Ba tháng sau khi chia tay mối tình đầu kéo dài suốt năm năm đại học, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, sánh bước bên người chồng hiện tại – một trưởng phòng điềm đạm, thành đạt và hơn tôi tám tuổi. Gia đình anh có điều kiện, tương lai hứa hẹn ổn định, và trên hết, anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn mà tôi từng thầm ao ước. Thế nhưng, càng gần đến ngày cưới, lòng tôi càng trĩu nặng. Trong tôi là một khoảng lặng không thể gọi tên. Người yêu cũ – người từng nắm tay tôi qua suốt những năm tháng thanh xuân rực rỡ – vẫn luôn âm thầm tốt bụng, nhẫn nại, và… chưa từng làm điều gì sai. Tôi lấy hết can đảm, gửi cho anh một tin nhắn duy nhất: “Anh ơi, thứ Bảy này em cưới, anh đừng giận em nhé.” Tôi không mong hồi âm, càng không tin anh sẽ xuất hiện. Con người anh – nhút nhát, sống nội tâm – chỉ có thể im lặng chúc phúc từ nơi nào đó rất xa. Nhưng rồi… Giữa tiếng nhạc du dương và ánh đèn lung linh của buổi lễ, một chiếc xe sang bất ngờ dừng lại trước cổng nhà hàng. Cửa xe mở ra, mang theo một lẵng tang và một điều tôi không bao giờ ngờ tới…
Lan nhắn tin cho Thắng, chỉ một dòng ngắn gọn: “Anh ơi, thứ Bảy này em cưới, anh đừng giận em nhé.” Cô không mong anh hồi âm, càng không nghĩ anh sẽ đến. Với tính cách nhút nhát và tự ti của Thắng, Lan tin chắc anh sẽ chỉ lặng lẽ chúc phúc từ xa.
Ngày cưới diễn ra, tiệc được tổ chức trước ở nhà trai trong một nhà hàng sang trọng. Lan rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tay trong tay cùng Tuấn tiếp đón khách mời. Không khí vui vẻ, tiếng cười nói rộn ràng, và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người khiến Lan cảm thấy mình đã chọn đúng. Đang đứng ở sảnh, Tuấn bỗng nghiêng sang thì thầm với cô: “Nhìn kìa, chiếc xe sang đậu ngoài kia, chắc khách cưới con ông giám đốc ở tầng trên em ạ. Xe này không dưới 8 tỷ đâu.” Lan gật gù, mắt lướt qua chiếc xe đen bóng loáng đậu trước nhà hàng, thầm nghĩ hôm nay đúng là ngày hội của những người giàu có.
Nhưng rồi, cửa xe mở ra. Một người đàn ông bước xuống, dáng vẻ cao ráo, lịch lãm trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo. Anh đeo kính râm, tay cầm một bó hoa trắng tinh tế. Khi anh tháo kính, tiến về phía cặp đôi, cả Lan và Tuấn đều đứng hình. Là Thắng. Nhưng không phải Thắng của ngày xưa – anh chàng giản dị, rụt rè trong chiếc áo sơ mi cũ và đôi giày sờn. Thắng trước mặt họ giờ đây toát lên khí chất hoàn toàn khác, từ cách anh bước đi đến ánh mắt tự tin.
Lan lắp bắp: “Thắng… anh… sao lại…” Cô không thể hoàn thành câu nói, đầu óc quay cuồng với hàng tá câu hỏi. Tuấn đứng bên cạnh cũng ngượng ngùng, không biết phải phản ứng thế nào. Thắng mỉm cười nhẹ, đặt bó hoa vào tay Lan: “Chúc mừng em, Lan. Anh chỉ muốn đến tận nơi chúc em hạnh phúc.” Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, như chứa đựng điều gì đó mà Lan không thể hiểu hết.