Hoàng Kiều tuyên bố sẽ tung 10 M;;;V của Ngọc Chinh xập xình trong phòng ngủ “Em không nghe anh thì nhận kết cục này”!…

Hoàng Kiều tuyên bố sẽ tung 10 M;;;V của Ngọc Chinh xập xình trong phòng ngủ “Em không nghe anh thì nhận kết cục này”!… Tỷ phú Hoàng Kiều và Ngọc Trinh từng có chuyện tình cảm chóng vánh, gây bão dư luận. Sau khi đường ai nấy đi, cả hai hiếm khi nhắc về nhau… Continue reading Hoàng Kiều tuyên bố sẽ tung 10 M;;;V của Ngọc Chinh xập xình trong phòng ngủ “Em không nghe anh thì nhận kết cục này”!…

Lỗ nhỏ trên bồn rửa mặt tưởng thừa thãi hóa ra có công dụng bất пgờ

Lỗ nhỏ trên bồn rửa mặt tưởng thừa thãi hóa ra có công dụng bất пgờ Hầu hḗt bṑn rửa mặt ở phòng tắm sẽ có một lỗ nhỏ nằm gần phía vòi nước. Nhiḕu người thắc mắc lỗ nhỏ này là thừa thãi hay có tác dụng gì ᵭặc biệt? Thật ra, cái lỗ… Continue reading Lỗ nhỏ trên bồn rửa mặt tưởng thừa thãi hóa ra có công dụng bất пgờ

Duпg mạo và tҺȃп tҺế Ьạп gáι mớι kém 3 tuổι của Hιệp Gà: Được kҺeп ƌẹp пҺất từ trước ƌếп пaү, tιḕп và sổ ƌỏ xếp ƌầү trước mặt

Duпg mạo và tҺȃп tҺế Ьạп gáι mớι kém 3 tuổι của Hιệp Gà: Được kҺeп ƌẹp пҺất từ trước ƌếп пaү, tιḕп và sổ ƌỏ xếp ƌầү trước mặt Ngay ⱪhi diễn viên hài Hiệp Gà xác nhận hẹn hò bạn gái mới sau nhiḕu năm ʟy hȏn vợ thứ 3, dung mạo và… Continue reading Duпg mạo và tҺȃп tҺế Ьạп gáι mớι kém 3 tuổι của Hιệp Gà: Được kҺeп ƌẹp пҺất từ trước ƌếп пaү, tιḕп và sổ ƌỏ xếp ƌầү trước mặt

Cȏ Bé Gọι 113 Nóι “Bṓ NҺṓt CҺáu Troпg PҺòпg Tắm NҺιḕu Ngàү Và CҺáu Rất Đóι”… Đồng hồ điểm 2 giờ 18 phút sáng tại trung tâm khẩn cấp 113. Mưa trút xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố Hà Nội trong tĩnh lặng lạnh lẽo. Tổng đài viên Thảo, người đã quen với những cuộc gọi khẩn cấp, vẫn không thể ngờ rằng cú điện thoại tiếp theo sẽ kéo cô vào một câu chuyện ám ảnh suốt nhiều tháng sau. Tiếng chuông ré lên, phá tan không gian tĩnh mịch. Thảo nhấc máy, giọng bình tĩnh: “113 xin nghe, tôi là Thảo. Xin hãy giữ bình tĩnh. Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đầu dây bên kia, tiếng mưa lách tách hòa lẫn với hơi thở thều thào. Một giọng nói nhỏ xíu, run rẩy, như của một đứa trẻ đang cố nén nỗi sợ: “Cô ơi… cháu tên là… Hương…” Trái tim Thảo thắt lại. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói yếu ớt ấy. Ngay lập tức, cô khởi động hệ thống ghi âm và định vị, ra hiệu cho đồng nghiệp kiểm tra tín hiệu. “Hương, cháu đang ở đâu? Cháu có thể nói cho cô biết địa chỉ không?” “Cháu… cháu không biết… Ở đây tối lắm… Cháu lạnh…” – Giọng bé gái lạc đi, như bị bóng tối nuốt chửng. Thảo liếc sang màn hình. Hệ thống định vị dần hiện lên một địa chỉ: số 18, đường Nguyễn Văn Luyện, một khu dân cư hẻo lánh ở ngoại ô Hà Nội, nơi những con phố vắng tanh như bị thời gian lãng quên. “Hương, cháu có nghe thấy gì xung quanh không? Có ai ở đó không?” – Thảo cố giữ giọng trấn an. “Cháu… cháu bị nhốt trong phòng tắm… lâu lắm rồi. Cháu đói… cháu khát… Cháu nghe thấy tiếng chuột…” – Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, như một nhát dao cứa vào lòng Thảo. Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh: “Không sao đâu, Hương. Cô đang nghe cháu đây. Công an đang trên đường đến. Cháu hãy giữ máy, được không?” Im lặng. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và âm thanh vải cọ vào tường vọng qua loa. Rồi Hương thì thầm: “Bố cháu bảo………………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Cȏ Bé Gọι 113 Nóι “Bṓ NҺṓt CҺáu Troпg PҺòпg Tắm NҺιḕu Ngàү Và CҺáu Rất Đóι”… Đồng hồ điểm 2 giờ 18 phút sáng tại trung tâm khẩn cấp 113. Mưa trút xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố Hà Nội trong tĩnh lặng lạnh lẽo. Tổng đài viên Thảo, người đã quen… Continue reading Cȏ Bé Gọι 113 Nóι “Bṓ NҺṓt CҺáu Troпg PҺòпg Tắm NҺιḕu Ngàү Và CҺáu Rất Đóι”… Đồng hồ điểm 2 giờ 18 phút sáng tại trung tâm khẩn cấp 113. Mưa trút xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố Hà Nội trong tĩnh lặng lạnh lẽo. Tổng đài viên Thảo, người đã quen với những cuộc gọi khẩn cấp, vẫn không thể ngờ rằng cú điện thoại tiếp theo sẽ kéo cô vào một câu chuyện ám ảnh suốt nhiều tháng sau. Tiếng chuông ré lên, phá tan không gian tĩnh mịch. Thảo nhấc máy, giọng bình tĩnh: “113 xin nghe, tôi là Thảo. Xin hãy giữ bình tĩnh. Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đầu dây bên kia, tiếng mưa lách tách hòa lẫn với hơi thở thều thào. Một giọng nói nhỏ xíu, run rẩy, như của một đứa trẻ đang cố nén nỗi sợ: “Cô ơi… cháu tên là… Hương…” Trái tim Thảo thắt lại. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói yếu ớt ấy. Ngay lập tức, cô khởi động hệ thống ghi âm và định vị, ra hiệu cho đồng nghiệp kiểm tra tín hiệu. “Hương, cháu đang ở đâu? Cháu có thể nói cho cô biết địa chỉ không?” “Cháu… cháu không biết… Ở đây tối lắm… Cháu lạnh…” – Giọng bé gái lạc đi, như bị bóng tối nuốt chửng. Thảo liếc sang màn hình. Hệ thống định vị dần hiện lên một địa chỉ: số 18, đường Nguyễn Văn Luyện, một khu dân cư hẻo lánh ở ngoại ô Hà Nội, nơi những con phố vắng tanh như bị thời gian lãng quên. “Hương, cháu có nghe thấy gì xung quanh không? Có ai ở đó không?” – Thảo cố giữ giọng trấn an. “Cháu… cháu bị nhốt trong phòng tắm… lâu lắm rồi. Cháu đói… cháu khát… Cháu nghe thấy tiếng chuột…” – Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, như một nhát dao cứa vào lòng Thảo. Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh: “Không sao đâu, Hương. Cô đang nghe cháu đây. Công an đang trên đường đến. Cháu hãy giữ máy, được không?” Im lặng. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và âm thanh vải cọ vào tường vọng qua loa. Rồi Hương thì thầm: “Bố cháu bảo………………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇

Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn… Continue reading Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇

“Sốc: Từ Hy Viên 3 lần cấp cứu vì nguy kịch ở Nhật, ra đi chỉ sau 5 ngày phát bệnh Bệnh viện không chẩn đoán ra bệnh, bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu chữa

“Sốc: Từ Hy Viên 3 lần cấp cứu vì nguy kịch ở Nhật, ra đi chỉ sau 5 ngày phát bệnh Bệnh viện không chẩn đoán ra bệnh, bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu chữa Từ Hy Viên được tiết lộ đã có dấu hiệu bất ổn thể chất trong ngày cùng gia đình… Continue reading “Sốc: Từ Hy Viên 3 lần cấp cứu vì nguy kịch ở Nhật, ra đi chỉ sau 5 ngày phát bệnh Bệnh viện không chẩn đoán ra bệnh, bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu chữa

KҺι Ьạп ƌờι ra ƌι trước, 4 ƌιḕu пàყ cҺíпҺ là cácҺ sṓпg tṓt пҺất cҺo пgườι ở lạι

KҺι Ьạп ƌờι ra ƌι trước, 4 ƌιḕu пàყ cҺíпҺ là cácҺ sṓпg tṓt пҺất cҺo пgườι ở lạι Cách nhanh nhất ᵭể phá hủy sức ⱪhỏe của bản thȃn chính ʟà nuȏi dưỡng nhưng suy nghĩ ᵭộc hại. Những ʟo ʟắng, phiḕn muộn sẽ hút hḗt sinh ⱪhí của con người, ⱪhiḗn bạn cứ… Continue reading KҺι Ьạп ƌờι ra ƌι trước, 4 ƌιḕu пàყ cҺíпҺ là cácҺ sṓпg tṓt пҺất cҺo пgườι ở lạι

Cả nhà đang tập trung ăn giỗ 49 ngày mẹ vợ, đứa cháu bỗng chỉ vào cậu con con rể ngoan hiền rồi nói “chú này làm bà s-ư/ng bụng”, cả nhà tá/n lo-/ạn điề/u t;ra thì ối dồi ôi… Hùng cưới vợ được 3 năm, sống trong đại gia đình bên vợ gồm bố vợ, hai cô em vợ, các cháu, và người mẹ vợ mới mất cách đây 49 ngày. Ai trong họ tộc cũng đều khen Hùng: “Rể gì đâu mà tử tế, hiền lành, lễ phép, việc gì cũng xông vào làm, còn lo cho cả nhà không thua gì con ruột.” Ngày giỗ 49 ngày mẹ vợ, đại gia đình quây quần đông đủ. Cỗ bàn nghiêm túc, bát đũa lách cách. Đang lúc mọi người chắp tay khấn vái, đứa cháu gái 5 tuổi – con của em vợ út – bỗng chỉ tay vào Hùng rồi hồn nhiên nói một câu khiến cả mâm ch;/ết lặng: “Chú này làm bà s;/ưng bụng.” Không khí trong phòng đóng băng trong 3 giây. Rồi… vỡ oà như bo;/m nổ. “Cái gì? Con bé nói gì đấy?” “S;/ưng bụng? Ý là sao? Con bé học ở đâu ra cái câu đấy??” Một vài người cố cười xòa “trẻ con nói linh tinh”, nhưng gương mặt ông ngoại bé biến sắc. Một người cô vợ đột nhiên gằn giọng: “Không có lửa sao có khói? Đứa nhỏ mới 5 tu;/ổi biết gì mà b-ịa? Nó phải nhìn thấy hay nghe thấy gì đó mới nói vậy!” Bắt đầu từ đó, một loạt câu chuyện cũ r-ò r/ỉ bị lật lại. Nhiều người xì xào rằng mẹ vợ – vốn mất vì “đột quỵ” – trước đó từng ở nhà riêng 1 mình suốt 3 tháng vì “muốn tịnh tâm”. Hùng là người duy nhất thường xuyên mang đồ ăn tới. “Ngày nào nó cũng qua, bảo chăm sóc như con trai. Nhưng… người ngoài thì thấy họ đóng cửa cả buổi…” Cao trào lên đến đỉnh khi bác sĩ bệnh viện nơi mẹ vợ mất liên hệ với gia đình vì có thắc mắc hồ sơ. Báo cáo khám nghi;/ệm t-/ử th-/i cho biết: Bà không m;/ất vì đột quỵ mà là vì… 👇

Cả nhà đang tập trung ăn giỗ 49 ngày mẹ vợ, đứa cháu bỗng chỉ vào cậu con con rể ngoan hiền rồi nói “chú này làm bà s-ư/ng bụng” — Một tiếng nói hồn nhiên, lật tung bí mật kinh hoàng sau đám giỗ… Nhân vật chính: Hùng – 30 tuổi – con rể… Continue reading Cả nhà đang tập trung ăn giỗ 49 ngày mẹ vợ, đứa cháu bỗng chỉ vào cậu con con rể ngoan hiền rồi nói “chú này làm bà s-ư/ng bụng”, cả nhà tá/n lo-/ạn điề/u t;ra thì ối dồi ôi… Hùng cưới vợ được 3 năm, sống trong đại gia đình bên vợ gồm bố vợ, hai cô em vợ, các cháu, và người mẹ vợ mới mất cách đây 49 ngày. Ai trong họ tộc cũng đều khen Hùng: “Rể gì đâu mà tử tế, hiền lành, lễ phép, việc gì cũng xông vào làm, còn lo cho cả nhà không thua gì con ruột.” Ngày giỗ 49 ngày mẹ vợ, đại gia đình quây quần đông đủ. Cỗ bàn nghiêm túc, bát đũa lách cách. Đang lúc mọi người chắp tay khấn vái, đứa cháu gái 5 tuổi – con của em vợ út – bỗng chỉ tay vào Hùng rồi hồn nhiên nói một câu khiến cả mâm ch;/ết lặng: “Chú này làm bà s;/ưng bụng.” Không khí trong phòng đóng băng trong 3 giây. Rồi… vỡ oà như bo;/m nổ. “Cái gì? Con bé nói gì đấy?” “S;/ưng bụng? Ý là sao? Con bé học ở đâu ra cái câu đấy??” Một vài người cố cười xòa “trẻ con nói linh tinh”, nhưng gương mặt ông ngoại bé biến sắc. Một người cô vợ đột nhiên gằn giọng: “Không có lửa sao có khói? Đứa nhỏ mới 5 tu;/ổi biết gì mà b-ịa? Nó phải nhìn thấy hay nghe thấy gì đó mới nói vậy!” Bắt đầu từ đó, một loạt câu chuyện cũ r-ò r/ỉ bị lật lại. Nhiều người xì xào rằng mẹ vợ – vốn mất vì “đột quỵ” – trước đó từng ở nhà riêng 1 mình suốt 3 tháng vì “muốn tịnh tâm”. Hùng là người duy nhất thường xuyên mang đồ ăn tới. “Ngày nào nó cũng qua, bảo chăm sóc như con trai. Nhưng… người ngoài thì thấy họ đóng cửa cả buổi…” Cao trào lên đến đỉnh khi bác sĩ bệnh viện nơi mẹ vợ mất liên hệ với gia đình vì có thắc mắc hồ sơ. Báo cáo khám nghi;/ệm t-/ử th-/i cho biết: Bà không m;/ất vì đột quỵ mà là vì… 👇

Cha gặp nạn nằm l:iệt giường, 7 đứa con thơ lâm cảnh bữa no, bữa đói

Cha gặp nạn nằm l:iệt giường, 7 đứa con thơ lâm cảnh bữa no, bữa đói Trên đường đi làm về, anh Thăng không may gặp tai nạn gãy chân, phải nằm một chỗ. Nhìn đàn con thơ nheo nhóc, vợ tất bật thuốc thang, người đàn ông cứng cỏi bỗng nhiên chảy nước mắt.… Continue reading Cha gặp nạn nằm l:iệt giường, 7 đứa con thơ lâm cảnh bữa no, bữa đói

Trước ngày ra toà, chồng đưa cho em 3 tỷ kèm điều kiện: Nằm cạnh anh nốt đêm nay, anh hứa sẽ không làm gì, nhưng vừa tắt điện thì… Tôi là Hương, 30 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ tại Quảng Nam. Cuộc đời tôi tưởng chừng đã rơi vào ngõ cụt khi cách đây hai năm, tôi bị kết án tù vì tội buôn bán hàng cấm – một sai lầm lớn mà tôi mắc phải khi bị bạn bè lôi kéo. Tôi luôn ân hận vì đã khiến gia đình thất vọng, đặc biệt là chồng tôi – anh Dũng, người đàn ông hiền lành và yêu thương tôi hết mực. Dũng chưa bao giờ trách móc tôi. Suốt hai năm tôi ở tù, anh vẫn đều đặn thăm nuôi, mang theo những món ăn tôi thích, kể tôi nghe về cuộc sống bên ngoài, và động viên tôi cải tạo tốt để sớm được về. “Em đừng lo, anh đợi em. Khi em ra tù, mình sẽ làm lại từ đầu,” anh nói, ánh mắt đầy tin tưởng. Nhờ anh, tôi có động lực cải tạo, và cuối cùng, tôi được đặc xá sớm vì hành vi tốt. Ngày mai, tôi sẽ chính thức được tự do. Đêm trước ngày ra tù, Dũng đến gặp tôi trong khu vực thăm thân nhân đặc biệt của trại giam – một căn phòng nhỏ mà các tù nhân được phép gặp gia đình trước khi mãn hạn. Anh mang theo một túi đồ lớn, trong đó là một bộ váy trắng anh mua cho tôi, và một phong bì dày. “Hương, đây là 3 tỷ đồng anh dành dụm được trong hai năm qua,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh muốn em có một khởi đầu mới, mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc đời em mong muốn.” Tôi sững sờ, nước mắt lăn dài. “Dũng, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế này?” tôi hỏi. Anh kể rằng anh đã bán mảnh đất bố mẹ để lại, làm việc ngày đêm ở công trường, và tiết kiệm từng đồng để tôi có một tương lai tốt hơn. Nhưng rồi anh nói thêm, giọng ngập ngừng: “Hương, anh có một điều kiện. Đêm nay, em có thể nằm cạnh anh không? Anh hứa, anh sẽ không làm gì, chỉ muốn cảm nhận em ở bên anh, như ngày xưa.” Đọc tiếp dưới bình luận 👇

Hai năm qua, tôi và anh không có cơ hội gần gũi, chỉ có những cái nắm tay qua song sắt và những cái ôm vội vàng trong giờ thăm nuôi Tôi là Hương, 30 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ tại Quảng Nam. Cuộc đời tôi tưởng chừng đã rơi vào ngõ cụt… Continue reading Trước ngày ra toà, chồng đưa cho em 3 tỷ kèm điều kiện: Nằm cạnh anh nốt đêm nay, anh hứa sẽ không làm gì, nhưng vừa tắt điện thì… Tôi là Hương, 30 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ tại Quảng Nam. Cuộc đời tôi tưởng chừng đã rơi vào ngõ cụt khi cách đây hai năm, tôi bị kết án tù vì tội buôn bán hàng cấm – một sai lầm lớn mà tôi mắc phải khi bị bạn bè lôi kéo. Tôi luôn ân hận vì đã khiến gia đình thất vọng, đặc biệt là chồng tôi – anh Dũng, người đàn ông hiền lành và yêu thương tôi hết mực. Dũng chưa bao giờ trách móc tôi. Suốt hai năm tôi ở tù, anh vẫn đều đặn thăm nuôi, mang theo những món ăn tôi thích, kể tôi nghe về cuộc sống bên ngoài, và động viên tôi cải tạo tốt để sớm được về. “Em đừng lo, anh đợi em. Khi em ra tù, mình sẽ làm lại từ đầu,” anh nói, ánh mắt đầy tin tưởng. Nhờ anh, tôi có động lực cải tạo, và cuối cùng, tôi được đặc xá sớm vì hành vi tốt. Ngày mai, tôi sẽ chính thức được tự do. Đêm trước ngày ra tù, Dũng đến gặp tôi trong khu vực thăm thân nhân đặc biệt của trại giam – một căn phòng nhỏ mà các tù nhân được phép gặp gia đình trước khi mãn hạn. Anh mang theo một túi đồ lớn, trong đó là một bộ váy trắng anh mua cho tôi, và một phong bì dày. “Hương, đây là 3 tỷ đồng anh dành dụm được trong hai năm qua,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh muốn em có một khởi đầu mới, mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc đời em mong muốn.” Tôi sững sờ, nước mắt lăn dài. “Dũng, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế này?” tôi hỏi. Anh kể rằng anh đã bán mảnh đất bố mẹ để lại, làm việc ngày đêm ở công trường, và tiết kiệm từng đồng để tôi có một tương lai tốt hơn. Nhưng rồi anh nói thêm, giọng ngập ngừng: “Hương, anh có một điều kiện. Đêm nay, em có thể nằm cạnh anh không? Anh hứa, anh sẽ không làm gì, chỉ muốn cảm nhận em ở bên anh, như ngày xưa.” Đọc tiếp dưới bình luận 👇