Chồng sống thực vật ăn ngủ 1 chỗ đã 10 năm nay, tôi hầu hạ chẳng kêu lấy nửa lời, vậy mà hôm rồi về quê giỗ ông tôi lên sớm dự kiến 1 ngày
Chồng tôi nằm một chỗ 10 năm trời, tai nạn giao thông khiến não tổn thương, sống thực vật – mọi thứ từ tắm rửa, thay quần áo, xoay người đến cho ăn, đều một tay tôi lo.
Tôi chưa từng kêu một câu, chẳng bỏ đi, dù nhiều người khuyên:
“Thôi, còn trẻ thì làm lại cuộc đời đi.”
Nhưng tôi tin: người còn đó, tình còn đó.
Hôm rồi về quê giỗ ông nội, tôi vội lên sớm hơn dự kiến một ngày vì nhớ nhà, nhớ chồng. Vừa mở cửa bước vào phòng khách, tôi nghe tiếng ú ớ phát ra từ phòng ngủ của anh.
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi nghĩ anh bị nghẹn, khó thở, hay lên cơn co giật như mấy lần trước. Tôi quăng luôn túi đồ, lao thẳng vào phòng…
Rồi tôi đứng chết lặng.
Không có cảnh anh mấp máy như tai biến, không hề run giật.
Chồng tôi đang… ngồi dậy.
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Chồng tôi – người đã nằm một chỗ sống thực vật suốt 10 năm trời, ăn uống qua ống, không mở mắt, không phản ứng – đang phát ra âm thanh ú ớ trong phòng ngủ. Tôi chạy thẳng vào với trái tim thắt lại vì lo lắng, nào ngờ…
Tôi đứng chết lặng ngay cửa.
Trên giường, “ông chồng thực vật” của tôi đang ngồi dậy bình thường, tay ôm chặt một cô gái ngồi trên xe lăn, mặt áp sát vào nhau, hôn thắm thiết.
Còn tôi – người hầu hạ lau rửa từng giọt, xoay mình từng đêm, bón từng thìa cháo suốt 10 năm – đứng đó như hóa đá.
Tôi hét lên:
“Anh… anh bị liệt mà!?”
Cô gái trên xe lăn giật mình quay lại, tay run run, còn chồng tôi – người lẽ ra không cử động nổi – đẩy tôi ra và gào ú ớ mấy tiếng rồi… nói rõ từng chữ:
“Đừng… làm… cô ấy… sợ…”
Tôi lạnh cả sống lưng.
Hóa ra anh ta nói được, cử động được – lâu rồi.
Cô gái kia cúi gằm mặt, cố đẩy xe lăn lùi vào góc. Chồng tôi thở hắt, như không còn lý do để giấu, nói đứt quãng nhưng rành rọt:
“Anh không liệt… là do… bác sĩ bảo… không nên vận động quá sớm…”
Tôi bật cười khô khốc:
“Sớm? Mười năm mà gọi là sớm?”
Cô gái kia bỗng òa khóc, nức nở:
“Anh ấy không dám nói… vì sợ chị bỏ anh ấy lúc anh mới hồi phục. Còn tôi… cũng không phải người thứ ba…”
Tôi cắn môi, tay run lẩy bẩy:
“Thế cô là gì?”
Cô ấy nuốt nước mắt, nghẹn:
“Tôi là người cùng phòng phục hồi chức năng với anh ấy ba năm trước. Tôi liệt hai chân, anh liệt nửa người… rồi cùng tập. Lúc anh tập được bước đầu tiên, tôi ở ngay đó…”
Tôi sững người:
“Ba năm…? Nghĩa là anh tỉnh lại và đi được từ… ba năm trước rồi?”
Chồng tôi im lặng. Chính sự im lặng đó còn tàn nhẫn hơn mọi lời thú nhận.
Tôi không khóc – nước mắt hình như hết từ bao giờ – chỉ còn tiếng tim đập rỗng tuếch trong lồng ngực:
“Vậy suốt ba năm đó, anh để tôi – vợ anh – vẫn đút từng thìa, lật từng lớp tã, thay từng cái ga, như một con ngu không hơn không kém?”
Chồng tôi khó nhọc nói:
“Anh… định nói… nhưng…”
Cô gái kia vội đỡ lời:
“Anh ấy thương chị… chị đã hy sinh quá nhiều… Anh sợ chị sốc, sợ chị kỳ vọng rồi thất vọng lần nữa. Anh cần thời gian để phục hồi hoàn toàn rồi mới nói…”
Tôi bật cười, lần này chua chát đến mức tự nghe còn thấy đau:
“Anh cần ba năm tập đi để nói một câu ‘Tôi đã khỏe’? Hay là cần ba năm để yêu người khác cho đủ sâu?”
Cả hai im lặng.
Thứ im lặng này… giống dao cắm vào ngực tôi chậm rãi, không rút ra.
Tôi nhìn thẳng chồng mình – người mà tôi tin tưởng đến mù quáng:
“Anh không liệt… anh chỉ… nằm im để tôi chăm như một cái bóng suốt 10 năm.”
Chồng tôi cuống quýt chắp tay:
“Xin… đừng bỏ…”
Tôi gằn từng chữ:
“Tôi không bỏ anh. Tôi trả anh lại cho chính cái lựa chọn anh đã chọn.”
Tôi quay người, đi thẳng ra cửa.
10 ngày sau
Cả thị trấn Làng Thủy xôn xao.
Bác sĩ phục hồi chức năng xác nhận anh đã hồi phục nhận thức từ hơn 4 năm
2 năm gần đây đã có thể tự đi khi có người hỗ trợ
Nhưng chọn tiếp tục để vợ chăm như người liệt vì… “chưa sẵn sàng đối diện”.
Người ta bảo tôi dại, nhưng không ai hiểu nỗi đau của người dành cả tuổi xuân cho một người… mà người ấy tỉnh lại trong vòng tay người khác.
Tôi chỉ cười:
“Hóa ra người nằm một chỗ suốt 10 năm… không phải là anh.”
Tôi mới là người bị giam trong một cuộc hôn nhân chết lâm sàng mà chính mình không biết.
Còn họ thì sao?
Hai người đó chuyển về sống chung trong căn phòng trọ gần trung tâm phục hồi chức năng.
Người ta nói buổi tối hay nghe tiếng cãi vã – cô gái kia trách:
“Nếu anh dám nói thật ngay từ đầu, giờ đâu ra chuyện này.”