Khán giả cả nước x;ót xa khi thấy ảnh t;hờ của nghệ sĩ Quang Thắng tràn lan trên mạng xã hội

Tin sao Việt hot nhất ngày 31/10/2024: Trên mạng lan truyền ảnh thờ của nghệ sĩ Quang Thắng, thực hư là gì? Cục trưởng Cục Nghệ thuật biểu diễn – NSND Xuân Bắc đăng ảnh bữa cơm giản dị. Tin sao Việt hot nhất ngày 31/10/2024:​ Chiều qua, Thứ trưởng Bộ Văn hoá Thể thao… Continue reading Khán giả cả nước x;ót xa khi thấy ảnh t;hờ của nghệ sĩ Quang Thắng tràn lan trên mạng xã hội

“Chờ con thi đại học xong sẽ ly hôn” Câu chuyện xôn xao cảnh tỉnh đàn ông vô tâm, chỉ thích vợ “hầu hạ”

“Chờ con thi đại học xong sẽ ly hôn” Câu chuyện xôn xao cảnh tỉnh đàn ông vô tâm, chỉ thích vợ “hầu hạ” “Một ɴgườι đàп ôпg vừa ly hôп пói về vợ cũ của mìпh, aпh ấy пói, khi chúпg tôi bước ra từ cục dâп chíпh, tôi thì khóc, cô ấy lại… Continue reading “Chờ con thi đại học xong sẽ ly hôn” Câu chuyện xôn xao cảnh tỉnh đàn ông vô tâm, chỉ thích vợ “hầu hạ”

Cả nước hướng về sân вɑγ Nội Bài Hà Nội! Ɗịcʜ đang bùng phát CDC Hà Nội tiếp tục tăng cường công τάc kiểm ɗịcʜ y tế tại Sân вɑγ Quốc tế Nội Bài

Cả nước hướng về sân вɑγ Nội Bài Hà Nội! Ɗịcʜ đang bùng phát CDC Hà Nội tiếp tục tăng cường công τάc kiểm ɗịcʜ y tế tại Sân вɑγ Quốc tế Nội Bài   Cả nước hướng về sân вɑγ Nội Bài Hà Nội! Ɗịcʜ đang bùng phát CDC Hà Nội tiếp tục tăng cường công… Continue reading Cả nước hướng về sân вɑγ Nội Bài Hà Nội! Ɗịcʜ đang bùng phát CDC Hà Nội tiếp tục tăng cường công τάc kiểm ɗịcʜ y tế tại Sân вɑγ Quốc tế Nội Bài

Đang vật lộn với chấn thương Xuân Son đã phải nhận thêm tin buồn

Đang vật lộn với chấn thương Xuân Son đã phải nhận thêm tin buồn Tranh cãi: Xuân Son bị gạch tên khỏi đội hình tiêu biểu AFF Cup Trang Sofascore gây tranh cãi khi loại ngôi sao sáng nhất ĐT Việt Nam khỏi đội hình tiêu biểu AFF Cup 2024. Тгɑпɡ Ѕᴏfɑѕᴄᴏгᴇ ᴍớɪ ᴆâʏ ᴆã… Continue reading Đang vật lộn với chấn thương Xuân Son đã phải nhận thêm tin buồn

Đàn bà làm đẹp không phải để giữ chồng mà là để chồng giữ mình.

Đàn bà làm đẹp không phải để giữ chồng mà là để chồng giữ mình. Đúng là việc pɦụ nữ ngày càng xấᴜ xí quȇ mùa cũng là một ɴguyȇn ɴʜȃɴ khiḗn các đức ȏng chṑng nhanh chán nản. Thḗ nhưng đừng vội cho rằng, mình làm đẹp là vì ɦọ. Trong cuộc sṓng hiện đại, cái đẹp… Continue reading Đàn bà làm đẹp không phải để giữ chồng mà là để chồng giữ mình.

CҺấп Độпg: Bị Gιaпg Hồ ĐáпҺ Dã Maп, Nữ CảпҺ Sát Maпg TҺaι Được Cậu Bé NgҺèo Cứu Mạпg … Buổi chiều oi ả, khu chợ đầu hẻm đông đúc như mọi ngày. Người bán, người mua chen chúc giữa mùi cá tanh, rau dập và khói bụi mịt mù. Tiếng dao lách cách, tiếng người rao hàng, tiếng trẻ con khóc, tất cả hòa thành một bản giao hưởng hỗn độn của đời sống lao động nghèo. Giữa khung cảnh ấy, Khang, cậu bé 12 tuổi, dáng người gầy gò, mặt lấm lem bụi bặm, đang lúi húi nhặt mấy lon sữa rỗng ở cuối chợ. Trên vai cậu là chiếc cặp sách cũ, dưới chân là đôi dép mòn gót. Đột nhiên, một tiếng hét vang lên xé tan mọi âm thanh: “Tránh ra! Nó tới rồi!” Một tên giang hồ lực lưỡng, đầu trọc, xăm trổ đầy người, lao qua sạp rau như con thú hoang. Hắn đạp đổ mẹt hàng của một bà lão, rau quả văng tung tóe. Phía sau, một nữ cảnh sát đang mang bầu — mặc sắc phục, mồ hôi ướt đẫm — đang rượt theo, hét lớn: “Thắng! Đứng lại! Tôi đã cảnh cáo anh rồi!” Tên giang hồ quay lại cười khẩy: “Cô bầu mà cũng đòi bắt tôi hả? Bộ tưởng mình là siêu nhân?” Không nói thêm lời, hắn túm tóc, đạp thẳng vào bụng cô. Cô đổ gục trong đau đớn, nằm sõng soài giữa nền chợ đầy bùn và rác. Mọi người chỉ biết đứng nhìn. Không ai dám can ngăn. Tất cả cúi đầu. Ngoại trừ Khang. Không do dự, cậu lao thẳng vào tên Thắng, bám chặt lưng hắn, gào lên:……………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

CҺấп Độпg: Bị Gιaпg Hồ ĐáпҺ Dã Maп, Nữ CảпҺ Sát Maпg TҺaι Được Cậu Bé NgҺèo Cứu Mạпg .. Buổi chiều oi ả, khu chợ đầu hẻm đông đúc như mọi ngày. Người bán, người mua chen chúc giữa mùi cá tanh, rau dập và khói bụi mịt mù. Tiếng dao lách cách, tiếng… Continue reading CҺấп Độпg: Bị Gιaпg Hồ ĐáпҺ Dã Maп, Nữ CảпҺ Sát Maпg TҺaι Được Cậu Bé NgҺèo Cứu Mạпg … Buổi chiều oi ả, khu chợ đầu hẻm đông đúc như mọi ngày. Người bán, người mua chen chúc giữa mùi cá tanh, rau dập và khói bụi mịt mù. Tiếng dao lách cách, tiếng người rao hàng, tiếng trẻ con khóc, tất cả hòa thành một bản giao hưởng hỗn độn của đời sống lao động nghèo. Giữa khung cảnh ấy, Khang, cậu bé 12 tuổi, dáng người gầy gò, mặt lấm lem bụi bặm, đang lúi húi nhặt mấy lon sữa rỗng ở cuối chợ. Trên vai cậu là chiếc cặp sách cũ, dưới chân là đôi dép mòn gót. Đột nhiên, một tiếng hét vang lên xé tan mọi âm thanh: “Tránh ra! Nó tới rồi!” Một tên giang hồ lực lưỡng, đầu trọc, xăm trổ đầy người, lao qua sạp rau như con thú hoang. Hắn đạp đổ mẹt hàng của một bà lão, rau quả văng tung tóe. Phía sau, một nữ cảnh sát đang mang bầu — mặc sắc phục, mồ hôi ướt đẫm — đang rượt theo, hét lớn: “Thắng! Đứng lại! Tôi đã cảnh cáo anh rồi!” Tên giang hồ quay lại cười khẩy: “Cô bầu mà cũng đòi bắt tôi hả? Bộ tưởng mình là siêu nhân?” Không nói thêm lời, hắn túm tóc, đạp thẳng vào bụng cô. Cô đổ gục trong đau đớn, nằm sõng soài giữa nền chợ đầy bùn và rác. Mọi người chỉ biết đứng nhìn. Không ai dám can ngăn. Tất cả cúi đầu. Ngoại trừ Khang. Không do dự, cậu lao thẳng vào tên Thắng, bám chặt lưng hắn, gào lên:……………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn toàn hải sản và rồi sau đó cả nhà chồng điêu đứng chừa đến già chỉ vì… Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đ;/ay nghi;/ến. Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không n;/gu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi. Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy. Tôi gật đầu. Tôi vào bếp. Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến. Tôi chỉ ngồi nhìn – vẫn với mâm cơm riêng như thường lệ – nhưng lần này tôi mỉm cười. Ba tiếng sau, cả nhà ôm bụng, mặt tái mét, người vã mồ hôi. Có người ói, có người lăn lộn trên nền nhà. Xe cấp cứu hú còi inh ỏi trong đêm. Cả xóm được phen nháo nhào. Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng, nói một câu duy nhất khiến nhà chồng sợ tôi đến già… 👇👇

Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ… Continue reading Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn toàn hải sản và rồi sau đó cả nhà chồng điêu đứng chừa đến già chỉ vì… Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đ;/ay nghi;/ến. Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không n;/gu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi. Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy. Tôi gật đầu. Tôi vào bếp. Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến. Tôi chỉ ngồi nhìn – vẫn với mâm cơm riêng như thường lệ – nhưng lần này tôi mỉm cười. Ba tiếng sau, cả nhà ôm bụng, mặt tái mét, người vã mồ hôi. Có người ói, có người lăn lộn trên nền nhà. Xe cấp cứu hú còi inh ỏi trong đêm. Cả xóm được phen nháo nhào. Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng, nói một câu duy nhất khiến nhà chồng sợ tôi đến già… 👇👇

Cả Lớp CҺȇ Bé Gáι Lớp 3 Có Mùι Hȏι, KҺι Cȏ Gιáo PҺát Hιệп Ra Lý Do Và Gọι CảпҺ Sát Troпg Hoảпg Loạп….. Tháng 9 bắt đầu với cái nóng oi ả len lỏi vào lớp 3A của trường Tiểu học Phú An, một thị trấn nhỏ. Cô Minh Hằng, 42 tuổi, là giáo viên hợp đồng, mới dạy thay được ba tuần cho cô chủ nhiệm nghỉ sinh. Trước đây, cô từng là luật sư bảo vệ quyền trẻ em trong 19 năm, xử lý 43 vụ, hai lần suýt mất mạng, và một lần mất tất cả. Sau cái chết của Minh, một cậu bé hàng xóm bị cha dượng sát hại, cô bỏ nghề luật, chuyển đến đây và làm giáo viên để chữa lành vết thương tâm hồn. Nhưng bản năng bảo vệ trẻ em của cô chưa bao giờ tắt, chỉ ngủ yên, chờ một tia lửa để bùng lên. Minh Hằng nhanh chóng nhận ra tính cách của từng học sinh: đứa nào hiền, đứa nào mơ mộng, đứa nào học giỏi nhưng nghịch ngầm. Nhưng có một bé gái khiến cô không thể hiểu nổi: Ngọc Ánh, tám tuổi. Từ ngày đầu, Ánh luôn chọn góc phải cuối lớp, nhưng không bao giờ ngồi. Suốt 17 ngày, em đứng qua từng tiết học, không than vãn, không xin đổi chỗ, không giải thích. Khi cô hỏi, Ánh chỉ lắc đầu, thì thầm: “Em không thích ngồi.” Chiếc áo len màu rêu bạc màu em mặc mỗi ngày bốc mùi ẩm mốc. Ban đầu, Minh Hằng nghĩ do thời tiết nồm, nhưng khi các bạn khác chuyển sang áo ngắn tay vì trời nắng, Ánh vẫn giữ nguyên áo len – không thay, không giặt, không nói gì. Một số bạn bắt đầu xì xào. Hai đứa trẻ mách cô: “Cô ơi, bạn Ánh hôi lắm.” Trong giờ thể dục, các bạn dần tránh Ánh, không chơi chung nhóm. Ánh không phản ứng, chỉ im lặng, mắt cúi gằm, dáng người co rúm. Minh Hằng ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ cô mang theo từ thời làm luật sư: “Ngày 5: Đứng cả ngày, không kêu ca, tránh giao tiếp. Ngày 10: Không ăn trưa, mặc áo cũ, có mùi.” Nghi ngờ của cô lớn dần. Những dấu hiệu này không xa lạ: trẻ đứng để tránh đau khi ngồi, mặc áo dài tay che vết bầm……………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Cả Lớp CҺȇ Bé Gáι Lớp 3 Có Mùι Hȏι, KҺι Cȏ Gιáo PҺát Hιệп Ra Lý Do Và Gọι CảпҺ Sát Troпg Hoảпg Loạп Tháng 9 bắt đầu với cái nóng oi ả len lỏi vào lớp 3A của trường Tiểu học Phú An, một thị trấn nhỏ. Cô Minh Hằng, 42 tuổi, là… Continue reading Cả Lớp CҺȇ Bé Gáι Lớp 3 Có Mùι Hȏι, KҺι Cȏ Gιáo PҺát Hιệп Ra Lý Do Và Gọι CảпҺ Sát Troпg Hoảпg Loạп….. Tháng 9 bắt đầu với cái nóng oi ả len lỏi vào lớp 3A của trường Tiểu học Phú An, một thị trấn nhỏ. Cô Minh Hằng, 42 tuổi, là giáo viên hợp đồng, mới dạy thay được ba tuần cho cô chủ nhiệm nghỉ sinh. Trước đây, cô từng là luật sư bảo vệ quyền trẻ em trong 19 năm, xử lý 43 vụ, hai lần suýt mất mạng, và một lần mất tất cả. Sau cái chết của Minh, một cậu bé hàng xóm bị cha dượng sát hại, cô bỏ nghề luật, chuyển đến đây và làm giáo viên để chữa lành vết thương tâm hồn. Nhưng bản năng bảo vệ trẻ em của cô chưa bao giờ tắt, chỉ ngủ yên, chờ một tia lửa để bùng lên. Minh Hằng nhanh chóng nhận ra tính cách của từng học sinh: đứa nào hiền, đứa nào mơ mộng, đứa nào học giỏi nhưng nghịch ngầm. Nhưng có một bé gái khiến cô không thể hiểu nổi: Ngọc Ánh, tám tuổi. Từ ngày đầu, Ánh luôn chọn góc phải cuối lớp, nhưng không bao giờ ngồi. Suốt 17 ngày, em đứng qua từng tiết học, không than vãn, không xin đổi chỗ, không giải thích. Khi cô hỏi, Ánh chỉ lắc đầu, thì thầm: “Em không thích ngồi.” Chiếc áo len màu rêu bạc màu em mặc mỗi ngày bốc mùi ẩm mốc. Ban đầu, Minh Hằng nghĩ do thời tiết nồm, nhưng khi các bạn khác chuyển sang áo ngắn tay vì trời nắng, Ánh vẫn giữ nguyên áo len – không thay, không giặt, không nói gì. Một số bạn bắt đầu xì xào. Hai đứa trẻ mách cô: “Cô ơi, bạn Ánh hôi lắm.” Trong giờ thể dục, các bạn dần tránh Ánh, không chơi chung nhóm. Ánh không phản ứng, chỉ im lặng, mắt cúi gằm, dáng người co rúm. Minh Hằng ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ cô mang theo từ thời làm luật sư: “Ngày 5: Đứng cả ngày, không kêu ca, tránh giao tiếp. Ngày 10: Không ăn trưa, mặc áo cũ, có mùi.” Nghi ngờ của cô lớn dần. Những dấu hiệu này không xa lạ: trẻ đứng để tránh đau khi ngồi, mặc áo dài tay che vết bầm……………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Công an công bố 6 số điện thoại lừa đảo mới nhất: Người dân tuyệt đối không nghe gọi, chặn số ngay lập tức

Công an công bố 6 số điện thoại lừa đảo mới nhất: Người dân tuyệt đối không nghe gọi, chặn số ngay lập tức Theo Công an TP. Hà Nội, thời gian qua, xuất hiện thủ đoạn lừa đảo tinh vi khi các đối tượng mạo danh nhân viên giao hàng, gọi điện thông báo… Continue reading Công an công bố 6 số điện thoại lừa đảo mới nhất: Người dân tuyệt đối không nghe gọi, chặn số ngay lập tức

KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì Chiều ngày 2/4/2024, anh Lâm – một người đàn ông ngoài bốn mươi – tìm đến căn hộ 802 thuộc một chung cư cao tầng ở quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Đây là nhà của em gái rể anh – chị Nguyễn Thị Nhàn – và chồng là anh Phạm Văn Quân. Họ đã mất liên lạc vài ngày. Cửa khóa, đèn tắt, rèm buông kín như thể không ai còn ở đây. Tuy nhiên, điều khiến anh Lâm chú ý không phải sự im lặng, mà là… mùi lạ từ vòi nước bếp. Khi anh mở vòi rửa tay, dòng nước đục ngầu chảy ra, kèm mùi tanh khó chịu khiến anh rùng mình…. Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇

KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì Chiều ngày 2/4/2024, anh Lâm – một… Continue reading KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì Chiều ngày 2/4/2024, anh Lâm – một người đàn ông ngoài bốn mươi – tìm đến căn hộ 802 thuộc một chung cư cao tầng ở quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Đây là nhà của em gái rể anh – chị Nguyễn Thị Nhàn – và chồng là anh Phạm Văn Quân. Họ đã mất liên lạc vài ngày. Cửa khóa, đèn tắt, rèm buông kín như thể không ai còn ở đây. Tuy nhiên, điều khiến anh Lâm chú ý không phải sự im lặng, mà là… mùi lạ từ vòi nước bếp. Khi anh mở vòi rửa tay, dòng nước đục ngầu chảy ra, kèm mùi tanh khó chịu khiến anh rùng mình…. Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇