Bà cụ bán xôi đầu chợ độ-t ngộ-t qua đờ-i, hàng xóm hùn nhau tiền mua qu;an tà-i, nào ngờ khi mở túi vải vá dưới gối, cả xã choá-ng váng gọi công an đến gấp… Bà Sáu bán xôi đầu chợ, người quen mặt với dân xã Tân Vượng suốt gần 30 năm, vừa qua đờ-i trong một đêm mưa lạnh. Cụ không chồng không con, sống lủi thủi trong căn chòi cũ, ngày ngày đẩy xe xôi ra chợ từ tờ mờ sáng. Bà hay cười, chẳng mấy khi nói chuyện đời tư, ai hỏi thì cụ chỉ cười: “Già rồi, sống ngày nào hay ngày đó.” Nghe tin bà m-ất, dân trong chợ thương lắm. Mấy chị bán cá, anh sửa xe cùng nhau quyên góp lo cho cụ cái hậu sự tươm tất. Người thì góp tiền, người thì mua quan tài, thuê xe chở cụ về nghĩa trang xã chô-n cất. Vừa dọn chỗ nằm của bà để kh-â-m l-iệm, chị Hằng – người sát vách – thấy dưới gối cụ có một túi vải nhỏ, cũ đến nỗi vá chằng vá đụp. Tò mò, chị mở ra xem, nghĩ chắc là vài đồng tiền lẻ cụ để dành phòng lúc bệnh tật. Nhưng vừa hé ra, cả đám người trong nhà ch-ết đứng. Bên trong không phải là tiền… mà toàn là…

Bà cụ bán xôi đầu chợ độ-t ngộ-t qua đờ-i, hàng xóm hùn nhau tiền mua qua-n t-ài, nào ngờ khi mở túi vải vá dưới gối, cả xã choá-ng váng gọi công an đến gấp

Bà Sáu bán xôi đầu chợ, người quen mặt với dân xã Tân Vượng suốt gần 30 năm, vừa qua đờ-i trong một đêm mưa lạnh. Cụ không chồng không con, sống lủi thủi trong căn chòi cũ, ngày ngày đẩy xe xôi ra chợ từ tờ mờ sáng. Bà hay cười, chẳng mấy khi nói chuyện đời tư, ai hỏi thì cụ chỉ cười: “Già rồi, sống ngày nào hay ngày đó.”

Nghe tin bà mất, dân trong chợ thương lắm. Mấy chị bán cá, anh sửa xe cùng nhau quyên góp lo cho cụ cái hậu sự tươm tất. Người thì góp tiền, người thì mua quan tài, thuê xe chở cụ về nghĩa trang xã chôn cất.

Vừa dọn chỗ nằm của bà để khâm liệm, chị Hằng – người sát vách – thấy dưới gối cụ có một túi vải nhỏ, cũ đến nỗi vá chằng vá đụp. Tò mò, chị mở ra xem, nghĩ chắc là vài đồng tiền lẻ cụ để dành phòng lúc bệnh tật.

Nhưng vừa hé ra, cả đám người trong nhà chết đứng.

Bên trong không phải là tiền… mà là một xấp sổ đỏ, vàng miếng, và… một tấm hình đen trắng chụp cùng một người đàn ông trong bộ quân phục ngoại quốc.

Một ông trong xóm giật mình thốt lên:
— “Ủa, cái này là… tài liệu mật đó nghe! Trời đất ơi, cái tên này giống sĩ quan Mỹ mất tích hồi chiến tranh!”

Ngay sau đó, có người phát hiện một tờ giấy viết tay bằng tiếng Anh với hàng chữ: “If something happens to me, please contact Embassy…”

Xã trưởng hoảng hốt, gọi công an đến liền. Trong vòng chưa tới 30 phút, xe công vụ ập tới, phong tỏa căn chòi. Tin đồn lan ra chóng mặt: Bà Sáu bán xôi thật ra từng là người giữ bí mật lớn suốt mấy chục năm.

Có người bảo bà từng làm người giúp việc trong căn cứ Mỹ, sau này được giao cất giữ một “thứ gì đó” cực kỳ quan trọng rồi biến mất giữa dòng đời, không để lại dấu vết.

Có người lại đồn bà là… vợ bí mật của một sĩ quan Mỹ, từng mang theo khối tài sản bỏ trốn khi chiến tranh kết thúc.

Hiện vụ việc vẫn đang được điều tra, nhưng một điều ai cũng rõ:
Cụ bà nghèo khổ, đội nón mê ngồi bán xôi mỗi sáng — hóa ra lại là nhân vật quan trọng bậc nhất trong một vụ án bí ẩn bị lãng quên suốt nửa thế kỷ.