Lấy chồng già trả nợ, cô gái trẻ chết sững thấy người bước ra từ nhà tắm đêm tân hôn.

“Lấy chồng g;ià để trả n;ợ cho bố, đêm tân hôn, ch;oáng v;áng thấy người bước ra từ nhà tắm, ông là ai …..Trời mưa lất phất. Cánh cổng sắt nhà họ Trần khép hờ, nhưng bên trong, đèn sáng trưng như một buổi tiệc cưới thầm lặng. Không rộn ràng tiếng pháo, không bóng dáng bạn bè thân thiết, cũng chẳng có họ hàng thân thích bên cạnh. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, và… ánh mắt vô hồn của cô dâu.
Linh 22 tuổi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, lặng lẽ ngồi trên giường, hai tay nắm chặt tà váy. Cô đẹp không phải vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa mà là nét trong trẻo, dịu dàng của một thiếu nữ miền quê. Nhưng hôm nay, gương mặt ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, và đôi môi run rẩy. Người ta bảo cô may mắn khi cưới được ông Trần một đại gia bất động sản ngoài năm mươi, giàu nứt đố đổ vách. Nhưng chỉ cô mới biết, cái giá của cuộc hôn nhân này là gì.
Một tuần trước, cha cô ông Hữu lâm nợ nần chồng chất vì đầu tư thua l/ỗ. Chủ nợ đe dọa s/i/ế/t nhà, đánh người. Linh đã c/ầu x/in khắp nơi, nhưng không ai giúp. Chính lúc ấy, ông Trần xuất hiện như một ân nhân: “Nếu cô đồng ý cưới tôi, toàn bộ số n/ợ của cha cô, tôi xóa sạch.”
Linh không còn lựa chọn. Mẹ đã mất từ sớm. Bố là chỗ dựa duy nhất. Cô cắn răng chấp nhận, ép trái tim mình tan vỡ. Hôn lễ được tổ chức chóng vánh, trong sự lạnh nhạt của họ hàng nhà trai và cái nhìn thương hại của hàng xóm.
Bên ngoài, tiếng dép lọc cọc vang lên. Linh ngẩng đầu. Ông Trần bước vào, thân hình vạm vỡ nhưng chậm chạp, tóc đã muối tiêu, mặt mũi nhăn nheo. Ánh mắt ông nhìn cô như một món hàng vừa được trao tay, khiến Linh r/ùng m/ình.
“Em tắm đi. Anh đợi,” ông ta nói khẽ, rồi cười nh/ếch m/ép, bước vào phòng tắm trước.
Cánh cửa phòng tắm khép lại. Linh th/ở d/ốc. Cô nhìn quanh, muốn bỏ chạy, nhưng chân chẳng nhúc nhích được. Cô đứng dậy, định bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng nước ngừng chảy.
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Linh quay đầu lại. Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ng/ừng đ/ập.”
“Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ngưng đập.
Ngườibước ra từ phòng tắm không phải là ông Trần. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi, vẻ ngoài khá bảnh bao, mái tóc đen còn hơi ẩm rủ xuống trán. Anh ta quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, để lộ phần ngực trần vạm vỡ. Nhưng điều khiến Linh chết sững là ánh mắt của anh ta – lạnh lùng, pha lẫn chút gì đó chế giễu và hoàn toàn xa lạ.
Linh lùi lại một bước, va phải mép giường. Cả người cô lạnh toát, không phải vì hơi nước từ phòng tắm bay ra, mà vì nỗi sợ hãi bất chợt ập đến. Đây là đâu? Sao lại có người này ở đây?
“”Anh… anh là ai?”” Linh lắp bắp hỏi, giọng nói run rẩy đến mức gần như không nghe rõ. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ tồi tệ.
Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười không có chút ấm áp nào, chỉ khiến sống lưng Linh thêm lạnh. Anh ta không trả lời ngay, chỉ chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đang tái nhợt của Linh. Căn phòng vốn lạnh lẽo giờ đây càng trở nên ngột ngạt dưới sự hiện diện của người đàn ông bí ẩn này. Linh cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một cái bẫy, và người đàn ông trước mặt chính là kẻ giăng bẫy.”
“Anh ta nhếch môi cười nửa miệng, một nụ cười khiến Linh rùng mình hơn cả cái lạnh trong phòng. Hắn không trả lời câu hỏi run rẩy của cô. Thay vào đó, hắn chậm rãi tiến lại gần, mỗi bước chân đều vang lên trên sàn gỗ đánh bóng trong sự im lặng chết chóc. Ánh mắt hắn quét qua Linh từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá một món hàng, một vật thể vô tri chứ không phải là một con người.
Linh lùi lại thêm một bước nữa, lưng chạm vào tường lạnh ngắt. Cả người cô run lên bần bật. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sự im lặng của người đàn ông này còn đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào. Nó mang theo một cảm giác bí ẩn, một sự chắc chắn đáng sợ về ý định của hắn. Cô cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt và hoàn toàn bất lực trước kẻ lạ mặt đầy nguy hiểm này. Hắn đến đây để làm gì? Hắn là ai? Tại sao lại xuất hiện trong đêm tân hôn của cô, trong chính căn nhà này? Hàng vạn câu hỏi dội lên trong đầu Linh, nhưng cô không thể thốt ra lời nào nữa. Hắn đã đứng rất gần.”
“Hắn đã đứng rất gần. Cô cảm thấy hơi thở lạnh lẽo từ hắn phả vào mặt. Rồi, hắn lên tiếng. Giọng hắn đều đều, không chút cảm xúc, như thể đang nói về một việc hết sức bình thường.
“”Ông Trần nhờ tôi ‘thay thế’ đêm nay.””
Linh nghe những lời đó, đầu óc quay cuồng. Thay thế? Ông Trần? Cô không hiểu. Đôi mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của kẻ lạ mặt.
Hắn không đợi cô kịp phản ứng, nói tiếp, giọng càng thêm vô cảm, pha chút sự khinh miệt khó tả.
“”Ông ấy ‘có tuổi’ rồi, không còn sức. Cô là ‘hàng mới’, phải để người ‘xứng đáng’ tận hưởng trước.””
Lời nói tàn nhẫn đó như nhát dao lạnh ngắt cứa thẳng vào trái tim Linh. Nó không chỉ là sự sỉ nhục, mà còn là sự phơi bày một sự thật kinh hoàng, một âm mưu tàn độc mà cô chưa từng dám nghĩ tới. Cô không phải là cô dâu, cô chỉ là một món hàng. Và đêm tân hôn này, cô bị đem ra “”ban phát”” cho kẻ khác theo sự sắp đặt của người chồng vừa mới cưới. Toàn thân Linh run rẩy dữ dội hơn. Nước mắt trào ra, không phải vì sợ hãi tột cùng nữa, mà vì sự tủi nhục, cay đắng và sự tan vỡ hoàn toàn của chút hy vọng mong manh còn sót lại. Cô nhìn hắn, khuôn mặt Linh trắng bệch, đôi mắt đầy căm hận xen lẫn nỗi tuyệt vọng.”
“Cô lùi lại, từng bước chân run rẩy như muốn khuỵu xuống. Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mở to vì sốc, sự tủi nhục và nỗi căm phẫn cuộn trào. Hơi thở hổn hển, tiếng thút thít nghẹn ứ trong cổ họng.
“”Không! Không thể nào!”” Cô hét lên, giọng lạc đi, vỡ vụn như mảnh thủy tinh rơi xuống sàn. “”Anh nói gì vậy? Ông Trần… ông ấy không thể…!””
Cô không dám tin vào tai mình, không muốn tin vào sự thật tàn khốc mà kẻ lạ mặt vừa phơi bày. Đầu óc hỗn loạn, trái tim như bị bóp nghẹt.
“”Tôi… tôi gả cho ông Trần để trả nợ cho bố!”” Nước mắt dàn dụa trên má, tuôn rơi không ngừng. Cô nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa đầy lửa giận. “”Không phải để làm trò đùa cho loại người như các người!””
Lời nói như vết cứa, như nhát dao xé toạc chút hy vọng cuối cùng. Cô chỉ là một món hàng, một công cụ. Đêm tân hôn thiêng liêng bị biến thành một cuộc giao dịch bẩn thỉu, một sự sỉ nhục không thể tưởng tượng nổi. Toàn thân Linh run lên bần bật, không kiểm soát được. Nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, nóng hổi trên làn da lạnh ngắt.”
“Người đàn ông trẻ tuổi vẫn đứng đó, không hề lay động trước những giọt nước mắt và sự đau khổ tột cùng của Linh. Khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao không chút cảm xúc. Hắn chậm rãi bước tới gần hơn, mỗi bước chân như giẫm nát hy vọng mong manh còn sót lại trong Linh.
“”Chống cự vô ích thôi cô bé,”” hắn nói, giọng đều đều, như đang đọc một câu thuộc lòng, hoàn toàn không chứa đựng sự đồng cảm nào. “”Cô đã nhận tiền của ông Trần rồi, giờ thì ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình đi.””
Lời nói như nhát dao nữa cứa vào trái tim Linh, khiến cô thét lên trong tuyệt vọng. Nhưng hắn phớt lờ, đưa bàn tay ra, những ngón tay dài, lạnh lẽo định nắm lấy cánh tay đang run bần bật của cô.”
“tay dài, lạnh lẽo định nắm lấy cánh tay đang run bần bật của cô.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ bật mở. Ông Trần đứng đó, vẫn mặc bộ đồ ngủ, dáng vẻ thô kệch nhưng ánh mắt lại toát lên sự gian xảo khó tả. Ông ta nhìn vào cảnh tượng trong phòng – Linh đang khóc nức nở trên sàn, người đàn ông lạ mặt dừng lại giữa chừng – và không nói một lời nào. Một nụ cười nhếch mép đắc thắng nở trên môi ông ta, như đang thưởng thức màn kịch mà chính mình đã dày công dàn dựng. Người đàn ông lạ mặt lập tức thu tay về, quay người lại nhìn ông Trần, vẻ mặt không một chút cảm xúc. Linh ngước nhìn về phía cánh cửa, nỗi sợ hãi tột cùng pha lẫn sự bàng hoàng trước bộ mặt thật của người chồng. Ông Trần vẫn chỉ đứng đó, tận hưởng giây phút này.”
“Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ông Trần đang nhếch mép cười đầy đắc thắng. Nỗi sợ hãi đóng băng trong cô tan biến, thay vào đó là một ngọn lửa giận dữ bùng lên dữ dội. Cô hiểu rồi. Tất cả là một vở kịch. Cô bị lừa. Bị lừa một cách tàn nhẫn. Sự uất hận khiến lồng ngực cô như muốn nổ tung. Linh không kìm nén được nữa. Cô bật dậy khỏi sàn nhà, lao thẳng về phía Ông Trần, bàn tay phải siết chặt định giáng một đòn vào khuôn mặt đáng khinh bỉ ấy. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi hơn, người vừa bước ra từ nhà tắm, đã kịp phản ứng. Anh ta nhanh chóng giữ chặt lấy cánh tay đang vung lên của Linh, ngăn cô lại.
“”Ông! Tại sao… tại sao ông lại làm thế?!”” Linh gào lên, giọng lạc đi vì giận dữ và nỗi đau tột cùng. Cô cố gắng giằng tay ra khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông lạ mặt, đôi mắt đẫm nước nhìn thẳng vào Ông Trần. “”Ông lừa tôi! Tất cả những gì ông nói… là giả dối!””
Ông Trần vẫn đứng đó, nụ cười trên môi càng lúc càng rộng. Ông ta không nói một lời nào, chỉ đơn giản là đứng nhìn Linh đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, như thể đang xem một màn trình diễn thú vị. Ánh mắt ông ta lướt qua Linh rồi dừng lại trên khuôn mặt vô cảm của người đàn ông đang giữ cô. Một sự hiểu ngầm nào đó lướt qua giữa hai người đàn ông, khiến Linh càng cảm thấy lạnh lẽo và căm phẫn hơn. Cô đã rơi vào bẫy. Một cái bẫy hoàn hảo.”
“Linh vẫn cố gắng giằng tay ra khỏi Phát, nước mắt giàn giụa. Hơi thở cô gấp gáp, lồng ngực phập phồng vì căm phẫn và đau đớn. Cô lặp lại lời buộc tội, giọng run rẩy nhưng đầy sự phẫn nộ.
“”Ông lừa tôi! Tất cả những gì ông nói… là giả dối!””
Ông Trần nghe vậy, nụ cười trên môi càng lúc càng đậm. Ông ta tiến lại gần hơn một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào Linh, đầy vẻ khinh miệt. Linh cảm thấy lạnh lẽng từ ánh mắt ấy, như thể cô chỉ là một vật vô tri.
Ông Trần đưa tay lên vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón út, giọng nói trầm khàn vang lên, chậm rãi và tàn nhẫn.
“”Lừa? Cô nghĩ sao? Cô là ‘món hàng’ tôi mua về để trả nợ cho cha cô.””
Linh chết sững. Máu trong người như đông lại. Cô không tin vào tai mình. Món hàng? Trả nợ?
Ông Trần thấy phản ứng của cô, nụ cười càng thêm đắc thắng. Ông ta tiếp tục, mỗi lời nói như một nhát dao cứa vào tim Linh.
“”Giá tiền tôi bỏ ra không chỉ mua một cô vợ ngoan ngoãn, mà còn mua cả quyền định đoạt cô sẽ thuộc về ai, khi nào.””
Linh chao đảo. Cô chỉ muốn gục xuống. Hóa ra, cuộc hôn nhân này không phải là sự cứu rỗi, không phải là sự hy sinh cao cả, mà là một cuộc giao dịch bẩn thỉu. Cô là vật thế chấp cho khoản nợ của cha mình.
Ánh mắt Ông Trần chuyển sang Phát, người vẫn đang giữ chặt tay Linh. Một cái nháy mắt khinh khỉnh. Rồi ông ta nhìn lại Linh, khuôn mặt thô kệch nhăn lại thành một nụ cười tàn ác.
“”Thằng Phát là cháu trai tôi, nó sẽ ‘khai trương’ cho cô đêm nay.””
Lời nói đó như tiếng sét đánh ngang tai Linh. Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào Ông Trần, rồi nhìn sang Phát, khuôn mặt anh ta vẫn lạnh lùng, vô cảm. Cô hiểu rồi. Toàn bộ sự thật tàn khốc phơi bày trước mắt cô. Cô không chỉ bị bán đi, mà còn bị biến thành một món đồ chơi để bố thí cho kẻ khác ngay trong đêm tân hôn của chính mình. Sự kinh hoàng và tuyệt vọng bao trùm lấy Linh, khiến cô không còn sức lực để vùng vẫy. Cô chỉ còn biết đứng đó, như một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường, chờ đợi số phận tàn khốc giáng xuống.”
“Lời nói của ông Trần như một đòn giáng mạnh mẽ cuối cùng, đánh tan mọi mảnh ghép yếu ớt còn lại trong tâm trí Linh. Cô chết sững đó chỉ trong giây lát, rồi một cơn choáng váng đột ngột ập tới. Căn phòng sang trọng bỗng chốc quay cuồng. Những khuôn mặt của ông Trần và Phát nhòe đi, chỉ còn là những đốm mờ tàn độc. Hơi thở của Linh đứt quãng, lồng ngực thắt lại.
Chân cô run rẩy không sao trụ vững. Cảm giác như có thứ gì đó đang tan rã bên trong cô, khiến cả cơ thể cô mềm nhũn. Cô lảo đảo, không thể kiểm soát được trọng lực đang kéo mình xuống. Một tiếng “”huỵch”” khô khốc vang lên khi đầu gối cô chạm sàn nhà lạnh lẽo. Cô khuỵu xuống hoàn toàn, thân hình co lại như một con tôm.
Từ cửa sổ, tiếng mưa vẫn rơi ào ạt. Từng hạt, từng hạt nặng trĩu đập vào tấm kính, tạo nên một âm thanh buồn thảm, não nề, hệt như tiếng khóc của trời đất chứng kiến sự sụp đổ của cô gái trẻ. Linh vùi mặt vào hai bàn tay, những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra, nhỏ vụn nhưng đầy đớn đau. Thế giới của cô, những hy vọng mong manh cuối cùng, mọi thứ đều đã tan biến. Chỉ còn lại nỗi tủi nhục, sự phản bội và một tương lai đen tối không lối thoát. Cô nằm gục trên sàn, hoàn toàn bị nghiền nát dưới sức nặng của sự thật tàn khốc.”
“Từ nơi Phát đang đứng, hắn nhìn thấy Linh đang thu mình lại trên sàn nhà. Tiếng nức nở của cô gái trẻ hòa lẫn vào tiếng mưa như một bản nhạc buồn thảm. Ánh mắt Phát dừng lại trên tấm lưng run rẩy, trên mái tóc xõa xuống che khuất khuôn mặt đau khổ.
Trong khoảnh khắc ấy, có gì đó lướt qua đáy mắt hắn. Đó không hẳn là sự hả hê của kẻ chiến thắng, mà là một cảm giác phức tạp hơn nhiều: một thoáng thương hại yếu ớt dành cho con mồi đáng lẽ không nên dính vào vũng lầy này, một sự mệt mỏi cùng cực với những màn kịch dối trá mà hắn phải tham gia, hay chỉ đơn giản là nỗi chán ghét chính bản thân và cả những kẻ xung quanh. Hắn không muốn nhìn nữa. Phát chậm rãi quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh, như thể khung cảnh trước mắt là thứ gì đó dơ bẩn không đáng phải chứng kiến. Hắn bước một bước nhỏ về phía sau, để lại Linh một mình giữa nỗi tuyệt vọng và sàn nhà lạnh lẽo.”
“Phát vừa quay lưng đi, một giọng nói trầm đục, lạnh lẽo như băng đá đột ngột vang lên, xé tan màn tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa và tiếng nức nở.
“”Xử lý đi. Đừng lãng phí thời gian của tao.””
Giọng của ông Trần, không chút cảm xúc, không chút nhân tính, như ra lệnh cho một món đồ vật chứ không phải con người. Phát khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. Nhưng rồi, theo mệnh lệnh, hắn chậm rãi quay người lại. Ánh mắt hắn dừng lại trên tấm lưng gầy guộc đang co rúm của Linh. Khoảnh khắc phức tạp thoáng qua ở phần trước đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, đôi mắt Phát trống rỗng, vô cảm như một cái máy vừa nhận lệnh. Hắn nhìn Linh, như thể cô chỉ là một chướng ngại vật cần được dọn dẹp, không hơn không kém.”
“Hắn nhìn Linh, như thể cô chỉ là một chướng ngại vật cần được dọn dẹp, không hơn không kém.
Cả căn phòng im lặng như tờ, chỉ còn tiếng mưa đập vào cửa kính và tiếng nấc nghẹn yếu ớt từ Linh. Cô co rúm người lại, toàn thân run rẩy như một cành cây khô trước bão tố. Nước mắt đã cạn khô, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và sợ hãi tột cùng đóng băng trong đáy mắt. Cô không dám nhìn thẳng vào Phát, cũng không dám nhìn về phía cánh cửa phòng tắm nơi giọng nói của ông Trần vừa vang lên. Cô chỉ muốn biến mất, muốn tan thành hư vô ngay tại đây.
Trong lúc sự sống tưởng chừng như sắp bị tước đoạt một cách tàn nhẫn, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Đôi mắt Linh, vẫn còn đọng lại chút lấp lánh của nước mắt, vô thức quét khắp căn phòng như tìm kiếm một tia sáng, một lối thoát vô vọng. Ánh nhìn của cô lướt qua chiếc giường tân hôn lạnh lẽo, qua những bức tranh xa hoa trên tường, rồi dừng lại trên bàn trang điểm đặt ở góc phòng.
Và rồi, đồng tử cô chợt giãn ra. Trên mặt bàn kính lạnh lẽo, một vật gì đó nhỏ bé, bằng kim loại, đang phản chiếu ánh sáng đèn chùm một cách lấp lánh. Cô nheo mắt lại. Đó là một chiếc kéo nhỏ, loại dùng để tỉa lông mày hoặc cắt chỉ. Nó nằm đó, vô hại trong mọi hoàn cảnh bình thường, nhưng trong giây phút này, nó bỗng trở thành một vật sắc nhọn đầy chết chóc.
Một ý nghĩ điên rồ, tàn bạo và tuyệt vọng chợt lóe lên trong đầu Linh như một tia sét xé toang màn đêm. Tự vệ? Chống trả trong vô vọng? Hay… tệ hơn? Giết hắn? Giết cả hai bọn họ? Hoặc là kết liễu chính mình trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra? Hàng loạt ý nghĩ hỗn loạn, điên loạn xoáy vào tâm trí cô. Ánh mắt cô khóa chặt vào chiếc kéo nhỏ trên bàn, và một quyết định tàn khốc, đầy tuyệt vọng bắt đầu thành hình.”
“Như một con thú bị dồn vào đường cùng, Linh chợt bùng lên một sức mạnh điên rồ. Cơ thể cô, vốn mềm oặt vì sợ hãi, đột nhiên cứng lại, bật dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo. Ánh mắt cô không rời khỏi chiếc kéo nhỏ trên bàn trang điểm. Đó là hy vọng duy nhất, dù mong manh đến mức nào. Cô không nghĩ ngợi thêm một giây nào nữa, chỉ có một ý niệm duy nhất thúc đẩy: Vươn tới nó!
Linh lao về phía bàn trang điểm, tiếng váy cưới sột soạt trong không gian tĩnh mịch nghe thật chói tai. Tốc độ của cô khiến Phát bất ngờ. Hắn không ngờ cô gái trông yếu đuối, run rẩy ban nãy lại có thể phản ứng nhanh đến vậy. Nhưng Phát là kẻ lão luyện. Phản xạ nghề nghiệp khiến hắn lập tức thu người lại, xoay một bước chân gọn gàng để chặn đứng đường đi của Linh.
“”Định làm gì thế, cô bé?”” Giọng Phát vẫn đều đều, nhưng ánh mắt đã lóe lên vẻ cảnh giác. Hắn không thô bạo ngay lập tức, chỉ muốn khống chế cô trước.
Linh không đáp lời. Cô như bị nhập đồng, toàn bộ ý chí đều dồn vào việc tiếp cận chiếc kéo. Phát đưa tay ra định túm lấy cổ tay cô, nhưng Linh đã vung tay gạt mạnh. Móng tay cô cào xước vào mu bàn tay hắn một đường dài.
Phát khẽ nhíu mày vì đau, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn dùng lực mạnh hơn, tóm lấy cánh tay Linh. Da thịt cô lạnh ngắt, run rẩy trong tay hắn. “”Đứng yên nào!”” Hắn gằn giọng.
Nhưng Linh không thể đứng yên. Sự tuyệt vọng và adrenaline khiến cô quên hết mọi sợ hãi. Cô giằng co quyết liệt, vặn vẹo cơ thể để thoát khỏi gọng kìm của hắn. Cô cào cấu, cắn xé vào bất cứ thứ gì có thể chạm tới: cánh tay hắn, vai hắn, thậm chí là không khí xung quanh như muốn thoát khỏi cái bẫy vô hình này. Hắn dùng lực siết chặt hơn, khiến Linh đau điếng. Cô cắn răng, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra. Cuộc giằng co ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng diễn ra giữa hai người. Tiếng thở dốc, tiếng giãy giụa, và tiếng lạch cạch rất khẽ của chiếc kéo trên bàn như vọng lại trong đầu Linh.
Phát cuối cùng cũng túm chặt được cả hai cánh tay Linh, giữ cô lại. “”Vô ích thôi,”” hắn thì thầm, giọng lạnh lẽo. “”Cô không thoát được đâu.””
Đúng lúc này, từ phía phòng tắm, tiếng chốt cửa bật ra.”
“Tiếng chốt cửa bật ra, không gian tĩnh mịch chợt bị phá vỡ bởi một âm thanh khô khốc. Một dáng người cao lớn, vạm vỡ bước ra từ cánh cửa phòng tắm khẽ mở. Đó là Phát. Hắn khoác lên mình chiếc áo sơ mi đen, ống tay xắn cao, để lộ bắp tay cuồn cuộn. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt quét qua căn phòng và dừng lại ở Linh.
Linh vẫn đang tuyệt vọng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gọng kìm vô hình đang siết chặt lấy cô. Phát không nói một lời, chỉ sải bước nhanh chóng đến chỗ cô. Người đàn ông kia, vốn đang kiềm chế Linh, thấy Phát đến liền hơi lùi lại, nhường chỗ.
Ngay lập tức, Phát dùng sức mạnh vượt trội của mình, tóm lấy cả hai cánh tay Linh, ghì chặt cô vào người hắn. Da thịt Linh lạnh ngắt, run rẩy trong bàn tay rắn như thép. Hắn siết mạnh đến nỗi Linh cảm thấy xương cốt như muốn gãy vụn. Cô đau đớn, cố gắng cong người lại, giãy giụa như một con thú nhỏ bị mắc bẫy. Nhưng tất cả đều vô ích. Sức lực của cô hoàn toàn không thể sánh được với hắn.
Phát ghì chặt Linh hơn nữa, khiến cô không thể cử động dù chỉ một phân. Hắn giữ cô lại, giọng nói trầm đục, đầy uy quyền vang lên bên tai cô, như lời phán quyết cuối cùng.
Sự tuyệt vọng trào dâng trong lòng Linh. Nước mắt cô nóng hổi chảy dài, hòa lẫn với nước mũi. Cô nức nở, cơ thể run lên bần bật. Những tiếng thét muốn bật ra khỏi cổ họng đều bị nghẹn lại, chỉ còn là những tiếng khóc nức nở đứt quãng. Cô ngước nhìn hắn trong vô vọng, ánh mắt cầu xin, nhưng chỉ thấy sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Từ phía xa, Ông Trần vẫn đứng đó. Hắn khoanh tay trước ngực, bình thản theo dõi cảnh tượng trước mắt. Khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn khi nhìn thấy cô vợ trẻ xinh đẹp, vốn bướng bỉnh, giờ đây hoàn toàn bị khống chế, bất lực và tuyệt vọng. Hắn nhấm nháp ly rượu trên tay, như đang thưởng thức một vở kịch hấp dẫn mà hắn là đạo diễn.”
“Linh ngừng giãy giụa. Toàn thân cô kiệt sức, rũ xuống trong vòng tay Phát. Hắn vẫn ghì chặt cô, sức nóng từ cơ thể vạm vỡ của hắn truyền sang da thịt lạnh ngắt của cô. Cô không còn sức để khóc lớn, chỉ còn những tiếng nức nở khe khẽ, nghẹn lại trong cổ họng. Ánh mắt cô trống rỗng, vô hồn nhìn trần nhà xa hoa, như thể đang nhìn xuyên qua tất cả để thấy một khoảng không vô định. Sự đau đớn về thể xác dần nhường chỗ cho nỗi đau tinh thần khủng khiếp. Tủ nhục, tuyệt vọng, sự phản bội cay đắng bủa vây lấy cô. Cô ước gì mình có thể tan biến đi, biến thành hư vô.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Từng giọt, từng giọt va vào kính, tạo nên thứ âm thanh lạnh lẽo, đều đặn, như gõ nhịp cho nỗi sầu vô tận của cô. Tiếng mưa trời hòa lẫn với tiếng khóc thầm trong căn phòng lộng lẫy nhưng lạnh lẽo như nhà giam này. Căn phòng của đêm tân hôn, một đêm lẽ ra phải tràn đầy hạnh phúc, lại trở thành địa ngục trần gian.
Phát vẫn giữ chặt cô, không nói gì. Hơi thở đều đặn của hắn phả vào tóc cô. Hắn như một bức tường kiên cố, giam hãm sự bất lực và tan vỡ của cô bên trong.
Ở góc phòng, Ông Trần vẫn đứng đó, như một khán giả thưởng thức màn kịch do chính hắn sắp đặt. Ly rượu trên tay hắn đã cạn. Hắn nhếch mép cười, nụ cười ẩn chứa sự thỏa mãn ghê rợn khi nhìn thấy Linh, cô dâu mới của hắn, hoàn toàn suy sụp, mất hết ý chí phản kháng. Hắn bước chậm rãi lại gần hơn, ánh mắt sắc lạnh quét từ Phát sang Linh, rồi dừng lại ở khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Màn đêm tân hôn kinh hoàng chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Ông Trần đứng đó, thân hình thô kệch như một cái bóng khổng lồ đổ dài trên sàn nhà trải thảm sang trọng. Hắn không nói gì. Ánh mắt hắn lướt qua Linh đang nằm bất lực, rồi dừng lại ở Phát, kẻ vừa hoàn thành ‘nhiệm vụ’. Một nụ cười bí hiểm, khó đoán xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Không có sự hả hê rõ rệt, chỉ là một vẻ bình thản đến đáng sợ, như thể đây là chuyện thường tình, một ván cờ đã được định đoạt.
Không gian chìm trong sự im lặng nặng nề, đáng sợ. Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa không ngớt ngoài cửa sổ, rả rích như khóc than, và tiếng thở hổn hển, đứt quãng của Linh. Cô vẫn nằm đó, cơ thể rũ rời, tâm hồn tan nát.
Sau một lúc đứng nhìn, Ông Trần từ từ quay lưng lại. Bóng lưng to lớn dần khuất về phía cánh cửa phòng. Hắn không ngoái nhìn lần cuối. Tiếng bước chân chậm rãi, đều đặn của hắn xa dần, rồi tắt hẳn sau tiếng cửa đóng lại khe khẽ.
Căn phòng tân hôn rộng lớn, xa hoa giờ chỉ còn lại Linh và Phát. Sự im lặng lại bao trùm, chỉ còn tiếng mưa và tiếng thở dốc yếu ớt của cô gái trẻ. Phát vẫn đứng đó, ở góc phòng, như một vật thể vô tri.
Linh nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn những giọt nước mắt cuối cùng tuôn rơi. Cơ thể cô tê dại, lạnh ngắt. Trong tâm trí hỗn loạn, cô chỉ có một ước nguyện duy nhất, điên rồ và tuyệt vọng: ước gì đêm nay đừng bao giờ kết thúc, để cô không phải đối diện với ngày mai. Hoặc tàn nhẫn hơn, ước gì cô chưa từng tồn tại trên đời này, để không phải chịu đựng khoảnh khắc địa ngục trần gian này.
Khi những giọt mưa cuối cùng thấm vào lòng đất, và ánh bình minh nhạt nhòa hé rạng sau đỉnh đồi, căn phòng tân hôn không còn là địa ngục ngột ngạt. Nó chỉ là một không gian im lìm, chất chứa nỗi đau đã qua, giờ chỉ còn lại dư âm. Cuộc đời, giống như cơn bão đêm qua, có thể ập đến bất ngờ, cuốn phăng đi mọi dự định, mọi giấc mơ tươi đẹp. Nhưng rồi bão sẽ tan, quy luật của tự nhiên vẫn diễn ra, để lại một bầu trời có thể vẫn còn âm u, nhưng đã ngừng gào thét, ngừng trút xuống những trận cuồng phong. Linh, hay bất cứ ai từng nếm trải sự tuyệt vọng đến tận cùng, sẽ học cách thở lại những nhịp thở bình thường sau khi tưởng chừng đã ngạt lịm. Sẽ có những vết sẹo vô hình, in hằn trên da thịt và sâu thẳm trong tâm hồn, mãi mãi nhắc nhở về đêm đen kinh hoàng đã trải qua. Nhưng chúng không phải là dấu chấm hết cho tất cả, mà là minh chứng sống động và đau đớn cho sự sống sót phi thường. Sự phản bội tàn nhẫn, sự tủi nhục tột cùng, dù khắc nghiệt và nghiệt ngã đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể dập tắt hoàn toàn ngọn lửa kiên cường và ý chí sinh tồn mãnh liệt ẩn sâu bên trong con người. Đôi khi, phải chạm đến tận cùng của vực sâu tăm tối nhất mới có thể nhìn thấy ánh sáng le lói yếu ớt đang chờ đợi phía trên. Con đường phía trước còn dài, còn chất chứa nhiều thử thách cam go và có thể cả những hiểm nguy rình rập, nhưng bài học đắt giá về sự mạnh mẽ phi thường, về giá trị không thể chối bỏ của bản thân, về khả năng hồi sinh mạnh mẽ từ tro tàn đổ nát, sẽ là hành trang quý giá nhất để bước tiếp. Nỗi đau có lẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn khỏi ký ức, nhưng theo thời gian, nó sẽ lùi lại, nhường chỗ cho sự chấp nhận dần dà và một tia hy vọng mong manh vào tương lai. Ánh sáng ban mai, dù còn yếu ớt và ngần ngại, vẫn đủ sức mạnh để soi rọi một khởi đầu mới, một chương mới đầy bất trắc nhưng cũng đầy tiềm năng.”