Cô dâu bỏ váy cưới cùng 100 cây vàng trả lại nhà trai rồi dắt người bố m//ù về quê sau khi mẹ chồng nói câu này
Ngày cưới, căn nhà của nhà trai sáng rực ánh đèn. Cô dâu Hạ – người con gái mồ côi mẹ, sống cùng người cha mù – mặc chiếc váy cưới trắng tinh, cổ đeo trĩu vàng. Ai đến dự cũng xuýt xoa: “Nhà trai giàu thế, cho con dâu hẳn 100 cây vàng. Cô dâu đúng là chuột sa chĩnh gạo rồi”
Mặc dù được Hưng chồng cô yêu thương hết mực và quyết tâm thuyết phục mẹ để cưới Hạ. Nhưng phía sau nụ cười gượng gạo của cô dâu là một trái tim nặng trĩu. Mẹ chồng cô, người đàn bà quyền thế trong vùng, nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh, giọng lạnh như băng:
“Nhà cô nghèo rớt mồng tơi, có phúc lắm mới được bước chân vào nhà này. Sau đám cưới nhớ biết thân biết phận, chịu khó hầu hạ cho nhà này, vàng bạc tháo đưa hết tôi giữ” .
Hạ cúi đầu im lặng, chỉ mong cuộc hôn nhân này hạnh phúc, để cha cô – người đàn ông mù lòa cả đời vì con – có chỗ nương tựa. Nhưng ngay trong ngày cưới, khi tiệc tàn, bà mẹ chồng kéo Hạ ra góc nhà, cười khẩy:
“Cô đi làm dâu mà còn dắt theo bố mù về ăn ké, làm xấu mặt nhà tôi! Bảo ông ta đừng bén mảng đến đây nữa. Về ngay và luôn đi.”
Lời nói ấy như nhát d//ao cắ//m thẳng vào tim Hạ. Cha cô ngồi ngoài sân, tay lần tìm chiếc gậy tre, khẽ hỏi: “Con vui không?”. Cô nuốt nước mắt, không trả lời. Mẹ chồng cô tiếp tục quát lớn:
Kéo ông ta tống thẳng ra ngoài cho tôi, khách khứa toàn người cao sang thế này mà ai lại cho ông mù kia bước vào đây..
Sức chịu đựng đã lên tơí đỉnh điểm, cô cũng quát lớn:
Không ai được động vào bố tôi, để tôi tự dắt bố tôi về. Tôi cũng chẳng cần gì cuộc hôn nhân này nữa.
Hạ bước ra giữa sân, tháo từng chiếc vòng vàng, sợi dây chuyền, nhẫn cưới… rồi đặt gọn vào chiếc hộp đỏ. Cô quay lại nhìn chồng – người đàn ông im lặng đứng sau mẹ nãy giờ – và nói:
“Em xin trả lại tất cả. Cả váy cưới, cả sính lễ, cả cuộc hôn nhân này. Em không mua nổi lòng tự trọng bằng vàng. Không ai được phép xúc phạm bố em.”
Trước sự sững sờ của mọi người, Hạ cởi váy cưới, chỉ khoác tạm chiếc áo dài trắng mượn của bạn, rồi dắt tay cha mù rời khỏi căn biệt thự sáng choang ấy. Khách khứa ngơ ngác nhìn theo, bà mẹ chồng gào lên: “Mày đi rồi sẽ hối hận cả đời!”.
Nhưng không. Một năm sau, căn nhà của Hạ và cha giữa làng đã trở thành xưởng làm đồ thủ công cho người khiếm thị, tạo việc làm cho hàng chục người. Ai nấy đều khâm phục nghị lực của cô gái quê.
Còn nhà chồng cũ của Hạ, sau cú sốc cha vợ phá sản, công ty gia đình sụp đổ, mẹ chồng Hạ giờ hóa điên đi lang thang khắp nơi…