Triệu phú s/ố/c khi thấy cô bé bán rau có vết b/ớt giống hệt vợ cũ, bí mật khiến anh rơi lệ

Triệu phú s/ố/c khi thấy cô bé bán rau có vết b/ớt giống hệt vợ cũ, bí mật khiến anh rơi lệ

Khang, một triệu phú 35 tuổi, sống trong căn biệt thự xa hoa giữa lòng thành phố. Đối với người ngoài, cuộc sống của anh chẳng khác nào một bức tranh hoàn hảo

—chuỗi nhà hàng cao cấp, những dự án bất động sản bạc tỷ, sự ngưỡng mộ xen lẫn ganh tỵ từ bao người. Nhưng giữa tất cả sự giàu sang ấy, lòng Khang vẫn trống rỗng, như thiếu đi một mảnh ghép quan trọng mà chính anh cũng không thể định nghĩa.

Hôm ấy, một chuyện nhỏ trong công việc bất chợt khơi dậy sự tò mò nơi anh. Trong buổi họp với bếp trưởng, anh ta than phiền về việc nguồn rau gần đây không còn tươi, khiến khách VIP bắt đầu phàn nàn. Vốn là người cầu toàn, Khang bất ngờ quyết định: “Tôi muốn tự đi chợ quê xem thử. Biết đâu tìm được nguồn hàng tốt hơn.”

Trợ lý ngạc nhiên, vội can: “Sếp không cần đích thân làm chuyện này đâu!”

Nhưng Khang chỉ cười nhạt. “Ngồi văn phòng hoài cũng chán, ra ngoài đổi gió một chút.”

Thế là anh lái xe hơn một giờ đồng hồ, rời xa thành phố náo nhiệt để đến một khu chợ quê nhỏ bé. Trước mắt anh, chợ hiện ra với những sạp hàng lụp xụp, con đường lầy lội, tiếng mua bán rộn rã. Đôi giày hàng hiệu của anh nhanh chóng lấm bùn, nhưng Khang chẳng bận tâm.

Anh dừng lại trước một sạp rau nhỏ. Một bé gái chừng chín tuổi đang thoăn thoắt xếp những bó rau xanh mướt. Cô bé gầy gò, mặc chiếc áo cũ sờn, đôi tay lấm đất. Khi Khang cúi xuống hỏi giá, ánh mắt anh bất chợt dừng lại trên trán cô bé

—một vết bớt đen hình trăng rằm.

Tim Khang chợt đập mạnh. Vết bớt ấy… quá quen thuộc!

Một ký ức chợt ùa về như một cơn gió mạnh cuốn lấy anh. Vết bớt này… chẳng phải giống hệt vết bớt trên trán Hiền

—người vợ cũ mà anh đã chia tay hơn mười năm trước hay sao? Anh nhớ rõ những ngày bên nhau, mỗi lần Hiền cười, vết bớt ấy lại hiện lên như một dấu ấn không thể nhầm lẫn.

Khang như hóa đá. Trong phút chốc, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh cô bé với vết bớt ấy.

“Chú mua rau hả? Rau nhà cháu trồng tươi lắm, không thuốc đâu ạ!” – cô bé cất giọng trong veo, kéo Khang về thực tại.

Anh vội gật đầu, mua vài bó rau, trả tiền gấp đôi nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào vết bớt ấy. Khi cô bé thu dọn sạp, xách giỏ rau nặng chĩu bước đi, một cảm giác kỳ lạ bỗng trỗi dậy trong lòng Khang.

Anh không thể đứng yên.

Đôi chân anh tự động bước theo, như bị một sức hút vô hình kéo đi, như thể câu trả lời cho những cảm giác lạ lẫm kia đang chờ anh phía trước…

Hôm đó, khi nhìn thấy vết bớt trên trán Lan, anh không thể ngừng nghĩ đến Hiền. Một nỗi xúc động nghẹn ngào trào dâng. Hiền im lặng, đôi mắt hoe đỏ, đáp khẽ:
“Anh đã chọn rời bỏ tôi để bay cao. Giờ anh có tất cả, còn tôi chỉ có căn chòi mục nát này… nhưng tôi chưa từng hối hận, vì tôi có gia đình.”

Khang lặng người, nhìn vào căn nhà nhỏ — người chồng lặng lẽ ngồi vá lưới, hai đứa trẻ hồn nhiên chơi đùa bên hiên bằng mấy viên sỏi nhặt ngoài sân. Dẫu thiếu thốn, trong gian nhà ấy vẫn vang vọng tiếng cười, hơi ấm. Còn anh, giữa biệt thự lộng lẫy, những buổi tiệc sang trọng, những chuyến du lịch xa hoa, lại chỉ có sự cô đơn lạnh lẽo. Cô vợ đẹp anh cưới sau này chưa từng hỏi anh: “Anh có buồn không?”. Khang chợt thấy mắt cay xè, không phải vì tiếc nuối Hiền, mà vì nhận ra khoảng trống trong chính mình.

Hiền kể về những năm tháng sau khi ly hôn. Giọng cô đều đều, nhưng ánh lên sự nhẫn nại:
“Sau ngày chia tay, tôi về quê. Gặp anh ấy —” Hiền nhìn về phía người chồng ngư dân — “chúng tôi cưới nhau, sinh ra Lan rồi thằng Tí. Cuộc sống khó khăn, có hôm chẳng đủ gạo nấu cơm, nhưng anh ấy vẫn kể chuyện, hát ru cho con ngủ… vậy là đủ.”
Khang nghe mà lòng thắt lại. Ngày trước, Hiền cũng từng ru anh ngủ những đêm mệt nhoài. Giờ đây, anh chỉ có tiếng nhạc du dương đắt tiền trong biệt thự, nhưng không xoa dịu nổi nỗi trống vắng trong tim.

Khang cố giữ bình tĩnh, nhắc đến vết bớt:
“Vết bớt của Lan… giống hệt em ngày xưa. Hiền, anh xin em, nói cho anh biết, Lan là con của ai?”
Hiền cười buồn:
“Đời này lắm chuyện trùng hợp, anh đừng nghĩ nhiều.”
Nhưng ánh mắt cô lay động như đang giấu một điều gì.

Khang không vội ép. Đêm đó anh không về thành phố, thuê tạm một phòng trọ nhỏ ven làng. Trong đêm mưa lặng, anh thao thức. Những hình ảnh Hiền, Lan, người chồng ngư dân và thằng Tí cứ ám ảnh anh. Anh gọi cho Minh Anh, vợ hiện tại, báo rằng sẽ ở lại thêm vài ngày, chỉ nhận lại câu gắt gỏng lạnh lùng:
“Lại bày trò gì vậy? Công ty đang rối, đừng bỏ bê.”
Khang cười khẩy, tắt máy. Anh biết, Minh Anh chưa bao giờ thật sự hiểu anh.

Sáng hôm sau, Khang quay lại căn chòi mang theo ít quà và chút tiền mặt. Hiền từ chối:
“Chúng tôi không cần.”
Nhưng Tuấn — người chồng ngư dân — lên tiếng:
“Cứ để anh ấy giúp, em. Anh ấy có lòng tốt.”
Khang ngỡ ngàng. Tuấn không ghen tuông, không nghi ngờ, chỉ nghĩ đơn giản đến điều tốt cho vợ con mình. Một người đàn ông giản dị nhưng bao dung.

Khang ngồi lại lâu hơn, hỏi Lan:
“Cháu thích gì nhất?”
Cô bé cười:
“Cháu thích đi học… nhưng trường xa, trời mưa là nghỉ.”
Khang nhói lòng. Ở thành phố, những đứa trẻ được đưa đón bằng ô tô sang trọng, còn Lan phải băng qua con đường lầy lội, mưa bão cũng không ai hay.

Tuấn lặng lẽ kể thêm:
“Hiền lấy tôi khi cô ấy đang mang thai Lan. Tôi biết, nhưng không hỏi. Tôi chỉ muốn cô ấy có chỗ dựa.”
Khang quay sang Hiền. Cô cúi đầu, im lặng, giấu đi đôi mắt đang chực trào nước mắt. Trong anh dâng lên một nỗi nghi hoặc mãnh liệt. Phải chăng Lan chính là con anh?

Chiều hôm đó, bên bờ sông, Khang ngồi nhìn con nước lặng trôi, nhớ về ngày ly hôn năm xưa. Khi ấy, anh ngông cuồng, chỉ khao khát thoát khỏi cảnh nghèo, không buồn ngoái lại Hiền. Cô lặng lẽ ký giấy ly hôn rồi đi, chẳng một lời trách móc. Anh ngỡ đó là quyết định đúng… nhưng giờ đây, giữa cơn gió lành quê nhà, anh biết mình đã sai.