Vợ chồng tôi có 20 tỷ tiết kiệm nhưng không cho đứa con nào hết, đời ai người nấy lo: Nói ra ai cũng bảo keo kiệt nhưng ‘đời cua cua máy, đời cáy cáy đào’!

Vợ chồng tôi có 20 tỷ tiết kiệm nhưng không cho đứa con nào hết, đời ai người nấy lo: Nói ra ai cũng bảo keo kiệt nhưng ‘đời cua cua máy, đời cáy cáy đào’!

Nói ra thì mọi người bảo tôi là mẹ mà keo kiệt, ích kỷ. Vậy nhưng tôi quan niệm đời cua cua máy, đời cáy cáy đào. Chúng tôi đã nuôi các con bao nhiêu năm rồi, chuẩn bị cho chúng những thứ cơ bản vào đời. Giờ chúng phải tự vùng vẫy mà sống, chứ cha mẹ không có trách nhiệm nuôi con cái đến già.

Tôi là người có tư tưởng khá hiện đại. Trước về làm dâu nhà chồng, khi bố mẹ chồng làm di chúc, tôi nói luôn với mọi người:

“Vợ chồng con có kinh tế riêng, giờ nhà cũng mua được rồi. Tiền lương của cả hai đủ để nuôi con, thế nên con nhường hết phần của mình cho hai anh chị khó khăn hơn”.

Tôi không lấy một xu nào của nhà chồng. Nhà cửa và tài sản cũng do hai vợ chồng làm ăn bao nhiêu năm mà có. Bọn tôi làm kinh doanh, vậy nên lúc được lúc mất là điều đương nhiên.

Chúng tôi có 3 đứa con 2 trai 1 gái. Lúc có tiền, tôi với ông xã cũng mua 2 thổ đất cho hai đứa con trai, để khi tụi nó cưới xong thì ra ở riêng. Còn hai vợ chồng già mua căn chung cư, tôi ưa sạch sẽ, thoáng nên không thích ở nhà đất mãi.

Ảnh minh họa: Nguồn CH3Plus.com
Đứa con gái cưới thì tôi cho 500 triệu làm của hồi môn, nó cũng không phản đối gì. Thậm chí con gái còn thương mẹ, thỉnh thoảng cho lại tiền tôi tiêu vặt ấy chứ.

Nhưng buồn lòng là hai thằng con trai tôi, tụi nó làm ăn thế nào thua lỗ. Thằng cả thì dính vào chứng khoán, lúc đầu kiếm được nhưng sau thì vỡ nợ, nó về nhà tôi xin xỏ:

“Mẹ có khoản tiết kiệm kia thì rút cho con xin một phần để trả nợ nhé. Chứ không con chỉ có nước làm một cái xuống cầu cho xong thôi”.

Tôi mắng luôn:

“Ai bảo mày ham hố lắm vào con. Mẹ đã bảo rồi, làm ăn cái gì cũng phải tỉnh táo. Mẹ đã cho đất, cho nhà rồi cắm sạch đi trả nợ, giờ lại nợ tiếp. Bố mẹ không phải cái ngân hàng”.

Con tôi nghe thế cũng không dám hỏi nữa. Nhưng lại đến thằng thứ 2, cũng làm ăn thua tha về còn hoạnh hoẹ bố mẹ:

“Con biết bố mẹ có cả mấy chục tỷ tiết kiệm. Giờ không chia cho bọn con bố mẹ đi có mang theo được không”.

Tôi chưa kịp nói gì thì ông nhà ném cái cốc tí thì trúng mặt nó:

“Thằng mất dậy, vì mấy đồng bạc mày rủa cho bố mẹ ch.ết à”.

Bực quá nên tôi cũng đuổi nó về, không cho đồng nào hết. Nói thật là trước vợ chồng tôi bán hết nhà đất, công ty của chồng cũng được mấy chục tỷ, mua nhà cho tụi nó hết một phần. Hiện tại tôi còn 20 tỷ gửi 2 ngân hàng. Chúng tôi rút lãi về chi tiêu, chữa bệnh, sắm sửa đồ dùng cho thoải mái.

Vợ chồng tôi không phụ thuộc con cái nên có tiền là sắm đồ về phục vụ chính bản thân mình. Nguyên cái máy massage của tôi cũng 70 triệu rồi ít đâu.  Trước kia chúng tôi đã vất vả vì con rồi, giờ có tuổi cần được hưởng thụ cuộc sống.

Tôi luôn quan niệm đời ai người nấy lo. Vậy nên không yêu cầu con cái phải chăm sóc chúng tôi lúc tuổi già, nhưng cũng đừng về phiền nhiễu bố mẹ. Sau này vợ chồng tôi mất, số tiền còn lại chưa tiêu đến thì chúng nó hưởng, còn giờ đừng mong lấy được đồng nào.

Vợ chồng tôi có 20 tỷ tiết kiệm nhưng không cho đứa con nào hết, đời ai người nấy lo
Ảnh minh họa: Nguồn CH3Plus.com

Xem Thêm:

5 năm làm giúp việc cho gia đình giàu có, tôi chán cảnh lôi thôi ở quê nên bỏ chồng già yếu để làm vợ 2 của ông chủ: Tưởng 1 bước lên tiên ai ngờ 4 tháng sau đã nhận cái kết ê chề

ông ấy thực lòng yêu thương tôi, nhưng không ngờ số phận lại khiến tôi thành kẻ có nhà không thể về.

Tôi 52 tuổi, lấy chồng từ năm 20 tuổi. Con gái lớn của tôi hiện đã có chồng con; con trai út đang là sinh viên đại học năm cuối.

Trước đây, chồng tôi làm chủ một công ty xây dựng nhỏ, nhưng sau đó do liên tục thua lỗ, chủ đầu tư quỵt tiền nên công ty phá sản. Kể từ đó, chồng tôi bê tha rượu chè, không còn tu chí làm ăn, lại còn nợ ngập đầu, không biết bao giờ mới có tiền trả. Nói là có chồng nhưng những năm gần đây tôi sống không khác gì mẹ đơn thân, một mình lo trang trải sinh hoạt gia đình.

Nguồn thu nhập chính của gia đình không còn, tôi đành phải lên thành phố giúp việc để có thể nuôi con trai ăn học. May mắn là tôi được một gia đình giàu có nhận vào làm việc. Họ sống ở một khu thượng lưu, nơi có bảo vệ nghiêm ngặt. Mặc dù nói là giúp việc nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn. Việc dọn dẹp đã có công ty dịch vụ cử người đến làm theo tuần.

Gia đình này chỉ có ông chủ nhà tên Nam, hơn tôi 2 tuổi và hai con trai đều chưa vợ. Vợ ông bỏ đi định cư ở nước ngoài từ khi các con còn bé. Gia đình toàn người lớn nên không phải dọn dẹp nhiều. Tôi nấu ăn khá ngon nên rất được lòng ông Nam, món nào tôi nấu ra ông cũng đều ăn hết. Tôi còn giúp ông kiểm tra, đối chứng lại một số giấy tờ sổ sách. Thấy tôi nhanh nhẹn, làm việc gì cũng gọn gàng đâu ra đấy nên ông hay thưởng thêm ngoài khoản tiền lương cố định.

Từ ngày tôi lên thành phố giúp việc, kinh tế gia đình được cải thiện. Tôi vừa chu cấp được cho con trai học đại học, vừa có tiền trang trải những sinh hoạt ở quê. Có điều, khi ngày càng quen với cuộc sống thành phố và sinh hoạt tiện nghi trong gia đình giàu có, lại được ông chủ coi trọng, đối xử tốt, tôi phát sinh cảm giác chán ngán mỗi lần về quê, thấy cảnh nhếch nhác trong nhà và ông chồng nát rượu, gầy gò ốm yếu.

Sau 5 năm làm giúp việc, tôi cảm nhận được ông Nam có tình cảm với mình. Ông cũng từng tỏ tình nhưng tôi từ chối vì biết thân biết phận. Nhưng rồi một hôm, con trai cả ông gặp riêng tôi nói chuyện, muốn tôi ở đây chung sống và chăm sóc cho bố cậu cả đời. Cậu ấy nói nếu tôi ly hôn chồng thì có thể đăng ký kết hôn với ông Nam.

Tôi bị sốc, nhưng không thể không suy nghĩ về đề nghị đó suốt nhiều ngày. Tôi muốn từ bỏ người chồng bê tha ở quê để được làm bà chủ. Suy đi tính lại, từ lâu tôi đã chẳng còn tình cảm gì với chồng, sống được với nhau chừng ấy năm cũng là do trách nhiệm với con cái. Hiện giờ hai con tôi cũng đủ trưởng thành rồi, tôi có thể buông tay.


Tôi về nhà nói chuyện với chồng, anh xin tôi đừng bỏ anh, hứa sẽ thay đổi, không uống rượu nữa mà tu chí làm ăn. Nhưng lúc này anh mới hứa cô gắng thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa vì lòng tôi đã quyết. Các con cũng khuyên bảo, nhưng tôi nhất định muốn ly hôn. Níu kéo không được, chồng đồng ý ly thân, đề nghị tạm thời chưa đưa đơn ra tòa.Từ đó, tôi dọn hẳn đến nhà ông Nam ở; gia đình thuê thêm một giúp việc theo giờ nên tôi không phải làm gì nữa. Ông Nam thực lòng yêu thương và tôn trọng tôi. Chúng tôi đã có những ngày vô cùng hạnh phúc.Tưởng rằng cuộc sống trong mơ ấy sẽ kéo dài mãi mãi nhưng rồi chỉ được 4 tháng thì biến cố ập đến. Ông Nam bị suy hô hấp và đột ngột qua đời. Con trai cả của ông thay bố điều hành công ty, nhưng không hiểu sao chỉ hơn một tháng sau đó, công ty bị điều tra, việc kinh doanh đình trệ.

Sau 49 ngày của bố, hai cậu con trai của ông Nam tỏ ý muốn tôi rời khỏi ngôi nhà của họ. Không còn là giúp việc (hai cậu cũng không cần giúp việc), tôi chẳng còn danh phận gì vì trước đó tôi vẫn là phụ nữ có chồng nên chưa đăng ký kết hôn được với ông Nam. Tôi đành ngậm ngùi ra đi, hiện giờ ở trong một phòng trọ.

Tôi có kể với hai con tôi về hoàn cảnh của mình nhưng chúng tỏ ra không quan tâm, có lẽ vì vẫn hận tôi ham giàu sang phú quý mà bỏ bố chúng.

Hiện giờ tôi trắng tay, có nhà không dám về. Liệu tôi có nên về quê xin chồng cũ tha thứ và làm lại từ đầu hay không? Dù gì chúng tôi vẫn chỉ ly thân, trên giấy tờ vẫn là vợ chồng. Rất mong mọi người cho tôi lời khuyên.