Trên đời này cái gì cũng có thể dùng chung, nhưng chồng thì không.
Đàn bà có chồng ngoại tình ai cũng cay đắng, họ chẳng biết rốt cuộc vì lí do gì mà chồng lại phản bội.
Nhiều người kiên quyết ly hôn, nhưng cũng có người lại nuốt cay đắng vào trong, hạ mình để níu kéo chồng.
Thời nay, đàn ông ngoại tình nhan nhản họ còn cho mình được cái quyền bóc bánh trả tiền, phận đàn bà phải biết chấp nhận điều đó.
Nghĩ mà thấy chua xót!
Chẳng ai muốn mình bạc phước gả cho người đàn ông tồi tệ, nhưng vốn dĩ lòng dạ họ khó đoán.
Khi yêu có thể rất hoàn hảo đến lúc cưới về mới lộ bản chất sở khanh, trăng hoa ra bên ngoài.
Có những người vợ vì uất ức ôm con thơ đi dạy chồng và nhân tình một bài học, cay đắng ở chỗ chồng sẵn sàng làm đau vợ con để giang tay mà bảo vệ, ôm ấp nhân tình.
Đàn bà hạnh phúc là có chồng yêu thương, nhưng nếu bạc phước thì đừng đánh ghen các chị ạ!
Bởi có níu giữ thì đó cũng chỉ là rác, là phế vật thôi, đàn ông ngoại tình một lần thì sẽ có lần thứ N+ , nên đừng dại dột mà tin vào lời hứa của anh ta.
Một gã đàn ông tồi tệ, bán rẻ tình nghĩa vợ chồng để thỏa mãn dục vọng tầm thường thì níu kéo mà làm gì nữa các chị ?
Đàn ông bội bạc thì đừng mong có được sự thủy chung từ anh ta, mà đã phản bội thì không xứng đáng làm chồng.
Đàn bà ạ, nếu đã gom đủ đau thương thì hãy buông bỏ đi cho nhẹ lòng, đừng sợ cảnh ly hôn, cũng đừng sợ mang tiếng bỏ chồng làm mẹ đơn thân.
Trên đời này cái gì cũng có thể dùng chung, nhưng chồng thì không…hãy cứ giải thoát đời mình đừng chấp nhận đau khổ sống ở quá khứ mãi.
Ngoài kia còn nhiều điều tốt đẹp, hạnh phúc và bình yên lắm!
Không biết các chị có dám từ bỏ đau thương để đón nhận hạnh phúc hay không mà thôi…
Xem thêm:
Trong cả đời người thì người mà ta mắc nợ nhiều nhất vẫn chính là mẹ của ta. Xin đừng làm nước mắt mẹ rơi.
Bà ở nhà giữ cháu khi con dâu bận việc.
Thằng cháu bò chơi, trợt tay nên mặt úp xuống nền gạch, môi bị rách nhẹ, sưng đỏ. Thế rồi con dâu đem chuyện bà giữ cháu bị trợt té cho chồng nghe…
Sau góc bếp, con trai thương mẹ…, chỉ nhắc vài lời cho qua…!
Bữa cơm chiều chỉ có một mình bà ngồi ăn…trong nước mắt…! Chúng nó đâu biết bà buồn lắm…! Chúng đâu biết khi cháu khóc vì đau, lòng bà cũng bị xé nát, chúng đâu biết bà giữ cháu với bao nhiêu yêu thương, không thể có tên gọi để đông đếm, mà chỉ có được từ tấm lòng quí trọng, nâng niu đứa cháu Nội như Cha nó thuở lọt lòng…!
Hôm nay, sao con dâu thương con mà cứ nói xa nói gần mãi chuyện giữ cháu, chuyện làm vỡ cái tô kiểu, chuyện quên đóng cổng nhà, chuyện nồi canh nêm hơi mặn… Ngẫm nghĩ…, nước mắt của bà rưng rưng, lòng bà vẫn còn đau rát như ai xát muối…!
Cái thời mà bà làm dâu năm xưa…! Bà chưa bao giờ than trách và mách lại mẹ chồng điều gì…, sao ngày nay, con dâu lại như thế…!
Rồi một buổi sớm kia, khi đèn đường chưa tắt, bà khép nhẹ cánh cửa cổng sắt, bước chân thất thiểu ra đường, đón xe về quê…
Nơi đó, chỉ có những con gà, con vịt gọi đàn ăn sáng, chỉ có mấy con chim sẻ ríu rít gọi con thức dậy, có tiếng thân ái của xóm giềng, có chén canh ngon của hàng xóm chia sẻ, không có tiếng hờn, tiếng trách của con dâu…
Bà trả lại mái ấm riêng tư của thằng con trai duy nhất, đứa con trai mà lúc ba nó mất, khi nó cũng bằng tuổi với cháu nội hôm nay…!
Nước mắt bà luôn chảy xuôi vì thương con…! Biết đâu một ngày nào…, nước mắt chảy ngược, ngày ấy vợ chồng nó mới . .