ĐI LẤY CHỒNG XA MỚI THẤY THƯƠNG BỐ MẸ VÔ CÙNG…
ĐI LẤY CHỒNG XA MỚI THẤY THƯƠNG BỐ MẸ VÔ CÙNG…
Ngày em đưa người yêu về ra mắt mẹ em đã tỏ thái độ không vui rồi, lúc anh vừa chào ra về bà kéo em luôn vào trong buồng:
– Nó cho mày ăn bùa hả con?
– Ơ sao mẹ lại hỏi con thế?
– Thế tại sao mày lại yêu cái thằng cách xa nhà mình cả nghìn cây số như vậy.
– Thì bọn con đi làm gặp và yêu nhau. Anh ấy tốt thì con thương, sau này chắc gì đã về quê.
– Về hay không cũng dẹp.
Mẹ nói thế rồi đùng đùng bỏ đi luôn mặc kệ em nước mắt ngắn dài. Bố em xưa nay là người điềm đạm lại thương em nhất. Bố bảo:
– Con gái lấy chồng xa là xác định chịu khổ đấy con à. Ở gần những lúc sinh nở ốm đau, hay chuyện nó chuyện kia bố mẹ còn giúp được, chứ ở xa xác định tự thân mình lo, sướng tự hưởng, khổ thì tự lau nước mắt thôi. Mẹ nói thế cũng là thương con.
– Vâng, nhưng con có tình cảm với anh ấy. Con chỉ yêu anh ấy thôi. Anh ấy bảo ở lại Hà Nội làm không về quê đâu bố ạ.
Lúc đó thú thật là em đang chìm đắm trong tình yêu nên những lời bố nói em có suy nghĩ gì sâu xa đâu. Em quyết yêu và cưới, bố mẹ cuối cùng cũng phải theo ý em. Em vẫn nghĩ cưới xong vẫn ở lại thành phố làm thì cách nhà em có 100km chứ xa xôi gì đâu. Nhưng đùng cái 1 tháng sau bố chồng em ốm nặng, vậy là chồng em bảo: ‘Thu xếp về quê làm để còn chăm bố thôi em à, nhà có mỗi mình anh là con trai”.
Chồng về quê trước em thu xếp xin nghỉ việc về sau. Em về nằm với mẹ 2 đêm thì bắt xe về quê chồng. Ngày tiễn em ra bến xe mẹ em khóc như mưa, bố em phải cứng giọng:
– Con nó về quê chồng sống chứ đi đâu đâu mà bà khóc quá trời quá đất thế.
– Ông có biết nó đi rồi thì cả năm mẹ con tôi chưa chắc đã gặp nhau không. 1000km cơ đấy ông à. Ngày xưa mẹ cản thì không chịu nghe, giờ thì…
– Thôi bà nín đi ai lại khóc, người ta nhìn cười cho, để con nó yên tâm nó đi nào. Con cứ yên tâm mà đi nhé, bố mẹ ở nhà không phải lo đâu, đã có các anh các chị lo rồi. Vào đó ông thông gia thế nào thì gọi báo bố nhé.
– Vâng ạ.
Bố vẫn cứ nhẹ nhàng và thương đứa con gái út nhất, chưa bao giờ ông qυát nạt hay đánh mắng gì em. Ngày bố chồng em mất ông cũng lặn lội vào đưa tiễn. Nhưng chỉ ở lại được 2 hôm phải về ngay vì nhà bận mùa màng. Rồi em bầu bí sinh con, lúc đó em mới thấm những gì ngày xưa bố nói.
Nhà chồng neo người, mẹ chồng già yếu, chồng đi làm cách 20km, 9 giờ tối mới về đến nhà. Em mới đẻ được 1 tuần đã tự tay làm hết mọi việc. Vết mổ đau vẫn cắn răng chịu đựng, con quấy khóc đêm không dám gọi chồng vì thương anh ngày làm vất vả nên chỉ một mình bồng con. Có những hôm con ốm sốt mà mẹ khóc con khóc vì chăm con cả ngày cả đêm em quá mệt rồi.
Lúc đó em chỉ ước giá có bố có mẹ ở bên… Nhưng tất cả chỉ giấu vào trong không hề dám kể lể với bố mẹ ở nhà. Ông gọi điện lần nào cũng bảo con khỏe, cháu khỏe để bố yên tâm. Có những lần vợ chồng cãi nhau em đã định ôm con ra đứng bờ sông rồi các chị ạ. Cũng chỉ vì có những chuyện chẳng biết chia sẻ cùng ai cho nhẹ lòng nên dẫn đến nghĩ quẩn.
Giá như mẹ hay các chị ở gần, chạy về sà vào ʟòɴg khóc 1 trận kể tội chồng 1 thôi một hồi có lẽ sẽ có được những lời khuyên hữu ích. Đằng này xa xôi, nói qua điện thoại thì không kể hết được rồi sợ bố mẹ lo cứ thế nó tích tụ lâu dần dẫn đến trầm cảm. May bận đó chồng em phát hiện kịp không thì…
Sau đợt ấy chồng có vẻ biết lỗi, anh đặt vé xe cho mẹ con em ra bắc thăm ông bà ngoại. Con Nhím tròn 2 tuổi nghĩa là em lấy chồng được 3 năm mới được về thăm nhà lần đầυ. Xa xôi nó khổ thế đấy các chị ạ. Em nghe bác hàng xóm cạnh nhà chồng còn nói bác ấy 10 năm về được quê ngoại chơi cơ.
Về nhà gặp lại bố mẹ mà chỉ biết khóc thôi. 3 năm tóc bố mẹ bạc hơn rất nhiều. 1 tháng ở với bố mẹ ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết em lại phải về. Lúc đi bố dúi cho bao nhiêu là đồ quê, mẹ cho tiền cháu nhưng em nhất định không lấy. Ông chở 2 mẹ con em ra bến xe. Lúc lên xe ổn định chỗ ngồi chờ xe chạy rồi mà bố vẫn còn cố dúi vào tay em tờ 500 ngàn:
– Ôi, con không lấy đâu…
– Cầm đi đườɴg mua sữa cho cháu, lấy chồng xa vất vả lắm con à. Vợ chồng cố gắng nhẫn nhịn nhau mà sống. Bố thương mày lắm…
Tự nhiên em òa khóc như một đứa trẻ khiến cả xe nhìn em. Bố cũng trào nước mắt rồi bố xuống xe vẫy tay chào cháu. Không biết đến bao giờ em mới được quay ra thăm bố mẹ lần nữa vì đợt này về vợ chồng em lại có kế hoạch sinh đứa con thứ 2. Phận lấy chồng xa đúng là thiệt thòi vô cùng nhưng mà đã lỡ rồi chẳng thể làm lại được. Chỉ thương bố mẹ lúc trái gió trở trời mình chẳng thể ở bên chăm sóc. Bố mẹ thương con cũng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Xe lăn bánh rồi mà bố vẫn cứ đứng đó vẫy tay, thương bố mẹ vô cùng, con gái bất hiếu mong bố mẹ ngàn lần tha thứ…