Mẹ kế không cho con uống nước, mỗi sáng chỉ được pha 1 thìa sữa, mẹ nói dối với bố là con ăn sáng rồi và nếu không nghe lời mẹ thì ngay sau buổi sáng đó sẽ bị gọi vào phòng
Bố ơi, con không biết phải nói với bố thế nào, nên con chỉ dám viết ra đây. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ con đưa cho bố đọc, nhưng nếu một ngày nào đó bố tình cờ tìm thấy cuốn sổ này, xin bố hãy tin con.
Mỗi sáng, khi bố còn bận đi làm, mẹ kế sẽ gọi con dậy. Con khát nước lắm, cổ họng khô rát, nhưng mẹ chẳng bao giờ cho con uống. Mẹ chỉ đưa một cốc sữa, trong đó vỏn vẹn một thìa nhỏ, loãng như nước lã. Con uống nhanh cũng không no.
Rồi khi bố hỏi: “Con ăn sáng chưa?”, mẹ liền cười: “Nó ăn rồi anh ạ, em lo hết rồi.” Bố yên tâm, còn con thì chỉ biết ôm bụng đói đến trường.
Bố biết không, nếu hôm nào con dám trái lời, ngay sau bữa sáng, mẹ sẽ kéo con vào phòng. Cánh cửa khép lại, trong bốn bức tường lạnh ngắt, mẹ bắt con tự vả vào miệng mình, từng cái, từng cái một. Mỗi khi con khóc, mẹ lại lạnh lùng: “Khóc đi, để bố mày nghe thấy thì càng hay. Để xem mày chọn bố hay chọn mạng sống của mình.”
Con sợ lắm, bố ơi. Nhưng điều kinh khủng hơn còn xảy ra sau đó…
Tối qua, mẹ quát: “Mày không xứng có giường riêng, không xứng có chăn gối.” Rồi mẹ bắt con trải chiếu nằm ngoài hành lang lạnh ngắt. Giữa đêm, con run lẩy bẩy vì gió lùa, bụng đói cồn cào, còn trong phòng kia, bố và mẹ ngủ yên, không hề hay biết.
Con nhiều lần định chạy vào ôm lấy bố, kể hết tất cả, nhưng ánh mắt dữ dằn của mẹ khiến con tê liệt. Con sợ nếu nói ra, ngày mai sẽ còn tệ hơn.
Bố ơi, con nhớ mẹ ruột của con. Con thèm một bữa cơm no, một cốc nước đầy, một cái ôm ấm áp. Nhưng hình như những điều giản dị đó lại xa vời quá…
Nếu một ngày nào đó bố đọc được, con chỉ mong bố tin: con đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng đôi khi con thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa.