Khi anh Minh trở về nhà sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến, anh không bao giờ ngờ được rằng con gái mình lại phải ngủ ở cái giường cạnh chuồng lợn theo yêu cầu của mẹ kế. Và rồi chuyện xảy ra sau đó khiến tất cả đều phải sữ;/ng s-ờ… Gia đình anh Minh, 41 tu;/ổi, sống ở một vùng ngoại ô Hà Nam. Anh là kỹ sư công trình, công tác liên tục, chỉ cuối tuần mới về. Sau khi vợ mấ;/t, anh đi bước nữa với chị Thu, người phụ nữ khéo miệng, đảm đang — ít nhất là trong mắt hàng xóm. Con gái anh, bé Vy 9 tu;/ổi, hiền lành và hơi nhút nhát. Từ ngày có mẹ kế, Vy ít cười hơn nhưng lần nào Minh hỏi, con bé đều chỉ khẽ lắc đầu bảo: “Con ổn mà bố.” Hôm đó, Minh về sớm hơn dự kiến một ngày. Điện thoại sập nguồn, Minh không báo trước được. Anh bước vào sân nhà lúc gần 9 giờ tối. Ánh đèn bếp vẫn sáng, nhưng không thấy bóng con gái. Anh hỏi Thu: “Vy đâu em?” Thu lau tay trên tạp dề, vẻ hơi giật mình nhưng rồi cười gượng: “Nó… ngủ rồi. Hôm nay mệt.” Câu trả lời không làm anh hài lòng. Vy chưa bao giờ ngủ trước 9 giờ nếu biết bố sắp về. Anh Minh đi thẳng lên phòng con — cửa khóa trong. Anh gọi: “Vy? Con ngủ chưa?” Không tiếng trả lời. Cảm giác bất an chạy dọc sống lưng. Anh lặng lẽ đi vòng ra sau nhà — nơi có căn chuồng lợn cũ đã lâu không dùng nữa, chỉ còn mùi ngai ngái của đất ẩm. Và rồi… Anh nghe tiếng khẽ húng hắng ho ở bên trong. Anh giật mạnh cánh cửa gỗ mục. Ánh đèn pin từ điện thoại hắt lên cảnh tượng khiến anh đứng chế;/t lặng: Trên một tấm giường xếp cũ, không màn, không chiếu — bé Vy đang co ro quấn tấm chăn mỏng như khăn giấy, ngay bên cạnh bức tường chuồng lợn còn lấm bùn. Con bé ho sặc sụa. “Vy!? Tại sao con lại ở đây!?” Vy thấy bố thì bật khóc, lao vào ôm chặt lấy anh như thể sợ anh biến mất. Giọng con bé run run: “Mẹ kế b;/ắt con ngủ ngoài này vì con làm đổ bát canh… Con lạnh quá bố ơi…” Minh ôm con, run lên vì giận. Anh bế con vào nhà. Thu tái mặt: “Anh… anh về sớm vậy? Chuyện này—” “Sao em dám làm thế với con tôi?” – Minh gắt lên. Thu run rẩy: “Em… em chỉ muốn dạy nó lễ phép… Nhưng hàng xóm bắt đầu ló đầu sang vì nghe tiếng cãi vã. Đúng lúc đó, bà Hòa – hàng xóm sống sát vách – bước vào với vẻ sốt ruột: “Anh Minh… tôi phải nói thôi. Mấy hôm nay… đọc tiếp tại bình luận 👇👇

Khi anh Minh trở về nhà sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến, anh không bao giờ ngờ được rằng con gái mình lại phải ngủ ở cái giường cạnh chuồng lợn

Gia đình anh Minh, 41 tuổi, sống ở một vùng ngoại ô Hà Nam. Anh là kỹ sư công trình, công tác liên tục, chỉ cuối tuần mới về. Sau khi vợ mất, anh đi bước nữa với chị Thu, người phụ nữ khéo miệng, đảm đang

— ít nhất là trong mắt hàng xóm.

Con gái anh, bé Vy 9 tuổi, hiền lành và hơi nhút nhát. Từ ngày có mẹ kế, Vy ít cười hơn nhưng lần nào Minh hỏi, con bé đều chỉ khẽ lắc đầu bảo:

 

Hôm đó, Minh về sớm hơn dự kiến một ngày.

Điện thoại sập nguồn, Minh không báo trước được. Anh bước vào sân nhà lúc gần 9 giờ tối. Ánh đèn bếp vẫn sáng, nhưng không thấy bóng con gái.

Anh hỏi Thu:

“Vy đâu em?”

Thu lau tay trên tạp dề, vẻ hơi giật mình nhưng rồi cười gượng:

“Nó… ngủ rồi. Hôm nay mệt.”

Câu trả lời không làm anh hài lòng. Vy chưa bao giờ ngủ trước 9 giờ nếu biết bố sắp về.

Anh Minh đi thẳng lên phòng con

— cửa khóa trong.

Anh gọi:
“Vy? Con ngủ chưa?”

Không tiếng trả lời.

Cảm giác bất an chạy dọc sống lưng. Anh lặng lẽ đi vòng ra sau nhà — nơi có căn chuồng lợn cũ đã lâu không dùng nữa, chỉ còn mùi ngai ngái của đất ẩm.

Và rồi…

Anh nghe tiếng khẽ húng hắng ho ở bên trong.

Anh giật mạnh cánh cửa gỗ mục.

Ánh đèn pin từ điện thoại hắt lên cảnh tượng khiến anh đứng chết lặng:
Trên một tấm giường xếp cũ, không màn, không chiếu

— bé Vy đang co ro quấn tấm chăn mỏng như khăn giấy, ngay bên cạnh bức tường chuồng lợn còn lấm bùn.

Con bé ho sặc sụa.

Vy!? Tại sao con lại ở đây!?

Vy thấy bố thì bật khóc, lao vào ôm chặt lấy anh như thể sợ anh biến mất.

Giọng con bé run run:

“Mẹ kế bắt con ngủ ngoài này vì con làm đổ bát canh… Con lạnh quá bố ơi…”

Minh ôm con, run lên vì giận.

Anh bế con vào nhà. Thu tái mặt:

“Anh… anh về sớm vậy? Chuyện này

—”

Sao em dám làm thế với con tôi?” – Minh gắt lên.

Thu run rẩy:

“Em… em chỉ muốn dạy nó lễ phép… nó nghịch… nó

—”

Nhưng hàng xóm bắt đầu ló đầu sang vì nghe tiếng cãi vã. Đúng lúc đó, bà Hòa – hàng xóm sống sát vách – bước vào với vẻ sốt ruột:

“Anh Minh… tôi phải nói thôi. Mấy tuần nay, tối nào nó cũng ngủ ngoài đó. Tôi nghe nó ho suốt mà không dám can thiệp…”

Thu mặt cắt không còn giọt máu.

Minh nổi cơn thịnh nộ, định xông đến thì Vy kéo tay bố, nức nở:

“Bố ơi, còn… còn chuyện này nữa…”

Minh ngồi xuống, ôm con:
“Con nói đi, có bố ở đây.”

Vy nấc lên từng tiếng:

“Mẹ kế… khóa tủ, không cho con ăn cơm tối. Nói con phải nhường tiết kiệm tiền cho em bé trong bụng mẹ…”

Thu lắp bắp:

“Nó bịa… nó—”

Vy lắc đầu, móc từ sau gối ra một cuốn vở – được giấu như báu vật.

Anh Minh mở ra.

Bên trong là nhật ký của con gái, ghi từng ngày, từng giờ, từng việc mẹ kế bắt làm, cả những câu chửi rủa… được viết bằng nét chữ trẻ thơ run rẩy:

“Mẹ bảo con là đồ ăn hại.”
“Mẹ bảo nếu con nói với bố mẹ sẽ bỏ con lại sau vườn.”
“Mẹ bắt con quỳ ngoài sân…”

Thu hét lên:

“Đưa đây! Nó bịa đặt hết!”

Nhưng Minh đã đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh:

“Thu… tôi sẽ để công an làm rõ.”

Thu tái mét, lùi lại:

“Anh đừng làm quá! Em chỉ dạy nó”

Dạy?
Dạy bằng cách bắt con tôi ngủ cạnh chuồng lợn?”

Và cú twist xảy ra ngay lúc ấy.

Hàng xóm bàn tán ầm ĩ thì ông Khang

 — trưởng thôn

— hớt hải chạy vào:

“Anh Minh! Chuồng lợn sau nhà anh… vừa sập xuống đấy! Cả bức tường đổ ập!”

Mọi người sững sờ.

Chuồng lợn đó…
chỉ cách chiếc giường xếp của bé Vy đúng nửa mét.

Nếu Minh không về sớm tối nay…

Vy có thể đã bị chôn vùi dưới đống gạch mục nát đó.

Minh ôm con vào lòng, nước mắt lăn xuống gò má:

“Không ai được phép chạm vào con nữa… không một ai.”

Còn Thu… bị chính mẹ mình dắt đi trong tiếng xì xào của cả xóm, mặt trắng bệch.