Anh trai mất tích từ năm 1990, cả nhà tôi đi tìm mà không thấy, vậy mà 30 năm sau có 1 chiếc xe ô tô tiền tỷ đứng trước cổng, người đàn ông bước xuống cầm theo 3 quyển sổ đỏ
Anh trai tôi mất tích từ năm 1990. Ngày ấy, anh mới ngoài 20, nói là lên thành phố lập nghiệp rồi bặt vô âm tín. Cả nhà tôi dốc hết sức đi tìm, đăng báo, gửi ảnh, hỏi han khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không một manh mối. Bố mẹ tôi ngày nào cũng thắp hương gọi tên con, mong một ngày anh quay về.
Thời gian thấm thoắt… hơn 30 năm trôi qua. Tóc cha đã bạc, lưng mẹ đã còng, cả nhà coi như anh đã không còn.
Ấy vậy mà một buổi chiều, cả xóm nháo nhác khi thấy một chiếc xe ô tô tiền tỷ dừng trước cổng nhà. Cửa mở, một người đàn ông trung niên bước xuống, dáng vóc phong trần nhưng gương mặt lại… là anh trai tôi! Mẹ tôi vừa nhìn thấy đã khóc ngất, còn bố run rẩy vịn tường.
Trong tay anh là ba quyển sổ đỏ. Cả họ hàng ùa ra, ai cũng nghĩ: “Anh thành đạt, nay về báo hiếu cha mẹ rồi!” Không khí rưng rưng xúc động.
Thế nhưng, khi đặt ba cuốn sổ đỏ lên bàn, anh lạnh lùng cất tiếng:
– “Đây không phải quà báo hiếu. Đây là ba mảnh đất mà… bố mẹ đã bán rẻ cho người ta năm xưa để đi tìm tôi. Tôi bỏ tiền chuộc lại hết rồi. Nhưng tôi không mang về để dâng, mà để… đòi lại phần của mình.”
Cả căn nhà sững sờ. Mẹ tôi chết lặng, nước mắt lã chã. Bố ngồi phịch xuống ghế, bàn tay run bần bật. Anh tiếp tục, giọng nghèn nghẹn nhưng cứng rắn:
– “Ba mươi năm nay, tôi không hề mất tích. Tôi ra đi vì chính sự áp đặt, sự bất công trong gia đình này. Hôm nay tôi trở về, không phải để làm con ngoan hiếu thảo, mà để lấy lại những gì lẽ ra thuộc về tôi.”
Không khí nghẹt thở, từ niềm vui đoàn tụ phút chốc hóa thành bi kịch. Những giọt nước mắt hạnh phúc vừa rơi đã hóa thành nỗi đau… khi gia đình hiểu ra: đứa con tưởng mất tích nay trở về, nhưng không còn là chỗ dựa, mà là vết dao cứa thẳng vào trái tim người ở lại.