiệm năm 12 tuổi. Hưng đứng không vững, hai tay run lẩy bẩy. Anh bước lên phía trước, giọng nghẹn lại: “Cô… cô có thể cho tôi xem chiếc vòng bạc đó được không?”

Cô dâu ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, tháo chiếc vòng đeo trên tay ra. Ánh đèn hội trường chiếu sáng, dòng chữ khắc cũ mờ nhưng vẫn rõ ràng: “Hoàng …M.N – Anh Hưng tặng, 5 tuổi.” Cô dâu chết lặng. Cả hội trường im phăng phắc. “Anh… anh nói gì? Anh là ai?” – cô dâu lắp bắp. “Anh là Hưng… anh trai của em đây, Ngọc ơi…”

Nói đến đó, Hưng quỵ xuống, ôm mặt bật khóc nức nở. Hai mươi năm – anh từng tưởng mình mạnh mẽ, từng nghĩ nước mắt đã cạn. Nhưng giây phút ấy, mọi dằn vặt, tội lỗi, nỗi nhớ dồn nén bao năm bỗng vỡ òa. Ngọc cũng òa khóc, lao đến ôm chặt lấy anh: “Em nhớ… nhớ cái vòng này… nhớ có ai đó hay gọi em là bé Ngọc đừng chạy xa nhé… Nhưng rồi em bị lạc… rồi có người đưa đi xa lắm.”

Không ai trong hội trường cầm nổi nước mắt. Tuấn – chú rể – chỉ đứng lặng, ôm vai vợ, mắt đỏ hoe. “Anh Hưng… đừng tự trách nữa. Nếu không có ngày ấy, có lẽ Ngọc đã không còn sống đến hôm nay. Gia đình nhận nuôi cô ấy tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn luôn nói mình cảm thấy thiếu điều gì đó — hóa ra là anh.”

Tối hôm đó, sau đám cưới, Hưng và Ngọc ngồi cùng nhau suốt đêm. Anh kể về chuyện cả làng xuống sông tìm em. Kể về những năm tháng bố mẹ và anh tìm kiếm em vô vọng, về mẹ vẫn giữ tấm ảnh của em trong ví, về bố anh lặng lẽ thắp nhang mỗi tối. Ngọc nắm tay anh, rơi nước mắt: “Anh nói với bố mẹ… là em đã về nhé. Em sống tốt. Và em tha thứ cho anh.”

Mấy ngày sau, Ngọc cùng chồng về quê, đứng trước ngôi nhà cũ. Mẹ anh ngất ngay khi thấy con gái. Người cha già lặng đi, rồi run rẩy ôm chặt con trong vòng tay, vừa khóc vừa cười: “Ngọc ơi… 20 năm rồi, cuối cùng con cũng về.” Hưng đứng bên, nhìn cảnh ấy mà nước mắt không ngừng rơi. Anh hiểu, có những nỗi đau tưởng sẽ đeo bám cả đời – nhưng hóa ra, thời gian không chỉ lấy đi, mà còn trả lại – vào khoảnh khắc ta không ngờ nhất.