Về quê có việc gia đình, nghe chồng trách bố vợ một câu tôi chỉ muốn ly hôn

Tôi không thể ngờ rằng chồng mình lại có lời nói, hành động như vậy khi về quê vợ.

Tôi năm nay 33 tuổi, đã kết hôn được 6 năm. Tôi và chồng đã có với nhau hai đứa con, đứa lớn 5 tuổi và đứa bé gần 2 tuổi. Trước khi kết hôn, chúng tôi cũng đã có khoảng thời gian gần 2 năm yêu nhau, lúc đó chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Đối với tôi, gia đình là quan trọng nhất và tôi luôn nỗ lực để cuộc sống gia đình tốt lên.

Với những gì đã làm được, tự tôi thấy hài lòng về bản thân đã chăm lo cho cuộc sống của gia đình nhỏ khá đầy đủ. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi đều cố gắng làm việc thật tốt, chăm chỉ các công việc nhà. Chưa bao giờ tôi phải để chồng phàn nàn về những điều tôi làm. Tôi cũng rất quan tâm tới nhà chồng, thường xuyên mua quà cho bố mẹ chồng.

Thế nhưng chồng tôi lại rất khác tôi, anh ấy không hề quan tâm tới bên nhà vợ. Cách đây một tuần, gia đình nhà tôi có việc nên hai vợ chồng phải về quê. Chồng tôi kiếm đủ lý do bận việc, mệt mỏi để từ chối, nhưng cuối cùng vẫn phải về cùng tôi. Mặc dù không hề ép buộc, nhưng chồng giận dỗi buông lời phũ phàng: “Việc nhà ai, người đấy về mà lo. Sau này bên nhà nội có việc, cô có thể không tham gia cũng chẳng sao”.

Về quê vợ, chồng tôi cứ như thể người ngoài vậy. Ở lỳ bên ngoài, không chịu vào trong nhà để nói chuyện, chia sẻ với những người thân bên vợ. Anh ấy cắm mặt vào chiếc điện thoại, không nói gì với ai, đến bữa ăn cũng phải gọi vài lần mới vào ngồi ăn. Trước mặt đông người nhà vợ, chồng tôi cằn nhằn, nói xấu vợ không chút thương tiếc.

Hành động của chồng khi về quê ngoại khiến vợ thất vọng. Ảnh minh họa

Hành động của chồng khi về quê ngoại khiến vợ thất vọng. Ảnh minh họa

Ngồi ăn mà chồng còn trách bố vợ: “Sao ngày trước bố không cho con gái lấy chồng ở gần, bây giờ suốt ngày có con rể tới chơi, giúp đỡ việc nhà. Chứ để lấy con, giờ cả hai đều khổ mà cả năm cũng chỉ về chơi được vài lần. Nhân tiện đây con cũng muốn nhờ bố và mẹ dạy dỗ lại vợ con, càng ngày càng lười nhác, không chăm chỉ như hồi mới cưới”.

Nói xấu vợ đã đành, chồng còn khoe khoang kiếm được nhiều tiền, quen biết rộng… Chưa hết, chồng tôi còn cầm chai rượu đi cà khịa, bắt ép mọi người phải uống cùng. Kể cả người ốm, có bệnh, chông tôi cũng không tha, bắt phải uống. Tôi càng can ngăn, chồng lại càng thể hiện, uống nhiều hơn. Say vào nói lung tung, toàn những câu dạy đời người khác khiến tôi rất khó chịu.

Sợ bố mẹ buồn nên tôi đành phải nín nhịn, không dám góp ý chồng. Không hiểu sao, chồng tôi lại có ác cảm với nhà vợ nhiều đến vậy. Bây giờ anh ấy vẫn cho rằng lấy tôi là một thiệt thòi, không được nhờ vả gì từ nhà vợ. Bởi vậy mỗi khi nói chồng về quê ngoại là anh ấy không muốn về, mà có về thì lại có những hành động nhố nhăng như vậy.

Lúc về nhà, tôi có trao đổi qua với chồng, anh ấy nổi nóng mắng vợ: “Cô bảo tôi về thì tôi về như ý cô còn gì. Dù sao con rể vẫn luôn là khách, mà tôi đã là khách thì muốn làm gì mặc kệ tôi. Nếu cô cảm thấy không vừa lòng, lần sau tôi không về nữa. Cô đi mà về một mình”.

Cả tuần nay tôi rất buồn vì chồng, anh ấy hở ra là so sánh, bôi bác nhà vợ. Tôi phải làm gì để được chồng tôn trọng nhà vợ? Nếu anh ấy tiếp tục quá đáng, tôi có nên xem xét lại hôn nhân của mình? Hãy cho tôi lời khuyên!

Xem thêm:

Vừa ly hôn, tôi nhận ra mình mắc sai lầm nghiêm trọng nhưng không thể cứu vãn

Tôi muốn mở lời nói xin lỗi chồng cũ nhưng không sao nói được. Cứ nhắn rồi xóa. Từ hôm qua đến giờ, nỗi ân hận choán lấy toàn bộ tâm trí khiến tôi không thể tập trung làm gì cả.

Tôi đã từng đổ vỡ trong hôn nhân, hay nói chính xác là tôi mới ly hôn chồng cách đây hơn 3 tháng. Hiện tôi đang nuôi con gái bé chưa đầy 2 tuổi, còn con trai 6 tuổi ở với bố.

Khi quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này, tôi làm mọi việc với tâm thế của một người vợ bị phản bội, muốn thúc đẩy các thủ tục ly hôn càng nhanh càng tốt. Xong xuôi mọi việc, tôi có phần hả hê khi đã thoát khỏi “vũng bùn”, có thể sớm làm lại cuộc đời. Thế nhưng, hiện tại, khi viết những dòng tâm sự này, tôi lại ân hận vô cùng với quyết định đó…

Tôi và chồng cũ là bạn cùng lớp đại học. Sau này ra trường, mỗi người có một lựa chọn. Tôi làm kế toán cho một công ty thiết bị vệ sinh còn anh rẽ sang làm kinh doanh, hoàn toàn trái với ngành đã học.

Vợ hối hận vì đã ly hôn chồng. Ảnh minh họa.

Vợ hối hận vì đã ly hôn chồng. Ảnh minh họa.

Sau 3 năm ra trường, cơ duyên cho chúng tôi gặp lại nhau trong một lần về dự kỷ niệm 20 năm thành lập khoa. Ban đầu là những câu chuyện xã giao, sau đó là những buổi café nói chuyện phiếm rồi dần dần, hai đứa nhận ra có tình cảm với nhau và trở thành một cặp trước sự bất ngờ của nhiều bạn bè thân thiết trong lớp.

Thời điểm chúng tôi làm đám cưới, cả hai đều có nguồn thu nhập ổn định nên mọi thứ được chuẩn bị chỉn chu, đầy đủ. Đám cưới cũng được tổ chức linh đình với sự chúc phúc của họ hàng hai bên và bạn bè quen biết.

Suốt hơn 7 năm về chung một nhà, chúng tôi luôn phấn đấu làm việc không ngừng nghỉ, kể cả lúc tôi sinh em bé, tôi vẫn nhận làm thêm để gia tăng thu nhập. Riêng về vấn đề tài chính, chúng tôi luôn công khai, minh bạch và khá hài lòng với đối phương.

Sau 3 năm cố gắng, chúng tôi đã mua được tài sản giá trị đầu tiên là căn nhà chung cư hơn 2 tỷ mà không cần vay mượn quá nhiều. Rồi khi đón con gái chào đời, chúng tôi đã quyết định mua trả góp chiếc ô tô tầm trung để tiện đưa các con đi lại được an toàn và thuận lợi hơn.

Cứ ngỡ cuộc sống suôn sẻ như vậy với gia đình tôi. Tuy nhiên, thời điểm chuẩn bị làm kỷ niệm 7 năm ngày cưới, tôi sốc khi có một người phụ nữ đến tận nhà tôi tuyên bố, cô ta đã có thai với chồng tôi và anh phải chịu trách nhiệm với đứa bé.

Khi đó, anh ta mới thừa nhận trong lần đi công tác gần nhất, do quá chén, anh được đồng nghiệp dìu về khách sạn. Lúc tỉnh dậy thì thấy người phụ nữ đó nằm bên cạnh. Anh ta nói bản thân không hề nhớ đã xảy ra chuyện gì nên chọn cách cho cô ta tiền để mua sự bình yên. Thế nhưng anh ta không ngờ, sự việc lại trở nên như vậy.

Vốn là người nóng tính và có lòng tự ái cao nên chỉ cần nghe đến việc chồng mình có chung chạ với người phụ nữ khác, tôi đã không giữ được bình tĩnh mà làm um lên.

Tôi quy chụp chồng không chung thủy, nhiếc móc anh đủ đường là một người chồng, người cha tồi. Thậm chí, khi mọi việc chưa được sáng tỏ, tôi đã nói cho ông bà hai bên như thể anh ta là một kẻ tội đồ đáng bị lên án.

Chồng tôi khi ấy đưa ra phương án chờ khi đứa bé ra đời sẽ đi xét nghiệm ADN, nếu thật sự đó là kết quả sau lần say đó, anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của tôi. Còn nếu không, anh mong tôi sáng suốt để bảo vệ hạnh phúc của gia đình, tránh rơi vào bẫy của kẻ xấu.

Thế nhưng, thay vì làm theo lời anh nói, tôi lại đùng đùng đòi ly hôn bằng mọi giá mặc cho anh cố ngăn cản. Đến mức tôi viết hẳn bài đăng trên mạng xã hội “bóc phốt” anh khiến anh xấu hổ với bạn bè, người thân. Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được, chúng tôi thuận tình ly hôn để giải thoát cho nhau.

3 tháng qua, dù đã đạt được mong muốn của bản thân nhưng thực lòng cuộc sống của tôi chẳng hề vui vẻ và dễ chịu gì cả. Ngược lại, tôi luôn trong trạng thái hụt hẫng, trống vắng, thậm chí nhiều đêm tự trách bản thân đã quá tàn nhẫn khi dồn chồng cũ vào đường cùng, đẩy cuộc hôn nhân phải kết thúc bằng mọi giá.

Và nỗi ân hận càng lớn khi ngay hôm qua, tôi nhận được tờ xét nghiệm ADN mà chồng cũ gửi với lời nhắn: “Giờ thì mọi chuyện đã được sáng tỏ. Tiếc rằng, mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa…”.

Nhìn kết quả xét nghiệm hai người không có quan hệ cha con, tôi bất giác bật khóc. Tôi khóc vì cảm thấy có lỗi với chồng cũ, có lỗi với hai con khi cố tình đẩy gia đình vào hoàn cảnh chia ly để các con mỗi đứa một nơi, đứa nhớ bố, đứa mong mẹ.

Tôi muốn mở lời nói xin lỗi chồng cũ nhưng không sao nói được. Cứ nhắn rồi lại xóa. Từ hôm qua đến giờ, nỗi ân hận choán lấy toàn bộ tâm trí khiến tôi không thể tập trung làm gì cả. Giờ tôi phải làm thế nào để được chồng cũ tha thứ, giúp các con tôi có gia đình hoàn chỉnh như xưa?