Cách trồng cây khoai lang trong bao đất bằng mầm ươm từ củ khoai

Cách trồng cây khoai lang trong bao đất bằng mầm ươm từ củ khoai Khoai lang là nguồn cung cấp tinh bột và đem lại nhiều lợi ích sức khỏe, đặc biệt trong việc bảo vệ hệ đường ruột. Khoai lang trồng được quanh năm nhưng sinh trưởng và phát triển tốt nhất ở thời điểm tháng 2, 3. Loại cây… Continue reading Cách trồng cây khoai lang trong bao đất bằng mầm ươm từ củ khoai

Bà Phương Hằng từ bên Sip gọi thẳng về nói rõ 3 lý do vì sao ông Tuệ không muốn Đoàn Văn Báu đi cùng nữa: Thật không ngờ

Bà Phương Hằng từ bên Sip gọi thẳng về nói rõ 3 lý do vì sao ông Tuệ không muốn Đoàn Văn Báu đi cùng nữa: Thật không ngờ Sau khi nhắc tên ông Thích Minh Tuệ, bà Nguyễn Phương Hằng vấp phải nhiều ý kiến trái chiều. Nữ CEO của Đại Nam bị cho… Continue reading Bà Phương Hằng từ bên Sip gọi thẳng về nói rõ 3 lý do vì sao ông Tuệ không muốn Đoàn Văn Báu đi cùng nữa: Thật không ngờ

2 chị em sinh đôi lấy 2 anh em sinh đôi trong làng, đêm tân hô;;n thì t;ai họ;a ập đến… Có hai gia đình sinh đôi nổi tiếng cả vùng vì có 2 đứa con gái sinh đôi và 2 cậu con trai sinh đôi. 2 chị em gái tên Hươ;ng và L;an, giống nhau như hai giọt nước, từ khuôn mặt, dáng người, đến cả giọng nói. Bên nhà họ Trần kia cũng có hai anh em sinh đôi, Long và Phong, cũng giống nhau y hệt, đến mức ngay cả người thân đôi khi còn nhầm lẫn. Duyên số thế nào đến khi lớn lên thì chúng lại phải lòng nhau. Bố mẹ hai bên biết chuyện tình cảm của chúng tôi, ban đầu cũng lo lắng vì sợ nhầm lẫn, nhưng thấy chúng tôi yêu nhau thật lòng, cuối cùng cũng đồng ý cho cưới. Đến ngày cưới, cả làng kéo đến dự, khách khứa nhìn vào, ai cũng cười phá lên: “Trời ơi, giống thế này thì làm sao phân biệt được cặp nào với cặp nào đây, khéo mà tối nay độ;;ng ph;;òng nhầm?”. Cả cái đám cưới cứ náo loạn hết cả lên, vì đến hoạt động nào cũng nhầm cả. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Sau một ngày tiếp khách, 2 chú rể đều say mềm, đến mức không còn biết trời đất là gì. 2 chị em phải phải dìu hai chú rể vào phòng tân hôn. Vì đám cưới tổ chức ở nhà gái trước, hai phòng tân hôn được chuẩn bị ở hai đầu nhà, cách nhau một hành lang dài. Tước khi đóng cửa, Hương còn dặn Lan: “Chị em mình giống nhau, nhưng đừng để hai anh nhầm đấy nhé!”. Nào có ngờ 30 phút sau, cả nhà gái t;;án loạn vì chuyện động trời xảy ra. 2 chị em thì khóc hết nước mắt, hóa ra bọn họ đã… Bạn đọc tiếp tại bình luận nhé 👇 👇👇

2 chị em sinh đôi lấy 2 anh em sinh đôi ngay ở trong làng, đêm tân hô;;n thì t;ai họ;a bỗng ập đến Ở một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng xanh mướt, có hai gia đình sinh đôi nổi tiếng cả vùng: gia đình tôi và gia đình anh em sinh đôi… Continue reading 2 chị em sinh đôi lấy 2 anh em sinh đôi trong làng, đêm tân hô;;n thì t;ai họ;a ập đến… Có hai gia đình sinh đôi nổi tiếng cả vùng vì có 2 đứa con gái sinh đôi và 2 cậu con trai sinh đôi. 2 chị em gái tên Hươ;ng và L;an, giống nhau như hai giọt nước, từ khuôn mặt, dáng người, đến cả giọng nói. Bên nhà họ Trần kia cũng có hai anh em sinh đôi, Long và Phong, cũng giống nhau y hệt, đến mức ngay cả người thân đôi khi còn nhầm lẫn. Duyên số thế nào đến khi lớn lên thì chúng lại phải lòng nhau. Bố mẹ hai bên biết chuyện tình cảm của chúng tôi, ban đầu cũng lo lắng vì sợ nhầm lẫn, nhưng thấy chúng tôi yêu nhau thật lòng, cuối cùng cũng đồng ý cho cưới. Đến ngày cưới, cả làng kéo đến dự, khách khứa nhìn vào, ai cũng cười phá lên: “Trời ơi, giống thế này thì làm sao phân biệt được cặp nào với cặp nào đây, khéo mà tối nay độ;;ng ph;;òng nhầm?”. Cả cái đám cưới cứ náo loạn hết cả lên, vì đến hoạt động nào cũng nhầm cả. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Sau một ngày tiếp khách, 2 chú rể đều say mềm, đến mức không còn biết trời đất là gì. 2 chị em phải phải dìu hai chú rể vào phòng tân hôn. Vì đám cưới tổ chức ở nhà gái trước, hai phòng tân hôn được chuẩn bị ở hai đầu nhà, cách nhau một hành lang dài. Tước khi đóng cửa, Hương còn dặn Lan: “Chị em mình giống nhau, nhưng đừng để hai anh nhầm đấy nhé!”. Nào có ngờ 30 phút sau, cả nhà gái t;;án loạn vì chuyện động trời xảy ra. 2 chị em thì khóc hết nước mắt, hóa ra bọn họ đã… Bạn đọc tiếp tại bình luận nhé 👇 👇👇

Cụ bà 91 tuổi đi viện, bác sĩ bất ngờ thông báo “có thai”, tiết lộ bí mật giấu kín

Cụ bà 91 tuổi đi viện, bác sĩ bất ngờ thông báo “có thai”, tiết lộ bí mật giấu kín Để tìm ra chân tướng sự việc, bệnh viện đã mời một bác sĩ sản phụ khoa có thâm niên đến phụ trách kiểm tra. Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, các bác sĩ đã… Continue reading Cụ bà 91 tuổi đi viện, bác sĩ bất ngờ thông báo “có thai”, tiết lộ bí mật giấu kín

Ghì tay é/p vợ ký đơn l/y h/ôn, Ngày ra tòa vợ cũ cười hé lộ bí mật điêu đứng… Tại phiên tòa sáng hôm đó, khi thẩm phán đọc đến phần kết luận ly hôn, ai nấy đều lặng đi. Chỉ có một người cười. Nụ cười của cô khiến cả phòng xử ngỡ ngàng. Nó không buồn, không vui, cũng chẳng phải nhẹ nhõm. Đó là nụ cười của một người biết mình đã thắng, nhưng lại chẳng cần lên tiếng. Và người điêu đứng… lại chính là chồng cũ của cô – người từng ghì chặt tay vợ, ép cô phải ký đơn l;y h;ôn. Trong căn nhà ba tầng nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh ở quận Bình Thạnh, vợ chồng Minh và Lan từng được hàng xóm ngưỡng mộ là đôi “trai tài gái sắc”. Minh làm giám đốc điều hành của một công ty bất động sản đang lên, còn Lan – một giáo viên tiểu học – hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng đứng sau hỗ trợ chồng. Họ có một bé gái 6 tuổi tên Bông, xinh xắn và lanh lợi. Nhưng sóng ngầm đã nổi lên từ lâu. Minh là người đàn ông đầy tham vọng. Với anh, thành công là tất cả. Anh bắt đầu đi sớm về khuya, có lần cả tuần không về nhà với lý do công tác. Lan chưa từng một lần chất vấn, chỉ lặng lẽ dọn dẹp bữa cơm nguội và ru con ngủ. Cuộc hôn nhân dần lạnh lẽo, không một lời to tiếng, nhưng cũng chẳng còn ấm áp. Đến một ngày, Minh mang về một tập giấy. Đó là đơn ly hôn. Lan nhìn anh, ánh mắt không ngạc nhiên. Nhưng cô không ký. — “Em biết chuyện gì rồi phải không?” – Minh hỏi. Lan im lặng. Minh tiếp tục: — “Anh muốn kết thúc sớm. Anh sẽ để lại căn nhà này cho em và con. Mọi tài sản chia đều.” Vài ngày sau, Minh quay lại với một luật sư. Khi Lan tiếp tục từ chối ký, anh mất kiên nhẫn, hét vào mặt vợ, rồi thậm chí ghì tay cô xuống bàn, bắt cô cầm bút. Dù ánh mắt Lan lúc đó không giận dữ, cũng chẳng van xin – chỉ là sự trống rỗng – nhưng Minh không quan tâm. Đơn ly hôn cuối cùng cũng được ký. Sau khi chia tay, Lan và con gái dọn ra khỏi nhà. Cô không nhận một đồng trợ cấp nào. Căn nhà ở lại tên Minh, dù ban đầu anh nói sẽ để lại. Một tháng sau ly hôn, Minh công khai quan hệ với Diễm, cô trợ lý trẻ trung, từng xuất hiện sát bên anh trong những buổi tiệc công ty. Họ nhanh chóng chuyển về sống chung……………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Ghì tay é/p vợ ký đơn l/y h/ôn, Ngày ra tòa vợ cũ cười hé lộ bí mật điêu đứng.. Tại phiên tòa sáng hôm đó, khi thẩm phán đọc đến phần kết luận ly hôn, ai nấy đều lặng đi. Chỉ có một người cười. Nụ cười của cô khiến cả phòng xử ngỡ… Continue reading Ghì tay é/p vợ ký đơn l/y h/ôn, Ngày ra tòa vợ cũ cười hé lộ bí mật điêu đứng… Tại phiên tòa sáng hôm đó, khi thẩm phán đọc đến phần kết luận ly hôn, ai nấy đều lặng đi. Chỉ có một người cười. Nụ cười của cô khiến cả phòng xử ngỡ ngàng. Nó không buồn, không vui, cũng chẳng phải nhẹ nhõm. Đó là nụ cười của một người biết mình đã thắng, nhưng lại chẳng cần lên tiếng. Và người điêu đứng… lại chính là chồng cũ của cô – người từng ghì chặt tay vợ, ép cô phải ký đơn l;y h;ôn. Trong căn nhà ba tầng nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh ở quận Bình Thạnh, vợ chồng Minh và Lan từng được hàng xóm ngưỡng mộ là đôi “trai tài gái sắc”. Minh làm giám đốc điều hành của một công ty bất động sản đang lên, còn Lan – một giáo viên tiểu học – hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng đứng sau hỗ trợ chồng. Họ có một bé gái 6 tuổi tên Bông, xinh xắn và lanh lợi. Nhưng sóng ngầm đã nổi lên từ lâu. Minh là người đàn ông đầy tham vọng. Với anh, thành công là tất cả. Anh bắt đầu đi sớm về khuya, có lần cả tuần không về nhà với lý do công tác. Lan chưa từng một lần chất vấn, chỉ lặng lẽ dọn dẹp bữa cơm nguội và ru con ngủ. Cuộc hôn nhân dần lạnh lẽo, không một lời to tiếng, nhưng cũng chẳng còn ấm áp. Đến một ngày, Minh mang về một tập giấy. Đó là đơn ly hôn. Lan nhìn anh, ánh mắt không ngạc nhiên. Nhưng cô không ký. — “Em biết chuyện gì rồi phải không?” – Minh hỏi. Lan im lặng. Minh tiếp tục: — “Anh muốn kết thúc sớm. Anh sẽ để lại căn nhà này cho em và con. Mọi tài sản chia đều.” Vài ngày sau, Minh quay lại với một luật sư. Khi Lan tiếp tục từ chối ký, anh mất kiên nhẫn, hét vào mặt vợ, rồi thậm chí ghì tay cô xuống bàn, bắt cô cầm bút. Dù ánh mắt Lan lúc đó không giận dữ, cũng chẳng van xin – chỉ là sự trống rỗng – nhưng Minh không quan tâm. Đơn ly hôn cuối cùng cũng được ký. Sau khi chia tay, Lan và con gái dọn ra khỏi nhà. Cô không nhận một đồng trợ cấp nào. Căn nhà ở lại tên Minh, dù ban đầu anh nói sẽ để lại. Một tháng sau ly hôn, Minh công khai quan hệ với Diễm, cô trợ lý trẻ trung, từng xuất hiện sát bên anh trong những buổi tiệc công ty. Họ nhanh chóng chuyển về sống chung……………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được, lúc này ông lão quay lại thì lạnh người nhìn thấy… Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu ta-ng tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông. Dân làng lặng lẽ theo sau chiếc li-nh cữ/;u được khiêng ngang qua con đường đất dẫn ra bến nước đầu làng – nơi gắn bó cả tuổi thơ của cậu thanh niên vừa ch;/ết đu-ối hôm trước. Tiếng kèn đám m-a réo rắt như gọi hồn, xen lẫn tiếng khóc nức nở của mẹ già. Ai cũng nghẹn ngào, chẳng ai nói với ai câu nào. Chiếc quan tài được đặt lên một chiếc thuyền gỗ lớn, ông lão chèo đò. Nhưng lạ lùng thay… Mới đi được vài sải nước, chiếc thuyền bỗng rung nhẹ. Ông lão khựng lại, ngẩng lên nhìn quanh. Không có sóng, không có gió, nhưng nước dưới chân ông lạnh buốt đến gai người. Rồi bất ngờ… thuyền tròng trành, rung mạnh hơn. Mặt nước dâng lên, ngấm vào mạn thuyền khiến nó chìm dần. Ông lão hốt hoảng, cố chèo nhanh trở lại bờ nhưng mái chèo nặng trịch như bị giữ chặt, càng chèo càng bị kéo ngược ra giữa dòng. Ông lão thở dốc, run tay. Bỗng… ông quay đầu lại, thì ông giật mình nhìn thấy… 👇👇

Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu tang tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông.… Continue reading Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được, lúc này ông lão quay lại thì lạnh người nhìn thấy… Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu ta-ng tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông. Dân làng lặng lẽ theo sau chiếc li-nh cữ/;u được khiêng ngang qua con đường đất dẫn ra bến nước đầu làng – nơi gắn bó cả tuổi thơ của cậu thanh niên vừa ch;/ết đu-ối hôm trước. Tiếng kèn đám m-a réo rắt như gọi hồn, xen lẫn tiếng khóc nức nở của mẹ già. Ai cũng nghẹn ngào, chẳng ai nói với ai câu nào. Chiếc quan tài được đặt lên một chiếc thuyền gỗ lớn, ông lão chèo đò. Nhưng lạ lùng thay… Mới đi được vài sải nước, chiếc thuyền bỗng rung nhẹ. Ông lão khựng lại, ngẩng lên nhìn quanh. Không có sóng, không có gió, nhưng nước dưới chân ông lạnh buốt đến gai người. Rồi bất ngờ… thuyền tròng trành, rung mạnh hơn. Mặt nước dâng lên, ngấm vào mạn thuyền khiến nó chìm dần. Ông lão hốt hoảng, cố chèo nhanh trở lại bờ nhưng mái chèo nặng trịch như bị giữ chặt, càng chèo càng bị kéo ngược ra giữa dòng. Ông lão thở dốc, run tay. Bỗng… ông quay đầu lại, thì ông giật mình nhìn thấy… 👇👇

Ngày hạnh phúc không kịp tới… Cả làng Phúc Tân hôm đó rộn ràng như vào hội. Ai cũng biết Hùng và Mai – cặp đôi nổi tiếng vì yêu nhau suốt bảy năm trời – sắp tổ chức lễ cưới. Họ quen nhau từ thời phổ thông, trải qua bao thăng trầm mới đi được đến đoạn cuối cùng của hành trình yêu: trở thành vợ chồng. Hùng là kỹ sư xây dựng, điềm đạm và chân thành. Mai là cô giáo mầm non, dịu dàng và luôn nở nụ cười nhẹ như gió sớm. Họ vừa mới tổ chức lễ ăn hỏi cách đây vài hôm. Hôm nay, cả hai dành cả ngày để chạy xe đi mời thiệp cưới, báo tin vui đến từng họ hàng và bạn bè thân thiết. Buổi trưa, trời trong xanh, nắng nhẹ. Mai ngồi cạnh Hùng trên xe, trong tay là xấp thiệp đỏ. Cô hí hửng kể về chiếc váy cưới mình vừa sửa lại, rồi nghiêng đầu hỏi: – “Anh nghĩ mình nên đặt bánh cưới mấy tầng cho đẹp ta?” Hùng cười, gõ nhẹ vô vô-lăng: – “Ba tầng đi. Giống tình yêu mình: học trò – trưởng thành – hạnh phúc.” Tiếng cười trong trẻo vang lên khắp đoạn đường, như reo vui cùng gió. Thế nhưng, một tình huống bất ngờ trên đường đã khiến chuyến đi ấy dừng lại mãi mãi……………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Ngày Hạnh Phúc Không Kịp Tới.. Cả làng Phúc Tân hôm đó rộn ràng như vào hội. Ai cũng biết Hùng và Mai – cặp đôi nổi tiếng vì yêu nhau suốt bảy năm trời – sắp tổ chức lễ cưới. Họ quen nhau từ thời phổ thông, trải qua bao thăng trầm mới đi… Continue reading Ngày hạnh phúc không kịp tới… Cả làng Phúc Tân hôm đó rộn ràng như vào hội. Ai cũng biết Hùng và Mai – cặp đôi nổi tiếng vì yêu nhau suốt bảy năm trời – sắp tổ chức lễ cưới. Họ quen nhau từ thời phổ thông, trải qua bao thăng trầm mới đi được đến đoạn cuối cùng của hành trình yêu: trở thành vợ chồng. Hùng là kỹ sư xây dựng, điềm đạm và chân thành. Mai là cô giáo mầm non, dịu dàng và luôn nở nụ cười nhẹ như gió sớm. Họ vừa mới tổ chức lễ ăn hỏi cách đây vài hôm. Hôm nay, cả hai dành cả ngày để chạy xe đi mời thiệp cưới, báo tin vui đến từng họ hàng và bạn bè thân thiết. Buổi trưa, trời trong xanh, nắng nhẹ. Mai ngồi cạnh Hùng trên xe, trong tay là xấp thiệp đỏ. Cô hí hửng kể về chiếc váy cưới mình vừa sửa lại, rồi nghiêng đầu hỏi: – “Anh nghĩ mình nên đặt bánh cưới mấy tầng cho đẹp ta?” Hùng cười, gõ nhẹ vô vô-lăng: – “Ba tầng đi. Giống tình yêu mình: học trò – trưởng thành – hạnh phúc.” Tiếng cười trong trẻo vang lên khắp đoạn đường, như reo vui cùng gió. Thế nhưng, một tình huống bất ngờ trên đường đã khiến chuyến đi ấy dừng lại mãi mãi……………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Câu chuyện này xảy ra tại khu dân cư Bình An, một khu nhà mới xây nằm ven quốc lộ 47, phía nam thành phố Thanh Hóa. Đó là nơi gia đình ông Tâm, một cựu cán bộ địa chính đã nghỉ hưu, chuyển đến sinh sống từ đầu năm 2020. Căn nhà hai tầng mới hoàn thiện, cổng sắt sơn xanh, sân lát gạch đỏ tươi, bên hông trồng dàn hoa giấy rực rỡ. Hàng xóm đa phần là những người về hưu, sống nền nếp, không ai ngờ rằng chỉ ba tháng sau, khu phố yên bình này lại trở thành tâm điểm của một vụ án kinh hoàng. Bà Hạnh, vợ ông Tâm, năm ấy ngoài 60 tuổi, là một người phụ nữ kín tiếng, chu đáo, tỉ mỉ đến mức từng chiếc khăn trải bàn cũng được thay mới mỗi tuần. Bà có thói quen ghi chép chi tiêu mỗi tối, đun nước ấm mỗi sáng để pha trà, và chỉ dùng một chiếc điện thoại Nokia đen trắng để nghe gọi. Ngày 14 tháng 4 năm 2020, bà Hạnh đột nhiên biến mất. Không ai thấy bà rời khỏi nhà, không mang theo tiền, điện thoại, hay áo khoác. Mọi thứ vẫn còn nguyên trong nhà: ví tiền trong ngăn tủ, áo khoác treo trên móc, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy. Người đầu tiên báo bà Hạnh mất tích chính là…bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇 👇

7 biểu hiện buổi sáng thức dậy của người đang mắc ung thư mà không biết Một khi trong cơ thể có tế bào ung thư, ắt sẽ có những thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài. Tuy nhiên, không phải bệnh ung thư nào hay ở bất cứ người nào những triệu chứng… Continue reading Câu chuyện này xảy ra tại khu dân cư Bình An, một khu nhà mới xây nằm ven quốc lộ 47, phía nam thành phố Thanh Hóa. Đó là nơi gia đình ông Tâm, một cựu cán bộ địa chính đã nghỉ hưu, chuyển đến sinh sống từ đầu năm 2020. Căn nhà hai tầng mới hoàn thiện, cổng sắt sơn xanh, sân lát gạch đỏ tươi, bên hông trồng dàn hoa giấy rực rỡ. Hàng xóm đa phần là những người về hưu, sống nền nếp, không ai ngờ rằng chỉ ba tháng sau, khu phố yên bình này lại trở thành tâm điểm của một vụ án kinh hoàng. Bà Hạnh, vợ ông Tâm, năm ấy ngoài 60 tuổi, là một người phụ nữ kín tiếng, chu đáo, tỉ mỉ đến mức từng chiếc khăn trải bàn cũng được thay mới mỗi tuần. Bà có thói quen ghi chép chi tiêu mỗi tối, đun nước ấm mỗi sáng để pha trà, và chỉ dùng một chiếc điện thoại Nokia đen trắng để nghe gọi. Ngày 14 tháng 4 năm 2020, bà Hạnh đột nhiên biến mất. Không ai thấy bà rời khỏi nhà, không mang theo tiền, điện thoại, hay áo khoác. Mọi thứ vẫn còn nguyên trong nhà: ví tiền trong ngăn tủ, áo khoác treo trên móc, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy. Người đầu tiên báo bà Hạnh mất tích chính là…bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇 👇

Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm, nào ngờ đêm tân hôn cô “đổi đời” như vớ được vàng mười vì anh ta chính là… Cả làng Đông Hòa xô-n xa-o từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tu;/ổi, xinh nhất vùng – không về nhà suốt một đêm. Cô chỉ đi đám cưới bạn thân ở làng bên, chẳng may trời đổ mưa lớn, cầu gãy, phải ngủ nhờ nhà người bạn. Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới l-ê lết về, đầu tóc ư-ớt sũng, áo quần lấm lem. Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử: – “Đi đêm không về là h/ư rồi!” – “Khéo có bầ-u rồi cũng nên…” – “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!” Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì, bị ghét, bị sợ, bị coi là “qu-ái g/ở”. Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm. Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn: – “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!” Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng. Đêm tân hôn. Tuấn không đụ-ng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng. Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài… Một lúc sau, Thắm đứng chết trân. Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê “sứt m-ôi t/ậ;t ngu;/yền” như làng đồn mà chính là 👇👇

Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm Cả làng Đông Hòa xôn xao từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tuổi, xinh nhất vùng – không về… Continue reading Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm, nào ngờ đêm tân hôn cô “đổi đời” như vớ được vàng mười vì anh ta chính là… Cả làng Đông Hòa xô-n xa-o từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tu;/ổi, xinh nhất vùng – không về nhà suốt một đêm. Cô chỉ đi đám cưới bạn thân ở làng bên, chẳng may trời đổ mưa lớn, cầu gãy, phải ngủ nhờ nhà người bạn. Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới l-ê lết về, đầu tóc ư-ớt sũng, áo quần lấm lem. Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử: – “Đi đêm không về là h/ư rồi!” – “Khéo có bầ-u rồi cũng nên…” – “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!” Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì, bị ghét, bị sợ, bị coi là “qu-ái g/ở”. Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm. Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn: – “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!” Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng. Đêm tân hôn. Tuấn không đụ-ng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng. Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài… Một lúc sau, Thắm đứng chết trân. Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê “sứt m-ôi t/ậ;t ngu;/yền” như làng đồn mà chính là 👇👇

Phòng bố chồng ở sát vách con dâu, đêm nào cũng nghe tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không kiềm chế được đã… Phòng ông Lâm ở ngay sát vách phòng vợ chồng con trai. Căn nhà nhỏ, vách mỏng, cách âm kém. Ban đầu, mọi thứ đều ổn, nếu không kể đến những đêm… Tiếng giường gỗ cót két, tiếng r/ên r/ỉ mơ hồ, rồi tiếng cười khúc khích của con dâu vọng qua lớp tường mỏng như tờ giấy. Ông Lâm trằn trọc quay mặt vào tường, mồ hôi rịn ra dù trời mùa đông. Con trai ông – Hưng – là người khô khan, ít nói. Còn con dâu – Thư – thì dịu dàng, lễ phép, da trắng, mắt ướt. Ông chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến cô, cho đến khi những âm thanh đêm đêm làm ông mất ngủ. Càng ngày, ông càng trở nên cáu gắt vô cớ. Bữa cơm ch:ê mặn, ch/ê nhạt. Thư nhẫn nhịn, càng khiến ông bực bội. Ông bắt đầu để ý cách cô buộc tóc, dáng đi, giọng cười. Đêm ấy, ông không chịu được nữa. Khoảng ba giờ sáng. Ông bước ra khỏi phòng, ông đứng trước cửa phòng con trai, tay giơ lên định gõ… nhưng dừng lại. Một tiếng rên nhỏ vừa vang lên từ bên trong. Không ch:ịu nổi. Ông xoay nắm cửa — không khóa. Bước chân ông nhẹ đến lạ. Ông mở cửa, sẵn sàng nói d/ối rằng mình mệt quá cần th;u:ố;c, hay ng/ã đ/ậ/p đ/ầu. Nhưng thứ ông nhìn thấy… khiến ông ch/ết lặng. Trên giường, chỉ có mình Thư. Cô nằm quay lưng, ngủ say. Không có Hưng. Không có ai…………………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Phòng bố chồng ở sát vách con dâu, đêm nào cũng nghe tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không kiềm chế được đã… Phòng ông Lâm ở ngay sát vách phòng vợ chồng con trai. Căn nhà nhỏ, vách mỏng, cách âm kém. Khi mới dọn về ở chung… Continue reading Phòng bố chồng ở sát vách con dâu, đêm nào cũng nghe tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không kiềm chế được đã… Phòng ông Lâm ở ngay sát vách phòng vợ chồng con trai. Căn nhà nhỏ, vách mỏng, cách âm kém. Ban đầu, mọi thứ đều ổn, nếu không kể đến những đêm… Tiếng giường gỗ cót két, tiếng r/ên r/ỉ mơ hồ, rồi tiếng cười khúc khích của con dâu vọng qua lớp tường mỏng như tờ giấy. Ông Lâm trằn trọc quay mặt vào tường, mồ hôi rịn ra dù trời mùa đông. Con trai ông – Hưng – là người khô khan, ít nói. Còn con dâu – Thư – thì dịu dàng, lễ phép, da trắng, mắt ướt. Ông chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến cô, cho đến khi những âm thanh đêm đêm làm ông mất ngủ. Càng ngày, ông càng trở nên cáu gắt vô cớ. Bữa cơm ch:ê mặn, ch/ê nhạt. Thư nhẫn nhịn, càng khiến ông bực bội. Ông bắt đầu để ý cách cô buộc tóc, dáng đi, giọng cười. Đêm ấy, ông không chịu được nữa. Khoảng ba giờ sáng. Ông bước ra khỏi phòng, ông đứng trước cửa phòng con trai, tay giơ lên định gõ… nhưng dừng lại. Một tiếng rên nhỏ vừa vang lên từ bên trong. Không ch:ịu nổi. Ông xoay nắm cửa — không khóa. Bước chân ông nhẹ đến lạ. Ông mở cửa, sẵn sàng nói d/ối rằng mình mệt quá cần th;u:ố;c, hay ng/ã đ/ậ/p đ/ầu. Nhưng thứ ông nhìn thấy… khiến ông ch/ết lặng. Trên giường, chỉ có mình Thư. Cô nằm quay lưng, ngủ say. Không có Hưng. Không có ai…………………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇