Ông chủ đầm tôm to nhất làng c;/ãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô tô, sáng hôm sau thức dậy cả nhà ông gào khóc thảm thiết khi nhìn thấy đầm tôm ch;/ết nổi đầy trên mặt nước, ai mà ngờ được rằng đêm qua… Làng Hạ Lợi, vùng ven biển huyện Phú Hải, ai cũng biết ông Quách Văn Thông – chủ đầm tôm to nhất vùng, mấy chục ao chạy dài sát con đê. Gia đình ông giàu lên nhanh chóng, nhà tầng khang trang, 4 chiếc ô tô thay nhau đỗ chật sân. Cách đầm tôm của ông không xa là căn nhà lụp xụp của gã thanh niên Nguyễn Văn Cường, 34 tuổi, cả ngày say xỉn, thất nghiệp, bị cả làng chê là “nát rượu nhất xóm”. Ông Thông thì ghét Cường, còn Cường cũng chẳng ưa ông Thông. Tất cả xuất phát từ một lối đi rộng đúng 3 mét trước cửa nhà. Buổi chiều định mệnh Hôm đó, tầm 4 giờ chiều, ông Thông lái chiếc bán tải mới mua về, định đỗ trước cửa nhà như mọi ngày. Nhưng ngay trước mặt lại thấy Cường ngồi ôm chai rượu cần, bày một rổ mồi ra giữa đường. Ông Thông cáu: Cậu dọn cái đống đó đi cho tôi đưa xe vào! Cường lừ mắt: Đường làng, của chung. Ông muốn đỗ thì lách mà đỗ. Hai bên lời qua tiếng lại. Ông Thông nóng mặt, buông câu nặng lời: Cái loại chẳng ra gì như cậu, sống chỉ làm hại làng này! Cường đập chai xuống đất: Tôi nghèo, tôi rượu, ông có quyền khinh… Nhưng nhớ lấy, 3 mét đất này… không phải của riêng nhà ông! Dân làng kéo ra xem, ông Thông quát: Đừng để tôi kiện lên xã! Cường cười khẩy: Tôi sợ gì? Có ngày… ông phải trả giá vì cái miệng! Người can ngăn, người hùa vào, cuối cùng ông Thông thắng áp vì đông người bênh. Cường lẳng lặng xách chai rượu đi, mặt đỏ bừng không rõ vì men hay vì tức. Chẳng ai biết câu nói ấy chính là điềm báo. Đêm đó – Người trong đầm nghe tiếng động lạ Khuya, 1 giờ sáng. Trời lặng như tờ, chỉ có tiếng quạt sục oxy chạy khò khò trong đầm tôm nhà ông Thông. Gác đêm có cậu cháu ruột – Quách Huy, 19 tuổi, mới đi lính về. Huy đang ngủ gà thì nghe tiếng “tõm… tõm…” dưới ao. Cậu bật đèn pin soi – nhưng chỉ thấy nước dậy sóng lăn tăn, như có cái gì vừa bị ném xuống. Huy gọi to: Ai đấy!? Không ai trả lời. Huy soi một lúc, không thấy người, đành quay lại lán. Cậu không biết rằng chính khoảnh khắc ấy là bước ngoặt kinh hoàng. Sáng hôm sau – Cả nhà ông Thông hét thất thanh 5 giờ sáng, ông Thông ra bờ ao kiểm tra như thường lệ. Vừa đến ao thứ nhất, ông đứng chế;/t lặng. Rồi ông gào lên thất thanh: Trời ơi!!! Tôm… tôm chế–t hết rồi!!! Hơn 30 ao nuôi, tôm lớn tôm nhỏ nổi trắng mặt nước, bốc mùi hôi nồng nặc. Công nhân chạy khắp đầm mà bàn tay run bần bật. Chỉ trong một đêm – hàng chục tấn tôm trị giá hàng tỷ đồng chế;/t sạch. Bà vợ ngồi bên bờ ao khóc nghẹn: Trời ơi, nhà mình toi rồi ông ơi… Tin lan khắp làng chỉ trong chốc lát. Nghi ngay một cái tên Khi nghe chuyện “đêm qua nghe tiếng động trong đầm”, ông Thông nghiến răng: Chắc chắn là thằng Cường! Nó hăm dọa tôi từ chiều! Dân làng cũng xôn xao: Cường ghét ông Thông lâu rồi. Lại rượu chè, gan to lắm. Không nó thì ai? Ông Thông đập bàn: Chỉ có anh mới dám làm! Cường nhìn thẳng vào mắt ông Thông: Tôi có ghét… nhưng tôi không ngu đến mức phá cả nhà người ta để đi tù. Rồi gã nói một câu khiến ai nấy rùng mình: Đêm qua… tôi còn cứu gia đình ông đấy. Tất cả im phăng phắc. Sự thật lộ ra – Không ai ngờ tới… xem tiếp bên dưới 👇👇

Ông chủ đầm tôm to nhất làng cãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô tô, sáng hôm sau thức dậy cả nhà ông gào khóc thảm thiết

Làng Hạ Lợi, vùng ven biển huyện Phú Hải, ai cũng biết ông Quách Văn Thông – chủ đầm tôm to nhất vùng, mấy chục ao chạy dài sát con đê. Gia đình ông giàu lên nhanh chóng, nhà tầng khang trang, 4 chiếc ô tô thay nhau đỗ chật sân.

Cách đầm tôm của ông không xa là căn nhà lụp xụp của gã thanh niên Nguyễn Văn Cường, 34 tuổi, cả ngày say xỉn, thất nghiệp, bị cả làng chê là “nát rượu nhất xóm”.

Ông Thông thì ghét Cường, còn Cường cũng chẳng ưa ông Thông.

Tất cả xuất phát từ một lối đi rộng đúng 3 mét trước cửa nhà.

Buổi chiều định mệnh

Hôm đó, tầm 4 giờ chiều, ông Thông lái chiếc bán tải mới mua về, định đỗ trước cửa nhà như mọi ngày. Nhưng ngay trước mặt lại thấy Cường ngồi ôm chai rượu cần, bày một rổ mồi ra giữa đường.

Ông Thông cáu:

Cậu dọn cái đống đó đi cho tôi đưa xe vào!

Cường lừ mắt:

Đường làng, của chung. Ông muốn đỗ thì lách mà đỗ.

Hai bên lời qua tiếng lại.
Ông Thông nóng mặt, buông câu nặng lời:

Cái loại chẳng ra gì như cậu, sống chỉ làm hại làng này!

Cường đập chai xuống đất:

Tôi nghèo, tôi rượu, ông có quyền khinh…
Nhưng nhớ lấy, 3 mét đất này… không phải của riêng nhà ông!

Dân làng kéo ra xem, ông Thông quát:

Đừng để tôi kiện lên xã!

Cường cười khẩy:

Tôi sợ gì? Có ngày… ông phải trả giá vì cái miệng!

Người can ngăn, người hùa vào, cuối cùng ông Thông thắng áp vì đông người bênh. Cường lẳng lặng xách chai rượu đi, mặt đỏ bừng không rõ vì men hay vì tức.

Chẳng ai biết câu nói ấy chính là điềm báo.

Đêm đó – Người trong đầm nghe tiếng động lạ

Khuya, 1 giờ sáng.

Trời lặng như tờ, chỉ có tiếng quạt sục oxy chạy khò khò trong đầm tôm nhà ông Thông. Gác đêm có cậu cháu ruột – Quách Huy, 19 tuổi, mới đi lính về.

Huy đang ngủ gà thì nghe tiếng “tõm… tõm…” dưới ao.

Cậu bật đèn pin soi – nhưng chỉ thấy nước dậy sóng lăn tăn, như có cái gì vừa bị ném xuống.
Huy gọi to:

Ai đấy!?

Không ai trả lời.

Huy soi một lúc, không thấy người, đành quay lại lán. Cậu không biết rằng chính khoảnh khắc ấy là bước ngoặt kinh hoàng.

Sáng hôm sau – Cả nhà ông Thông hét thất thanh

5 giờ sáng, ông Thông ra bờ ao kiểm tra như thường lệ. Vừa đến ao thứ nhất, ông đứng chết lặng.

Rồi ông gào lên thất thanh:

Trời ơi!!! Tôm… tôm chết hết rồi!!!

Hơn 30 ao nuôi, tôm lớn tôm nhỏ nổi trắng mặt nước, bốc mùi hôi nồng nặc. Công nhân chạy khắp đầm mà bàn tay run bần bật.

Chỉ trong một đêm – hàng chục tấn tôm trị giá hàng tỷ đồng chết sạch.

Bà vợ ngồi bên bờ ao khóc nghẹn:

Trời ơi, nhà mình toi rồi ông ơi…

Tin lan khắp làng chỉ trong chốc lát.

Nghi ngay một cái tên

Công an xã, kiểm ngư huyện được gọi đến.
Khi nghe chuyện “đêm qua nghe tiếng động trong đầm”, ông Thông nghiến răng:

Chắc chắn là thằng Cường! Nó hăm dọa tôi từ chiều!

Dân làng cũng xôn xao:

Cường ghét ông Thông lâu rồi.

Lại rượu chè, gan to lắm.

Không nó thì ai?

Cường bị triệu tập.
Vừa bị đưa lên, gã mặt mũi còn bơ phờ vì say, nhưng không tỏ ra sợ.

Ông Thông đập bàn:

Chỉ có anh mới dám làm!

Cường nhìn thẳng vào mắt ông Thông:

Tôi có ghét… nhưng tôi không ngu đến mức phá cả nhà người ta để đi tù.

Rồi gã nói một câu khiến ai nấy rùng mình:

Đêm qua… tôi còn cứu gia đình ông đấy.

Tất cả im phăng phắc.

Sự thật lộ ra – Không ai ngờ tới

Kiểm ngư lấy mẫu nước.
30 phút sau, kết quả khiến mọi người há hốc:

Không có hóa chất độc.

Không có dấu hiệu đầu độc.

Tôm chết vì ngạt oxy toàn bộ.

Lúc này Huy mới nhớ ra tiếng động lúc khuya. Cậu bàng hoàng:

Có khi hệ thống điện bị trục trặc, quạt sục oxy dừng hết…

Cán bộ kiểm tra tủ điện – và phát hiện ổ cắm tổng bị chập từ nửa đêm, dẫn đến toàn bộ quạt oxy ngừng hoạt động.

Nhưng tại sao?

Một kỹ thuật viên nói:

Do chuột cắn dây, chập điện. Không có người sửa kịp thì tôm chết là đúng.

Và câu nói của Cường… khiến cả nhà ông Thông lặng đi

Ai cũng quay sang nhìn Cường.

Ông Thông nghi hoặc:

Anh bảo “cứu nhà tôi” là sao?

Cường uống ngụm nước, giọng bình thản:

Những lúc say… tôi hay đi bộ dọc con đê. Đêm qua cũng vậy.
1 giờ sáng, tôi thấy khói từ tủ điện bay ra, sợ cháy lan nên tôi… rút cầu dao, hất cát vào ổ điện cho tắt.

Mọi người sững sờ.

Cường nói tiếp:

Nếu tôi không làm, không phải vài tỷ tôm chết – mà cả đầm nổ tung, mấy người trực đêm chết theo. Nhà cửa xung quanh cũng cháy rụi.

Cán bộ kiểm tra hộ:
Đúng là cầu dao và ổ cắm có dấu vết cát và tro.

Huy xanh mặt:

Đúng là lúc đó có ánh sáng lóe lên… Tôi cứ tưởng sét…

Không ai nói được gì nữa.

Cường đứng lên, vỗ bụi quần:

Tôi nghèo, tôi hư, nhưng tôi không ác.
Mà đầm tôm nhà ông chết… cũng đâu phải tôi.

Rồi gã nhếch mép:

Bởi vì chưa biết bố con chuột nào cắn dây thôi.

Ai cũng tưởng chuyện đến đó là hết… nhưng không

Chiều hôm đó, công an mở rộng kiểm tra camera quanh khu đầm.

Và họ phát hiện một bóng người leo vào khu nuôi lúc 23h48, trước thời điểm hệ thống điện chập.

Người đó không phải Cường.
Mà là một người thân khác của gia đình ông Thông – người mà tất cả đều tin tưởng…