Bi kịch bất ngờ với chàng trai đôi mươi ra đi khi còn dang dở giấc mơ nuôi mẹ

Giữa muôn vàn phận người mưu sinh nơi đất khách, có một chàng trai trẻ mang theo ước mơ giản dị: chỉ mong đủ sức nuôi mẹ bệnh tật – nhưng định mệnh đã không để em kịp làm trọn điều đó.
Lê Trọng Hoài – chàng trai sinh năm 2005, quê ở Cà Mau. Cuộc sống của em gắn liền với những tháng ngày cơ cực: không nhà cửa, không chốn nương thân. Cha đi biển theo ghe, tháng có, tháng không. Còn Hoài cùng mẹ dắt díu nhau lên Bình Dương thuê trọ, kiếm sống qua ngày.

Mẹ Hoài bị tiểu đường nặng, phải cắt bỏ một bên chân, không thể đi lại. Từ ngày đó, Hoài vừa làm trụ cột, vừa làm đôi chân cho mẹ. Mỗi sáng, em lại tất tả đi làm công nhân tại khu công nghiệp Tân Uyên, tối về tranh thủ nấu ăn, dọn dẹp và chăm mẹ.


Em ít nói, hiền lành và thương mẹ đến quặn lòng. Người ta kể, có hôm tan ca trễ, Hoài vẫn ghé mua chút đồ ăn, sợ mẹ ở phòng trọ bụng đói chờ cơm. Nhưng số phận lại chọn đúng khoảnh khắc ấy để gieo nghịch cảnh.
Chiều mưa hôm ấy, khi trên tay vẫn còn hộp cơm mang về, chiếc xe của Hoài bất ngờ bị kẹt ga giữa đoạn đường trơn trượt. Tai nạn ập đến – cướp đi sinh mạng của cả Hoài và người bạn đi cùng.
Giữa căn phòng trọ nhỏ, người mẹ mất một bên chân vẫn ngồi chờ.

Bữa cơm con mua về còn dang dở, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài hiên và nỗi lặng thinh đến tê dại.
Ngày đưa Hoài về quê, gia đình nghèo đến mức phải mượn tạm bên hông nhà người khác để dựng rạp tang. Người cha lặng lẽ ngồi ở một góc, đôi mắt trũng sâu, nhìn con trai lần cuối, ánh nhìn chất chứa cả một đời đau đớn.
Trên bàn thờ đơn sơ, tấm ảnh đen trắng của chàng trai đôi mươi vẫn ánh lên nét hiền lành, trong sáng. Ánh mắt ấy như còn vương lại những ước mơ chưa kịp hoàn thành ước mơ về một mái nhà nhỏ, về những ngày mẹ được ăn cơm con nấu, không phải lo thuốc men từng ngày.
Cuộc đời của Hoài ngắn ngủi, nhưng tình thương em để lại thì dài như biển cả. Một đứa con hiếu thảo ra đi giữa tuổi đôi mươi – để lại nỗi thương nhớ và khoảng trống không gì bù đắp được.
Nguồn: Seen Nguyễn