Ông lão 70 đi bán rau làm xước siêu xe sang, gọi điện cho con trai đến và cái kết b;ất ng;ờ

Ông lão 70 đi bán rau làm xước siêu xe sang, gọi điện cho con trai đến và cái kết b;ất ng;ờ

Trời nắng gắt, ông Lâm – một ông lão ngoài 70, đẩy chiếc xe rau nhỏ đi bán dạo. Ông đi ngang qua một con phố sang trọng, nơi những chiếc xe hơi đắt tiền đậu san sát. Đang loay hoay bày rau ra sạp tạm ven đường, ông vô tình va vào một chiếc siêu xe bóng loáng, để lại một vết xước dài trên thân xe.

Ông Lâm tái mặt, lắp bắp:

Trời ơi… mình sơ ý quá…

Một lát sau, một cô gái trẻ bước ra từ quán cà phê đối diện, dáng vẻ thanh lịch nhưng ánh mắt sắc sảo. Cô dừng lại trước chiếc xe của mình, cúi xuống nhìn vết xước rồi ngước lên hỏi:

Bác ơi, bác có biết ai làm xước xe tôi không?

Ông Lâm cúi đầu, giọng đầy áy náy:

Bác… bác lỡ tay làm trầy xe cháu… Thành thật xin lỗi cháu nhé! Để bác gọi con trai đến, nó sẽ giải quyết.

Cô gái khoanh tay, nhẹ nhàng đáp:

Vâng, bác cứ gọi đi.

Ông Lâm vội bấm số gọi con trai. Chưa đầy mười phút sau, một thanh niên trẻ mặc áo sơ mi chỉnh tề lao đến. Anh là Minh, con trai ông, một nhân viên văn phòng có tính tình nóng nảy. Vừa đến nơi, Minh nhìn thoáng qua vết xước rồi cau mày:

Xe của cô đậu ở đây mà không để ý à? Cha tôi có phải cố tình đâu mà bắt đền?

Cô gái hơi nhíu mày nhưng vẫn giữ giọng điềm đạm:

Ý anh là gì? Xe tôi đậu đúng chỗ, cha anh làm xước, tôi có quyền yêu cầu bồi thường chứ?

Minh khoanh tay trước ngực, hùng hổ đáp:

Nhưng chẳng phải chỉ là một vết xước thôi sao? Xe cô vẫn chạy tốt mà! Sao cứ phải làm to chuyện?

Ông Lâm thở dài, kéo tay con trai lại, nhẹ giọng nhưng đầy nghiêm khắc:

Minh, con đừng nói vậy. Sai là sai. Không thể vì chuyện nhỏ mà phủi trách nhiệm được.

Minh hơi sững lại, nhưng vẫn cố chấp:

Nhưng mà cha đâu có cố ý, sao cứ phải nhận lỗi? Xe cô ấy có mất đi giá trị gì đâu!

Lúc này, cô gái mới chậm rãi lên tiếng:

Anh nghĩ vậy sao? Nếu anh có một món đồ yêu thích, ai đó làm hỏng rồi bảo “vẫn dùng được” thì anh có chấp nhận không?

Minh lúng túng, nhưng vẫn chưa chịu xuống nước.

Ông Lâm lúc này mới vỗ vai con trai, giọng ôn tồn:

Con à, khi gặp chuyện, điều quan trọng không phải là đúng hay sai tuyệt đối, mà là cách con đối mặt với nó. Nếu con sai, con phải chịu trách nhiệm. Nếu con đúng, con cũng cần hành xử sao cho đúng mực.

Minh cúi đầu, suy nghĩ một lúc lâu rồi chậm rãi nói:

Con hiểu rồi… Xin lỗi cô, tôi đã quá nóng vội.

Cô gái khẽ mỉm cười:

Không sao. Tôi cũng không có ý bắt đền. Chỉ là tôi muốn xem cách hai cha con anh ứng xử thế nào thôi.

Minh ngẩng lên, ngạc nhiên:

Nghĩa là… cô không bắt bồi thường?

Cô gái gật đầu:

Đúng vậy. Một vết xước không đáng gì, nhưng thái độ của con người thì quan trọng hơn nhiều. Bác đây là người đáng kính, và hôm nay, anh cũng đã học được một bài học quan trọng.

Ông Lâm cười hiền hậu, vỗ nhẹ lên vai con trai:

Con thấy không? Quan trọng không phải là tranh cãi ai đúng ai sai, mà là cách ta đối diện với vấn đề.

Minh cúi đầu xấu hổ, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hôm nay, anh không chỉ học được bài học về trách nhiệm mà còn hiểu ra rằng, cách cư xử mới chính là thước đo giá trị của một con người.

Trong cuộc sống, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể tránh khỏi sai lầm. Nhưng điều quan trọng là cách chúng ta đối diện và xử lý những sai lầm đó. Thay vì né tránh trách nhiệm hoặc tranh cãi đúng sai, một thái độ chân thành, biết nhận lỗi và sửa sai sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn. Đôi khi, một bài học nhỏ cũng có thể giúp con người thay đổi cách nhìn về cuộc sống, biết trân trọng giá trị của sự điềm tĩnh, trách nhiệm và sự tử tế trong cách ứng xử hàng ngày.