Họ nói với mẹ, các con về rồi nhưng sao lúc ấy lại xotxa thế này, mẹ xi::n lỗ::i vì chắc lúc con đã hoangso lắm: Đến lúc cuối cùng tay con vẫn cầm … 👇

Họ nói với mẹ, các con về rồi nhưng sao lúc ấy lại xotxa thế này, mẹ xi::n lỗ::i vì chắc lúc con đã hoangso lắm: Đến lúc cuối cùng tay con vẫn cầm …

Trong căn nhà nhỏ ven sông Hồng, Hà Nội, Minh và Lan đã sống bên nhau suốt mười hai năm. Minh, một kỹ sư xây dựng 38 tuổi, cao lớn, giọng nói trầm ấm như dòng sông quê. Lan, 35 tuổi, giáo viên tiểu học, dịu dàng với mái tóc dài đen nhánh và nụ cười làm tan chảy mọi mệt mỏi. Họ có một cậu con trai, bé Bin, 5 tuổi, đôi mắt to tròn lấp lánh như sao trời.

Nhưng hạnh phúc không phải lúc nào cũng bền vững. Cuộc cãi vã bùng nổ vào một buổi tối thu se lạnh, khi lá vàng rơi đầy sân.

“Em nghĩ anh là thằng vô dụng à?” Minh gầm lên, đập mạnh ly cà phê xuống bàn. Tay anh run run, những đường gân nổi cuồn cuộn.

Lan khóc, nước mắt lăn dài trên má: “Anh đi nhậu nhẹt suốt, tiền lương đổ hết vào rượu! Con ốm, em phải một mình lo. Anh có phải đàn ông không?”

Đó là giọt nước tràn ly. Minh đã chịu đựng quá lâu những lời trách móc từ Lan, từ mẹ chồng, từ chính bản thân. Công việc thất bát, dự án xây cầu bị cắt ngân sách, anh trở về nhà với đôi tay trắng và trái tim nặng trĩu. Lan, mệt mỏi với việc dạy học và chăm con, không còn kiên nhẫn nữa.

“Anh đi đây! Đừng có níu kéo!” Minh hét lên, túm lấy chiếc balo cũ kỹ. Anh lao ra cửa, tiếng đóng sầm vang vọng như sấm.

Lan đuổi theo, nắm tay anh: “Đừng đi! Bin đang ngủ, anh bỏ con sao?”

Nhưng Minh giằng ra, mắt đỏ hoe: “Em muốn anh vô dụng? Được thôi, anh sẽ cho em thấy!”

Đêm ấy, Minh lang thang trên cầu Long Biên, gió sông thổi lạnh buốt. Anh gọi taxi về quê ngoại Lan, cách Hà Nội 200 cây số. Trả thù. Đó là ý nghĩ duy nhất lởn vởn trong đầu. Cô ấy sẽ đau khi mất con trai. Đó là cách duy nhất để cô ấy hiểu anh.

Sáng hôm sau, khi Lan tỉnh dậy, Bin đã biến mất. Căn phòng trẻ con trống trơn, chỉ còn lại chiếc giường nhỏ với chăn gối xộc xệch. Lan hét lên, gọi khắp nơi. Hàng xóm chạy sang, công an được báo. Minh đã dắt Bin đi từ nửa đêm, trên tay cậu bé vẫn nắm chặt cây kẹo mút dâu mà bà ngoại mua hôm trước.

Minh ôm Bin trên xe khách, cậu bé dụi đầu vào ngực bố, miệng ngậm kẹo mút chùn chụt. “Bố ơi, về quê chơi hả bố?” Bin hỏi, giọng ngây thơ.

“Ừ, chơi với bà ngoại con.” Minh vuốt tóc con, lòng đau như cắt. Mình đang làm gì vậy? Nhưng hình ảnh Lan mắng anh đêm qua lại bùng lên, xóa nhòa mọi do dự.

Xe dừng ở thị trấn nhỏ ven sông Đuống. Minh dắt Bin về nhà bà ngoại – một căn nhà tranh vách đất, nơi Lan lớn lên. Bà ngoại, cụ Năm 70 tuổi, ôm chầm Bin: “Ôi cháu nội! Sao lại về đột ngột thế này?”

Minh kể dối: “Con với Lan cãi nhau, đưa Bin về chơi vài ngày.” Bà tin, cười toe: “Thôi, ở đây với bà, bà làm kẹo kéo cho cháu ăn.”

Những ngày đầu, Minh cố tỏ ra vui vẻ. Anh chơi đùa với Bin bên sông, câu cá, hái sim mua. Bin cười khanh khách, cây kẹo mút dâu vẫn trong tay, giờ đã hơi dính bết vì mồ hôi. “Bố ơi, mẹ đâu? Mẹ có về không?” Bin hỏi.

“Mẹ bận dạy học. Sẽ về sau.” Minh trả lời, nuốt nước mắt.

Nhưng đêm đến, Minh không ngủ. Anh ngồi bên hiên, hút thuốc lá liên miên. Lan giờ thế nào? Cô ấy có khóc không? Có hối hận không? Anh gọi điện cho bạn, kể lể: “Tao trả thù vợ tao. Đưa con đi, để nó biết đau.”

Bạn khuyên: “Mày điên à? Trả con về đi!” Nhưng Minh cúp máy, lòng càng cứng.

Lan ở Hà Nội như điên. Cô khóc đến khô nước mắt, chạy khắp nơi tìm con. Công an mở hồ sơ bắt cóc, báo chí địa phương đưa tin: “Cha dắt con trai 5 tuổi mất tích sau cãi vã gia đình.” Mẹ chồng gọi: “Mày làm gì thằng Minh mà nó bỏ đi thế?” Lan quỳ xin lỗi, nhưng vô ích.

Cô lang thang cầu Long Biên, nơi Minh hay ngồi, hét tên con: “Bin ơi! Mẹ đây!” Gió sông mang theo tiếng khóc của cô, hòa vào tiếng còi xe.

Ở quê, Bin bắt đầu nhớ mẹ. Cậu bé khóc đòi kẹo mút mới, nhưng cây kẹo cũ vẫn nắm chặt, như báu vật. “Con giữ cho mẹ. Mẹ thích kẹo dâu.” Bin nói với bố.

Minh kể chuyện cho Bin nghe mỗi tối. Những kỷ niệm cũ ùa về, như lưỡi dao cứa vào tim.

Hồi mới cưới, Minh nghèo, làm thợ xây. Lan theo anh về Hà Nội, ở nhà trọ ẩm mốc. “Anh hứa sẽ xây nhà to cho em,” Minh nói. Lan cười: “Em chỉ cần anh bên em.”

Rồi Bin chào đời. Đêm mưa bão, Lan sinh khó, Minh chạy ngoài hành lang bệnh viện, khóc như mưa. “Cảm ơn em, vợ yêu.” Anh thì thầm khi ôm con lần đầu.

Giờ đây, ngồi bên sông quê, Minh nhớ Lan hát ru Bin: À ơi con ngủ cho ngoan…. Giọng Lan ngọt như kẹo mút. Bin giờ hát theo, nhưng thiếu mẹ, cậu bé buồn bã.

Một buổi chiều, Bin sốt. Cậu bé nằm mê man, tay vẫn nắm kẹo. Minh hoảng loạn, bế con chạy ra trạm y tế. Bác sĩ bảo: “Sốt xuất huyết. Phải đưa lên bệnh viện tỉnh ngay!”

Minh gọi xe ôm, ôm Bin trên xe máy lao đi. Đường quê lởm chởm, mưa trút xuống. “Bố ơi, đau…” Bin thều thào. Minh khóc: “Bố xin lỗi con! Bố đưa con về với mẹ!”

Nhưng xe hỏng giữa đường. Minh hét um lên, ôm con ngồi bên lề, mưa ướt sũng. Lúc ấy, điện thoại reo. Số lạ. Là Lan.

“Anh… anh ở đâu? Trả con cho em!” Lan gào trong điện thoại.

Minh nghẹn ngào: “Bin sốt nặng… Anh sai rồi, Lan ơi! Anh đưa con về!”

Xe cứu thương từ tỉnh về, Minh ôm Bin lên. Bệnh viện nhỏ, bác sĩ tất bật. Bin được truyền dịch, sốt cao 40 độ. Minh ngồi ngoài hành lang, đầu gục xuống. Mình là thằng cha tồi. Trả thù? Chỉ toàn đau khổ!

Lan nhận tin từ công an, lao lên xe buýt về tỉnh. Cô chạy bộ từ bến xe đến bệnh viện, váy áo ướt mưa, tóc tai rối bù. “Bin! Con tôi đâu?”

Minh đứng dậy, hai vợ chồng đối diện. Lan tát anh một cái cháy má: “Anh giết con tôi rồi! Sao anh dám?”

Minh quỳ xuống: “Anh xin lỗi… Anh ngu ngốc. Anh chỉ muốn em đau như anh đau.”

Bác sĩ chạy ra: “Tình trạng nguy kịch! Phải chuyển viện Hà Nội ngay!”

Cơn bão lớn nhất mùa thu ập đến. Gió rít, mưa như trút nước. Xe cứu thương chở Bin lao vào đêm đen. Minh và Lan ngồi hai bên giường trẻ, tay nắm tay con. Bin vẫn nắm chặt cây kẹo mút, giờ đã tan chảy một nửa, dính bết vào ngón tay nhỏ xíu.

Trên đường cao tốc, xe trượt bánh vì mưa. Tài xế hét: “Bão lớn! Giữ chặt!” Xe lật nghiêng, va vào dải phân cách. Tiếng kim loại rít ken két, kính vỡ tung.

Minh ôm Bin, Lan hét lên. Xe dừng lại, cứu hộ lao đến. Bin bất tỉnh, cây kẹo rơi ra, lăn lóc trên sàn xe đẫm máu.

Họ được đưa đến bệnh viện Bạch Mai lúc nửa đêm. Bác sĩ cấp cứu: “Chấn thương sọ não! Phẫu thuật ngay!”

Minh và Lan chờ ngoài phòng mổ, tay nắm chặt nhau. “Em tha thứ cho anh không?” Minh thì thầm.

Lan khóc: “Chỉ cần con sống… Chúng ta làm lại từ đầu.”

Ba giờ đồng hồ địa ngục. Bác sĩ bước ra, mặt trắng bệch: “Chúng tôi… đã cố hết sức. Cháu bé… không qua khỏi.”

Thế giới sụp đổ. Lan ngã quỵ, Minh gào thét như thú dữ. Họ lao vào phòng mổ, ôm xác Bin lạnh ngắt. Tay cậu bé vẫn siết chặt… cây kẹo mút dâu, giờ chỉ còn que nhựa gãy đôi.

Tang lễ diễn ra ở quê ngoại, bên sông Đuống. Mưa vẫn rơi, như trời đất khóc thương. Minh và Lan ngồi bên mộ con, im lặng. Cây kẹo mút được đặt vào tay Bin trong quan tài, như lời hứa cuối cùng.

Đêm ấy, bà ngoại đưa cho Lan một chiếc hộp cũ: “Cháu ơi, bà giữ cái này từ hôm Bin về. Cháu xem đi.”

Lan mở hộp, run run. Bên trong là… một lá thư tay của Bin, viết nguệch ngoạc bằng bút chì màu, kèm theo cây kẹo mút dự phòng – giống hệt cây kia, nhưng chưa mở.

Lan đọc to: “Mẹ yêu dấu, con yêu mẹ nhất trên đời. Hôm nay bà ngoại mua kẹo dâu cho con. Con giữ một cây cho mẹ, vì mẹ thích kẹo dâu. Bố bảo về quê chơi, nhưng con nhớ mẹ. Con hứa sẽ ngoan, không khóc nữa. Mẹ đừng giận bố. Bố tốt lắm, bố kể chuyện hay. Con vẽ kẹo cho mẹ nè! Yêu mẹ! Bin.”

Dưới thư là bức vẽ: Một cây kẹo mút to đùng, bên cạnh hình mẹ cười rạng rỡ.

Minh sững sờ. “Bin… viết khi nào?”

Bà ngoại kể: “Hôm thứ ba, Bin lén nhờ bà viết giúp. Nó bảo ‘Bí mật cho mẹ’. Rồi nó dúi cây kẹo vào túi bà, bảo đưa kèm thư. Nhưng tai nạn… bà chưa kịp.”

Lan khóc nức nở, ôm thư vào lòng. Hóa ra, trong suốt hành trình trả thù của Minh, Bin không hề giận. Cậu bé 5 tuổi ấy đã tha thứ cho bố mẹ từ lâu, thậm chí còn lo mẹ buồn mà giữ kẹo an ủi. Cây kẹo mút trên tay Bin lúc chết… không phải cây bà ngoại mua hôm đầu. Đó là cây Bin giữ riêng cho mẹ, dúi vào túi bố trước khi xe cứu thương lật!

Minh quỳ trước mộ con: “Con ơi… bố mẹ ngu ngốc quá! Con tha thứ cho chúng ta trước, mà chúng ta lại làm con đau.”

Twist sâu hơn: Bà ngoại đưa thêm một cuốn sổ tay nhỏ – nhật ký của Bin, viết bằng chữ trẻ con. Trang cuối: “Hôm nay bố khóc. Con ôm bố, bảo ‘Bố đừng buồn, con yêu bố’. Bố cười rồi. Con mong mẹ về, cả nhà ăn kẹo cùng nhau.”

Hóa ra, Bin đã âm thầm an ủi bố suốt những ngày ở quê. Cậu bé nắm cây kẹo không phải vì thèm, mà vì lời hứa với mẹ. Và trong khoảnh khắc cuối cùng trên xe cứu thương, khi xe lật, Bin đã cố siết chặt nó… như gửi gắm tình yêu đến mẹ.

Sau tang lễ, Minh và Lan không ly hôn. Họ trở về Hà Nội, tay trong tay. Minh bỏ rượu, làm việc chăm chỉ hơn. Lan tha thứ, họ cùng nhau xây một góc học nhỏ cho trẻ em nghèo, mang tên “Bin – Cậu Bé Kẹo Mút”.

Mỗi năm, vào ngày giỗ Bin, họ ngồi bên mộ, đặt cây kẹo dâu mới. “Con ơi, cảm ơn con đã dạy bố mẹ yêu thương,” Minh thì thầm.

Lan mỉm cười qua nước mắt: “Con là thiên thần của mẹ. Cây kẹo ấy… là bài học lớn nhất đời mẹ.”

Câu chuyện lan truyền, báo chí viết: “Cậu bé 5 tuổi cứu vãn gia đình bằng cây kẹo mút.” Hàng ngàn người gửi kẹo đến mộ Bin, tượng trưng cho tình yêu vô điều kiện.

Minh và Lan sống tiếp, với nỗi đau nhưng đầy hy vọng. Họ nhận con nuôi – một bé gái mồ côi, đặt tên Binny. “Chị sẽ kể em nghe chuyện anh Bin nhé,” Lan nói với con gái.

Dưới ánh trăng sông Hồng, họ ngồi bên nhau. Minh ôm Lan: “Anh yêu em. Cảm ơn em đã ở lại.”

Lan đáp: “Vì Bin. Và vì chúng ta xứng đáng một lần nữa.”