Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà, thấy đàn chó hàng xóm cả đêm lúi húi rồi sau đó im bặt, 3 ngày sau nhà hàng xóm khóc thả-m gọi trưởng thôn đến… tôi nghĩ bụng “còn non lắm”… Nhà tôi sát vách với nhà ông Tư – một người nổi tiếng “nuôi chó không nuôi dạy”. Cả xóm ai cũng than, nhưng nhà tôi là hứng đủ. 5 con chó to, đêm nào cũng sủa từ chập tối đến gần sáng. Tiếng sủa vang như pháo, g;/ào như có người xông vào, nhưng thực ra chẳng ai cả. Chỉ là gió thổi, hay một cái lá rơi cũng khiến chúng tru tréo loạn lên. Tôi đã lịch sự góp ý, đã từng viết giấy, nhắn tin, thậm chí đến tận nhà… Nhưng lần nào cũng bị ông Tư gắt: – “Chó nhà tao, tao thích nuôi thế đấy! Không ưa thì bán nhà mà đi!” Một đêm mưa phùn, con gái tôi sốt 39 độ, mẹ già thức trắng vì không ngủ nổi, tôi ngồi bên cửa sổ mà máu sôi lên theo từng tiếng sủa rát óc. Tôi chịu không nổi nữa. Tôi không muốn làm gì á-c, nhưng cũng không thể để gia đình tôi chịu cảnh này mãi. Tôi nhớ đến bột ngải khô trộn tro than mà người bạn dân tộc từng đưa, bảo dùng xua đuổi chó mèo. Tôi lén ra ngoài, tay run run, rắc thứ đó quanh bờ tường nhà ông Tư. Trước cửa đặt thêm một nắm muối gạo trộn tỏi nướng, thứ mà theo lời bạn tôi: “ch-ó ngửi thấy sẽ mất phương hướng, không còn định vị được lãnh thổ mà sủa nữa.” Đêm đó, tôi ngủ một mạch đến sáng – lần đầu tiên sau nhiều tháng trời. Chó không sủa. Yên lặng đến đáng ngờ. Ngày thứ hai, cũng yên tĩnh. Ngày thứ ba, nhà ông Tư đột nhiên khóc như đám tan;/g. Tiếng bà vợ gào lên: – “Mày ơi dậy đi… tụi nó ” Cả xóm kéo đến. Tôi cũng ra, cố giữ mặt lạnh như không biết chuyện gì. Ông Tư quỳ giữa sân, ôm một con chó mà tru lên thảm thiết. Ông gọi trưởng thôn, nói có người “hạ đ;/ộc chó”. Cả xóm xì xào, người nghi người kia. Không ai dám thẳng thắn nói gì, vì ông Tư cũng chẳng ưa ai. Chỉ tôi đứng lặng, không nói. Tôi biết mình không dùng thuốc độc. Tôi chỉ muốn yên giấc, không muốn giết. Nhưng có điều tôi không ngờ được là…👇👇

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Nhà tôi sát vách với nhà ông Tư – một người nổi tiếng “nuôi chó không nuôi dạy”. Cả xóm ai cũng than, nhưng nhà tôi là hứng đủ.

5 con chó to, đêm nào cũng sủa từ chập tối đến gần sáng. Tiếng sủa vang như pháo, gào như có người xông vào, nhưng thực ra chẳng ai cả. Chỉ là gió thổi, hay một cái lá rơi cũng khiến chúng tru tréo loạn lên.

Tôi đã lịch sự góp ý, đã từng viết giấy, nhắn tin, thậm chí đến tận nhà… Nhưng lần nào cũng bị ông Tư gắt:

– “Chó nhà tao, tao thích nuôi thế đấy! Không ưa thì bán nhà mà đi!”

Một đêm mưa phùn, con gái tôi sốt 39 độ, mẹ già thức trắng vì không ngủ nổi, tôi ngồi bên cửa sổ mà máu sôi lên theo từng tiếng sủa rát óc.

Tôi chịu không nổi nữa.

Tôi không muốn làm gì ác, nhưng cũng không thể để gia đình tôi chịu cảnh này mãi. Tôi nhớ đến bột ngải khô trộn tro than mà người bạn dân tộc từng đưa, bảo dùng xua đuổi chó mèo theo phản xạ mùi.

Tôi lén ra ngoài, tay run run, rắc thứ đó quanh bờ tường nhà ông Tư. Trước cửa đặt thêm một nắm muối gạo trộn tỏi nướng, thứ mà theo lời bạn tôi: “chó ngửi thấy sẽ mất phương hướng, không còn định vị được lãnh thổ mà sủa nữa.”

Đêm đó, tôi ngủ một mạch đến sáng – lần đầu tiên sau nhiều tháng trời.

Chó không sủa.

Yên lặng đến đáng ngờ.

Ngày thứ hai, cũng yên tĩnh.

Ngày thứ ba, nhà ông Tư đột nhiên khóc như đám tang.
Tiếng bà vợ gào lên:

– “Mày ơi dậy đi… tụi nó chết hết rồi… chết hết rồi!!!”

Cả xóm kéo đến. Tôi cũng ra, cố giữ mặt lạnh như không biết chuyện gì.

Ông Tư quỳ giữa sân, ôm một con chó mà tru lên thảm thiết. Bốn con còn lại nằm co giật dưới gầm giường. Mắt lồi, miệng chảy dãi, bọt trắng xóa.

Ông gọi trưởng thôn, nói có người “hạ độc chó”.

Cả xóm xì xào, người nghi người kia. Không ai dám thẳng thắn nói gì, vì ông Tư cũng chẳng ưa ai.

Chỉ tôi đứng lặng, không nói. Tôi biết mình không dùng thuốc độc. Tôi chỉ muốn yên giấc, không muốn giết.

Nhưng có điều tôi không ngờ…

Tối hôm đó, ông Tư lên cơn co giật, nhập viện cấp cứu.
Bác sĩ nói: nhiễm khuẩn đường máu do chó cào trước đó, vết thương nhỏ không xử lý kịp.

Một tuần sau, ông Tư qua đời.

Và rồi, điều khiến tôi lạnh sống lưng nhất, là lời của trưởng thôn trong cuộc họp dân:

– “Chó nhà ông Tư bị sốc độc vì ăn phải thức ăn nhiễm phấn hóa chất… nhưng có một chuyện nữa. Khi khám nhà, chúng tôi tìm thấy trong gầm giường ông Tư một cái lọ…
Trong đó có mảnh giấy ghi tên từng người trong xóm mà ông ghét nhất.
Người đứng đầu danh sách… là nhà bên cạnh.”

Là tôi.

Tôi đứng lặng trong căn phòng tối, nghe tiếng gió rít qua khe cửa.
Từ hôm ấy, tôi lại mất ngủ. Nhưng lần này… không phải vì chó.