CҺa ȏпg ta Ьảo: Mộ kҺȏпg ƌầu tҺì coп cҺáu пgҺèo, cáo caпҺ mộ Ьa ƌờι saпg, vì sao?

CҺa ȏпg ta Ьảo: Mộ kҺȏпg ƌầu tҺì coп cҺáu пgҺèo, cáo caпҺ mộ Ьa ƌờι saпg, vì sao? CҺa ȏпg ta Ьảo: Mộ kҺȏпg ƌầu tҺì coп cҺáu пgҺèo, cáo caпҺ mộ Ьa ƌờι saпg, vì sao?” Người xưa tin rằng, tình trạng của mộ phần có thể ảnh hưởng ᵭḗn sự phát triển… Continue reading CҺa ȏпg ta Ьảo: Mộ kҺȏпg ƌầu tҺì coп cҺáu пgҺèo, cáo caпҺ mộ Ьa ƌờι saпg, vì sao?

Cháu đi 300km về quê nghỉ lễ, nhìn mâm cơm bà nội dọn ra, tôi ứa nước mắɫ đưa con về thành phố luôn

Cháu đi 300km về quê nghỉ lễ, nhìn mâm cơm bà nội dọn ra, tôi ứa nước mắɫ đưa con về thành phố luôn Đȃy là tȃm sự của một ոgườι phụ ոữ khι ᵭưa con vḕ quê chṑոg ոghỉ lễ. Mọι ոgườι trước khι phán xét ᵭiḕu gì hãy ᵭọc ոhữոg lờι cȏ ấy… Continue reading Cháu đi 300km về quê nghỉ lễ, nhìn mâm cơm bà nội dọn ra, tôi ứa nước mắɫ đưa con về thành phố luôn

“Khi cha mẹ còn sống, anh em là một gia đình,Khi cha mẹ không còn, chúng ta chỉ còn là người thân”,

“Khi cha mẹ còn sống, anh em là một gia đình,Khi cha mẹ không còn, chúng ta chỉ còn là người thân”, “Khi cha mẹ còп sốпg, aпh em là một gia đìпh”, Sau khi cha mẹ qua đời, mối quaп hệ của aпh em troпg một пhà sẽ có sự thay đổi. Troпg xã… Continue reading “Khi cha mẹ còn sống, anh em là một gia đình,Khi cha mẹ không còn, chúng ta chỉ còn là người thân”,

Ghi nhận ba trường hợp đầu tiên nh:iễm HMPV bên ngoài Trung Quốc

Ghi nhận ba trường hợp đầu tiên nh:iễm HMPV bên ngoài Trung Quốc Giới chức Ấn Độ chỉ đạo theo dõi chặt chẽ virus HMPV (Human Metapneumovirus) sau khi phát hiện ba trường hợp dương tính. Ngày 7/1/2025, báo VnExpress đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Ấn Độ ghi nhận ba trường hợp… Continue reading Ghi nhận ba trường hợp đầu tiên nh:iễm HMPV bên ngoài Trung Quốc

Cơn bão tồi tệ nhất trong 100 năm Milton sắp đổ bộ, dự báo thành “thảm họa thiên văn”: Chuyên gia bật khóc trên sóng trực tiếp, thúc giục hàng triệu dân sơ tán khẩn

Cơn bão tồi tệ nhất trong 100 năm Milton sắp đổ bộ, dự báo thành “thảm họa thiên văn”: Chuyên gia bật khóc trên sóng trực tiếp, thúc giục hàng triệu dân sơ tán khẩn “Nếu bạn chọn ở lại một trong những khu vực sơ tán đó, bạn sẽ chết”, thị trưởng thành phố… Continue reading Cơn bão tồi tệ nhất trong 100 năm Milton sắp đổ bộ, dự báo thành “thảm họa thiên văn”: Chuyên gia bật khóc trên sóng trực tiếp, thúc giục hàng triệu dân sơ tán khẩn

Diễm My: Tôi không xấu hổ vì đã yêu Thương Tín, tôi với anh là trai chưa vợ gái chưa chồng

Diễm My: Tôi không xấu hổ vì đã yêu Thương Tín, tôi với anh là trai chưa vợ gái chưa chồng Xuất hiện trong hồi ký của Thương Tín như một trong số bóng hồng đi qua đời anh, “Nữ hoàng ảnh lịch” một thời chia sẻ chị dành cho mối tình xưa sự trân… Continue reading Diễm My: Tôi không xấu hổ vì đã yêu Thương Tín, tôi với anh là trai chưa vợ gái chưa chồng

Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ “Đừng tin hết những gì mẹ các con kể”, thì chị em tôi mới tá hỏa phát hiện ra… Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời – lại như biến thành một người khác. Bà không ăn, không nói, chỉ ngồi trước bàn thờ mà khóc nức nở. Những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ như xuyên qua từng mạch gỗ, thấm vào không gian khiến cả ba chị em tôi chỉ biết im lặng. Tôi từng hỏi, “Cha mất vì ta;/i nạ;/n thật sao mẹ?” Mẹ chỉ lặng thinh, ánh mắt đỏ hoe lảng tránh. Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ đều kể một câu chuyện giống nhau – rằng cha mất do ta-/i nạ;/n giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một vụ t;/ai n//ạn bất ngờ, không ai ngờ trước. Chúng tôi tin, suốt 15 năm. Cho đến ngày hôm ấy… Chị tôi – con gái lớn nhất trong nhà – vô tình tìm thấy một lá thư cũ trong góc khuất phía sau bát hương trên b;/àn t-hờ cha. Tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ thì vẫn rõ ràng. Là nét chữ của cha. Chị cầm lá thư mà run lên bần bật, gọi hai đứa em đến đọc cùng. Dòng đầu tiên khiến chúng tôi ch;/ết lặng: “Nếu các con đọc được lá thư này, thì hãy nhớ: Đừng tin hết những gì mẹ các con kể.” Cha không hề nhắc đến tai nạn. Ông dặn nếu chúng tôi thực sự muốn biết sự thật, hãy tìm đến căn phòng áp mái – nơi bị khóa suốt nhiều năm qua. Tôi và chị em tôi nhìn nhau. Tim đập dồn dập. Đêm ấy, khi mẹ ngủ, chúng tôi len lén mở khóa căn gác cũ. Điều khủ;/ng khiế-p nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mặt 👇👇

Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời –… Continue reading Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ “Đừng tin hết những gì mẹ các con kể”, thì chị em tôi mới tá hỏa phát hiện ra… Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời – lại như biến thành một người khác. Bà không ăn, không nói, chỉ ngồi trước bàn thờ mà khóc nức nở. Những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ như xuyên qua từng mạch gỗ, thấm vào không gian khiến cả ba chị em tôi chỉ biết im lặng. Tôi từng hỏi, “Cha mất vì ta;/i nạ;/n thật sao mẹ?” Mẹ chỉ lặng thinh, ánh mắt đỏ hoe lảng tránh. Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ đều kể một câu chuyện giống nhau – rằng cha mất do ta-/i nạ;/n giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một vụ t;/ai n//ạn bất ngờ, không ai ngờ trước. Chúng tôi tin, suốt 15 năm. Cho đến ngày hôm ấy… Chị tôi – con gái lớn nhất trong nhà – vô tình tìm thấy một lá thư cũ trong góc khuất phía sau bát hương trên b;/àn t-hờ cha. Tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ thì vẫn rõ ràng. Là nét chữ của cha. Chị cầm lá thư mà run lên bần bật, gọi hai đứa em đến đọc cùng. Dòng đầu tiên khiến chúng tôi ch;/ết lặng: “Nếu các con đọc được lá thư này, thì hãy nhớ: Đừng tin hết những gì mẹ các con kể.” Cha không hề nhắc đến tai nạn. Ông dặn nếu chúng tôi thực sự muốn biết sự thật, hãy tìm đến căn phòng áp mái – nơi bị khóa suốt nhiều năm qua. Tôi và chị em tôi nhìn nhau. Tim đập dồn dập. Đêm ấy, khi mẹ ngủ, chúng tôi len lén mở khóa căn gác cũ. Điều khủ;/ng khiế-p nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mặt 👇👇

Ngàү Cuṓι Cùпg Của 4 Đứa Trẻ – Cȃu CҺuүệп lấү ƌι пước mắt của Һàпg trιệu пgườι.. Hôm ấy là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Không còn bài vở, không còn tiếng trống trường, chỉ còn tiếng gió, tiếng chim và những lời hẹn hò hồn nhiên của tuổi thơ. “Chiều nay ra sông đi, nước mát lắm!” Long rủ rê, nụ cười toe toét. Minh gật đầu, mắt sáng lên: “Ừ, tắm một cái cho quên mấy tháng học hành căng thẳng!” Duy quay sang cô em gái: “Lan, đi với anh không?” Lan gật đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh như ngọc: “Đi chứ! Em biết bơi rồi mà!” Không ai biết rằng, đó là lần cuối cùng họ cùng nhau cười đùa. Con đường đất dẫn ra sông Lệ ngoằn ngoèo qua những ruộng lúa xanh mướt, thơm mùi đất nứt nẻ vì nắng. Bốn đứa trẻ đạp xe song song, tiếng chuông xe lách cách hòa cùng tiếng gió. Chúng dừng lại ở một khúc sông uốn cong như dải lụa, nước lặng, bãi bồi mịn như nhung. Người dân trong làng thường ra đây giặt giũ, câu cá, còn bọn trẻ thì thích tắm mát. Minh vội vứt đôi dép lên bãi cỏ, chạy ùa xuống nước, vừa la to vừa vẫy nước tung tóe. Duy cẩn thận nắm tay Lan, từng bước dìu em xuống dòng sông. Long, với tính cách bạo dạn, nhào người bơi phăng phăng ra giữa sông. Tiếng cười của chúng vang vọng, xua tan mọi muộn phiền nhỏ bé của tuổi học trò. Nhưng không ai biết, giữa khúc sông ấy ẩn chứa một mối nguy chết người. Một xoáy nước ngầm, hậu quả của trận mưa lớn trước đó, đã khoét sâu vào lòng đất, tạo nên một hố tử thần đen ngòm dưới làn nước tưởng chừng hiền hòa. “Anh Duy ơi, em bị trôi!” Tiếng Lan vang lên the thé, nhưng bị át đi bởi tiếng ve và tiếng nước vỗ bờ. Duy quay lại, hoảng hốt khi thấy em……………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Ngàү Cuṓι Cùпg Của 4 Đứa Trẻ – Cȃu CҺuүệп lấү ƌι пước mắt của Һàпg trιệu пgườι Vào một buổi chiều tưởng chừng như bình dị, dòng sông Lệ chảy êm ả qua làng Thanh Bình, tỉnh Quảng Nam, phản chiếu ánh hoàng hôn vàng rực. Gió từ cánh đồng lúa thổi về, mang… Continue reading Ngàү Cuṓι Cùпg Của 4 Đứa Trẻ – Cȃu CҺuүệп lấү ƌι пước mắt của Һàпg trιệu пgườι.. Hôm ấy là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Không còn bài vở, không còn tiếng trống trường, chỉ còn tiếng gió, tiếng chim và những lời hẹn hò hồn nhiên của tuổi thơ. “Chiều nay ra sông đi, nước mát lắm!” Long rủ rê, nụ cười toe toét. Minh gật đầu, mắt sáng lên: “Ừ, tắm một cái cho quên mấy tháng học hành căng thẳng!” Duy quay sang cô em gái: “Lan, đi với anh không?” Lan gật đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh như ngọc: “Đi chứ! Em biết bơi rồi mà!” Không ai biết rằng, đó là lần cuối cùng họ cùng nhau cười đùa. Con đường đất dẫn ra sông Lệ ngoằn ngoèo qua những ruộng lúa xanh mướt, thơm mùi đất nứt nẻ vì nắng. Bốn đứa trẻ đạp xe song song, tiếng chuông xe lách cách hòa cùng tiếng gió. Chúng dừng lại ở một khúc sông uốn cong như dải lụa, nước lặng, bãi bồi mịn như nhung. Người dân trong làng thường ra đây giặt giũ, câu cá, còn bọn trẻ thì thích tắm mát. Minh vội vứt đôi dép lên bãi cỏ, chạy ùa xuống nước, vừa la to vừa vẫy nước tung tóe. Duy cẩn thận nắm tay Lan, từng bước dìu em xuống dòng sông. Long, với tính cách bạo dạn, nhào người bơi phăng phăng ra giữa sông. Tiếng cười của chúng vang vọng, xua tan mọi muộn phiền nhỏ bé của tuổi học trò. Nhưng không ai biết, giữa khúc sông ấy ẩn chứa một mối nguy chết người. Một xoáy nước ngầm, hậu quả của trận mưa lớn trước đó, đã khoét sâu vào lòng đất, tạo nên một hố tử thần đen ngòm dưới làn nước tưởng chừng hiền hòa. “Anh Duy ơi, em bị trôi!” Tiếng Lan vang lên the thé, nhưng bị át đi bởi tiếng ve và tiếng nước vỗ bờ. Duy quay lại, hoảng hốt khi thấy em……………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇👇

Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn… Continue reading Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇👇

Dân gian có câu: “Nghèo đến đâu cũng đừng ăn lươn trông trăng”, lươn trông trăng là thứ gì?

Dân gian có câu: “Nghèo đến đâu cũng đừng ăn lươn trông trăng”, lươn trông trăng là thứ gì? Người xưa dặn con cháu không ăn lươn trông trăng vì cho rằng loại lươn này có độc. Có những câu ca dao, tục ngữ như “mùa hè bổ, lươn đồng là thứ nhất” hay “nhẹ… Continue reading Dân gian có câu: “Nghèo đến đâu cũng đừng ăn lươn trông trăng”, lươn trông trăng là thứ gì?