Trên đường về quê chồng mới, cô dâu bắt tài xế dừng lại ở nghĩa trang để th;ắp nh;ang cho chồng cũ. Nhưng sau khi rời đi, tài xế thì thầm với cô… Cô… cô biết không? Khi cô đứng th;ắp nh;ang… tôi thấy có một người đàn ông mặc vest đen đứng sau lưng cô.
Chiếc xe hoa lặng lẽ lướt trên con đường quê heo hút, bánh xe cày xới lên từng vệt bụi mờ trong buổi chiều chạng vạng. Hương – cô dâu mới – ngồi trong xe, tay nắm chặt lấy váy cưới trắng muốt, lòng trĩu nặng. Bên cạnh cô, chú rể – Tuấn – đã ngủ gục từ lúc nào vì mệt. Tiếng máy lạnh trong xe rì rào, như tiếng ai thầm thì, kéo Hương vào một cõi tâm tư rối ren.
Đến gần khúc cua nơi nghĩa trang cũ kỹ, Hương bất chợt lên tiếng:
-
“Anh ơi, cho em xin dừng xe một chút được không?”
Tài xế – một người đàn ông trung niên hiền lành tên Bình – hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng giảm ga, tấp xe vào lề. Hương mở cửa, bước xuống, váy cưới quét qua bụi đất lạo xạo.
Cô cầm theo nén nhang và hộp quẹt đã chuẩn bị sẵn trong túi xách nhỏ. Trước sự ngạc nhiên của tài xế, cô tiến thẳng vào khu nghĩa trang, nơi từng hàng bia đá rêu phong nằm lạnh lẽo dưới ánh tà dương.
Ngôi mộ mà cô tìm đến nằm khuất sau một bụi sim già. Trên bia đá khắc cái tên mà cô không bao giờ quên: Nguyễn Minh Khôi (1992 – 2022).
Người chồng cũ, người đã ra đi trong một tai nạn bất ngờ chỉ cách đây hơn một năm.
Hương run rẩy châm nhang, mắt nhòe đi vì nước. Cô thì thầm:
-
“Anh Khôi… hôm nay em lấy chồng. Em xin lỗi… Em đã hứa sẽ chờ anh mãi, nhưng…”
Tiếng gió rít qua, như ai nức nở. Những cành cây khô cọ vào nhau, tạo nên âm thanh răng rắc kỳ dị.
Hương khấn xong, cắm nhang xuống đất rồi lặng lẽ quay người trở về xe.
Khi cô vừa mở cửa ngồi vào, tài xế Bình ghé sát tai cô, giọng thấp hẳn đi:
-
“Cô… cô biết không? Khi cô đứng thắp nhang… tôi thấy có một người đàn ông mặc vest đen đứng sau lưng cô.”
Hương chết lặng.
-
“Anh nói… gì cơ?” – cô lắp bắp.
Tài xế Bình tái mặt, tay bấu chặt vô lăng:
-
“Tôi chắc chắn… hắn không phải người sống. Gương mặt trắng bệch, hai mắt đen ngòm, đứng ngay sau cô, gần lắm, như muốn với tay kéo cô lại vậy.”
Cả cơ thể Hương lạnh toát. Cô quay phắt nhìn ra cửa kính – nơi nghĩa trang mờ mờ trong sương chiều – nhưng chẳng thấy gì ngoài những bia mộ lặng im.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, lần này trong im lặng nặng nề. Chú rể Tuấn vẫn ngủ say, không hề hay biết. Mỗi khúc cua qua, mỗi bóng cây vụt qua cửa kính, đều làm Hương thót tim.
Đêm đó, đám cưới diễn ra đơn giản ở quê chồng. Mọi người cười nói rộn ràng, còn Hương thì như kẻ mộng du. Trong ánh đèn mờ ảo, cô liên tục có cảm giác có ánh mắt ai đó đang dõi theo mình từ xa.
Tối khuya, khi khách khứa đã về hết, Hương một mình trong phòng tân hôn. Tuấn đã đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tiếng gió ngoài đồng rì rào thổi qua khe cửa. Hương ngồi trước gương, tháo lớp trang điểm, thì bất chợt cô thấy trong gương… một bóng đen lướt ngang sau lưng.
Tim Hương thắt lại. Cô quay ngoắt lại, không thấy ai.
Cố trấn tĩnh, Hương đứng dậy, bước đến đóng cửa sổ cho kín. Nhưng khi tay vừa chạm vào khung cửa, cô nghe tiếng thì thầm sát bên tai:
-
“Sao… em bỏ anh…?”