Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm, nào ngờ đêm tân hôn cô “đổi đời” như vớ được vàng mười vì anh ta chính là… Cả làng Đông Hòa xô-n xa-o từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tu;/ổi, xinh nhất vùng – không về nhà suốt một đêm. Cô chỉ đi đám cưới bạn thân ở làng bên, chẳng may trời đổ mưa lớn, cầu gãy, phải ngủ nhờ nhà người bạn. Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới l-ê lết về, đầu tóc ư-ớt sũng, áo quần lấm lem. Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử: – “Đi đêm không về là h/ư rồi!” – “Khéo có bầ-u rồi cũng nên…” – “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!” Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì, bị ghét, bị sợ, bị coi là “qu-ái g/ở”. Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm. Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn: – “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!” Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng. Đêm tân hôn. Tuấn không đụ-ng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng. Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài… Một lúc sau, Thắm đứng chết trân. Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê “sứt m-ôi t/ậ;t ngu;/yền” như làng đồn mà chính là 👇👇

Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm Cả làng Đông Hòa xôn xao từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tuổi, xinh nhất vùng – không về… Continue reading Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm, nào ngờ đêm tân hôn cô “đổi đời” như vớ được vàng mười vì anh ta chính là… Cả làng Đông Hòa xô-n xa-o từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tu;/ổi, xinh nhất vùng – không về nhà suốt một đêm. Cô chỉ đi đám cưới bạn thân ở làng bên, chẳng may trời đổ mưa lớn, cầu gãy, phải ngủ nhờ nhà người bạn. Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới l-ê lết về, đầu tóc ư-ớt sũng, áo quần lấm lem. Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử: – “Đi đêm không về là h/ư rồi!” – “Khéo có bầ-u rồi cũng nên…” – “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!” Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì, bị ghét, bị sợ, bị coi là “qu-ái g/ở”. Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm. Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn: – “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!” Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng. Đêm tân hôn. Tuấn không đụ-ng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng. Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài… Một lúc sau, Thắm đứng chết trân. Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê “sứt m-ôi t/ậ;t ngu;/yền” như làng đồn mà chính là 👇👇

Khi con bị bạn học b/ắt n/ạt, đừng dại dột dạy con ‘đ/á/nh lại’! Hãy dạy con 2 câu này, đi đến đâu cũng không còn sợ nữa

Khi con bị bạn học bắt nạt, đừng dại dột dạy con ‘đánh lại’! Hãy dạy con 2 câu này, đi đến đâu cũng không còn sợ nữa Làm cha mẹ, ai cũng mong con mình không bao giờ bị bắt nạt. Nhưng cuộc sống khó tránh khỏi va chạm. Vì thế, thay vì dạy […]

Bảo vệ trường tiểu học ở Hải Phòng tổ chức “bay lắc” ngay nơi làm việc

Bảo vệ trường tiểu học ở Hải Phòng tổ chức “bay lắc” ngay nơi làm việc Chia sẻ Nhân viên bảo vệ của một trường tiểu học thuộc phường Hòa Bình, TP Hải Phòng rủ bạn góp tiền mua ma túy về tổ chức “bay lắc” ngay tại phòng bảo vệ.   Tối 8/11, thông… Continue reading Bảo vệ trường tiểu học ở Hải Phòng tổ chức “bay lắc” ngay nơi làm việc

Chú ý: Chiêu lừa đảo mới xuất hiện đang phổ biến, nếu tắt máy là mất sạch tiền trong tài khoản 👇

Chú ý: Chiêu lừa đảo mới xuất hiện đang phổ biến, nếu tắt máy là mất sạch tiền trong tài khoản Ngày nay, ai cũng dùng tài khoản ngân hàng, các nguồn thu nhập chủ yếu cũng bắn qua tài khoản ngân hàng chứ không dùng tiền mặt. Chính vì vậy, các đối tượng l;ừa… Continue reading Chú ý: Chiêu lừa đảo mới xuất hiện đang phổ biến, nếu tắt máy là mất sạch tiền trong tài khoản 👇

Cô gái bị đ uổi khỏi máy bay (tại sân bay quốc tế Đà Nẵng) vì kh:óc l:óc, l:a h:ét đòi đổi chỗ ngồi cạnh bạn trai✈️✈️

Cô gái bị đuổi khỏi máy bay ở Việt Nam vì la hét, đòi ngồi cạnh bạn trai Một người phụ nữ nước ngoài đã bị buộc rời khỏi máy bay tại Việt Nam sau khi liên tục khóc lóc và yêu cầu được đổi chỗ ngồi để ngồi cạnh bạn trai. Theo People, sự… Continue reading Cô gái bị đ uổi khỏi máy bay (tại sân bay quốc tế Đà Nẵng) vì kh:óc l:óc, l:a h:ét đòi đổi chỗ ngồi cạnh bạn trai✈️✈️

Đúng là kỳ tích: Đã tìm thấy 1 trong 3 người bị trôi ngoài biển ở Quảng Ngãi giữa cơn bão số 13 ❤️

Sau hai ngày mất tích giữa biển, 1 trong 3 người ở Lý Sơn được cứu sống kỳ diệu Sau hai ngày mất tích giữa sóng dữ của bão số 13, một trong ba người dân ở đặc khu Lý Sơn (Quảng Ngãi) được phát hiện, cứu sống kỳ diệu. Hiện sức khỏe người này… Continue reading Đúng là kỳ tích: Đã tìm thấy 1 trong 3 người bị trôi ngoài biển ở Quảng Ngãi giữa cơn bão số 13 ❤️

Đưa con đi 300 cây số về quê nghỉ hè, vừa về đến nhà thấy mâm cơm mẹ chồng bưng ra, tôi dắt con quay lại thành phố luôn, chồng bênh mẹ nói đó chỉ là trùng hợp nhưng tôi không tin

Đưa con đi 300 cây số về quê nghỉ hè, vừa về đến nhà thấy mâm cơm mẹ chồng bưng ra, tôi dắt con quay lại thành phố luôn, chồng bênh mẹ nói đó chỉ là trùng hợp nhưng tôi không tin Chồng tôi nói rằng đó chỉ là trùng hợp nhưng tôi tin mẹ… Continue reading Đưa con đi 300 cây số về quê nghỉ hè, vừa về đến nhà thấy mâm cơm mẹ chồng bưng ra, tôi dắt con quay lại thành phố luôn, chồng bênh mẹ nói đó chỉ là trùng hợp nhưng tôi không tin

Góc đồng nghiệp tốt: ‘Gài’ chất cấm vào xe đồng nghiệp rồi báo công an, tưởng hại được bạn ai ngờ được các chú công an trao ngay lắc bạc

Ly kỳ thủ đoạn của tài xế taxi ‘gài’ ma túy lên xe đồng nghiệp để báo công an bắt11 Ngày 7-11, Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy Công an TP.HCM cho biết đơn vị vừa phối hợp Công an phường Thạnh Mỹ Tây điều tra, truy xét làm rõ vụ… Continue reading Góc đồng nghiệp tốt: ‘Gài’ chất cấm vào xe đồng nghiệp rồi báo công an, tưởng hại được bạn ai ngờ được các chú công an trao ngay lắc bạc

Những ngày tươi đẹp đã qua: Xe Trung Quốc đang phải đối mặt với thực tế phũ phàng

Những ngày tươi đẹp đã qua: Xe Trung Quốc đang phải đối mặt với thực tế phũ phàng Chia sẻ Căn nguyên nằm ở chỗ thị trường nội địa đã quá tải sản lượng. Trung Quốc có công suất sản xuất hơn 20 triệu xe điện mỗi năm, trong khi nhu cầu thực tế chỉ… Continue reading Những ngày tươi đẹp đã qua: Xe Trung Quốc đang phải đối mặt với thực tế phũ phàng

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn…Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không đủ, mà vì ở nhà còn ba đứa em gái đói cơm, một người bà già nua và một mái nhà dột nát.” Gia đình anh Trí sống ở một xã nhỏ thuộc huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Mẹ mất sớm khi đứa út mới lên ba, cha thì bỏ đi biệt xứ từ đó không có tin tức. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của bà nội – cụ Nguyễn Thị Đào – và cậu con trai cả là Trí, lúc đó mới chỉ 17 tuổi. Trí là học sinh giỏi toàn huyện, học lớp 12 nhưng đã biết làm ruộng, làm thuê, biết đi cày thuê từ 4h sáng rồi lại tất tả về đi học. Người trong làng thương lắm, bảo: “Thằng Trí học giỏi mà hiền, sau này nên ông này bà nọ đó!” Trí có ba cô em gái: Mai, Lan và Hương – ba cái tên mẹ đặt lúc còn sống, mong tụi nhỏ sau này như hoa mai nở giữa mùa đông. Nhưng hoa có đẹp mấy cũng cần đất màu, mà nhà thì chỉ toàn đất sỏi đá và khốn khó. Năm đó, Trí đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm cao gần tuyệt đối. Thầy cô mừng, trường phổ thông vinh danh, cả làng xôn xao. Nhưng bà nội thì trầm lặng, châm điếu thuốc lào, lặng lẽ quay vào trong buồng. Buổi tối hôm đó, Trí ngồi bên bà, trên tay là giấy báo trúng tuyển. “Bà ơi, con lên Hà Nội học nghe bà. Mỗi tuần con chỉ cần 50 nghìn tiền ăn thôi, con sẽ đi làm thêm.” Bà nội thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không. “Rứa còn ba đứa em gái? Bà già rồi, ai chăm? Ai cho chúng ăn học? Trí đi rồi, nhà ni lấy ai làm ruộng, lấy ai cáng đáng?” Trí im lặng. Một bên là giấc mơ, một bên là máu thịt ruột rà. Tối đó, anh lặng lẽ đốt tờ giấy báo nhập học sau nhà. Ngọn lửa bập bùng hắt lên gương mặt chai sạm vì nắng gió. Mơ ước thành kỹ sư, làm ra tiền xây nhà cho bà, cho em… tan vào tro bụi. Từ ngày ấy, Trí bỏ học. Anh làm đủ nghề: bốc vác gạo ở chợ huyện, đi phụ hồ, bắt cá đêm ở khe suối, mùa hè thì lên rừng bóc vỏ quế thuê. Ai thuê gì làm nấy. Có lần, bà con thấy Trí sốt cao mà vẫn lết ra đồng gặt lúa thuê, người xanh xao đến tội. Họ xót xa, hỏi sao không nghỉ. Trí chỉ cười: “Ba đứa nhỏ còn phải đóng tiền học…” Bà nội từ đó lúc nào cũng giấu mặt quay đi mỗi khi nhìn thấy tấm lưng gầy của cháu đẫm mồ hôi. Bà biết, cháu bà từ chối đại học không phải vì không muốn, mà vì thương bà, thương em. Nhờ có anh, ba cô em gái đều được đi học đàng hoàng. Mai đỗ Đại học Ngoại thương, Lan học Y Hà Nội, còn bé Hương đỗ Sư phạm Huế. Anh không đi học, nhưng mỗi lần các em thi đỗ, anh cười như chính mình thành công. Ngày Mai đi Hà Nội nhập học, Trí đưa em ra bến xe bằng chiếc xe đạp cà tàng. Trời mưa, áo mưa rách tơi tả. Trí dúi vào tay em 300 nghìn – số tiền anh tích góp 3 tháng – rồi vội quay xe đi không để em kịp khóc. Lan thì khác, ngày em vào trường Y, Trí phải đi làm 2 tháng liền ở Quảng Bình, ngủ trong lán công trình, ăn cơm hộp để dành gửi cho em học phí. Còn Hương – cô út – mỗi lần được anh dạy kèm học, luôn bảo: “Anh mà đi học là giỏi nhất nước. Em học được như hôm nay là nhờ anh.” Trí chỉ cười, xoa đầu em: “Anh học đời. Còn tụi em học chữ, sau này nhớ giúp đời, giúp người.” Cụ Đào năm đó đã ngoài 70, mắt mờ, tay run. Ngày nào bà cũng ra hiên chờ cháu về. Bà biết lỗi, biết mình chính là người khiến giấc mơ của Trí tan biến…. đọc tiếp dưới bình luận 👇

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn “Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không… Continue reading Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn…Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không đủ, mà vì ở nhà còn ba đứa em gái đói cơm, một người bà già nua và một mái nhà dột nát.” Gia đình anh Trí sống ở một xã nhỏ thuộc huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Mẹ mất sớm khi đứa út mới lên ba, cha thì bỏ đi biệt xứ từ đó không có tin tức. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của bà nội – cụ Nguyễn Thị Đào – và cậu con trai cả là Trí, lúc đó mới chỉ 17 tuổi. Trí là học sinh giỏi toàn huyện, học lớp 12 nhưng đã biết làm ruộng, làm thuê, biết đi cày thuê từ 4h sáng rồi lại tất tả về đi học. Người trong làng thương lắm, bảo: “Thằng Trí học giỏi mà hiền, sau này nên ông này bà nọ đó!” Trí có ba cô em gái: Mai, Lan và Hương – ba cái tên mẹ đặt lúc còn sống, mong tụi nhỏ sau này như hoa mai nở giữa mùa đông. Nhưng hoa có đẹp mấy cũng cần đất màu, mà nhà thì chỉ toàn đất sỏi đá và khốn khó. Năm đó, Trí đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm cao gần tuyệt đối. Thầy cô mừng, trường phổ thông vinh danh, cả làng xôn xao. Nhưng bà nội thì trầm lặng, châm điếu thuốc lào, lặng lẽ quay vào trong buồng. Buổi tối hôm đó, Trí ngồi bên bà, trên tay là giấy báo trúng tuyển. “Bà ơi, con lên Hà Nội học nghe bà. Mỗi tuần con chỉ cần 50 nghìn tiền ăn thôi, con sẽ đi làm thêm.” Bà nội thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không. “Rứa còn ba đứa em gái? Bà già rồi, ai chăm? Ai cho chúng ăn học? Trí đi rồi, nhà ni lấy ai làm ruộng, lấy ai cáng đáng?” Trí im lặng. Một bên là giấc mơ, một bên là máu thịt ruột rà. Tối đó, anh lặng lẽ đốt tờ giấy báo nhập học sau nhà. Ngọn lửa bập bùng hắt lên gương mặt chai sạm vì nắng gió. Mơ ước thành kỹ sư, làm ra tiền xây nhà cho bà, cho em… tan vào tro bụi. Từ ngày ấy, Trí bỏ học. Anh làm đủ nghề: bốc vác gạo ở chợ huyện, đi phụ hồ, bắt cá đêm ở khe suối, mùa hè thì lên rừng bóc vỏ quế thuê. Ai thuê gì làm nấy. Có lần, bà con thấy Trí sốt cao mà vẫn lết ra đồng gặt lúa thuê, người xanh xao đến tội. Họ xót xa, hỏi sao không nghỉ. Trí chỉ cười: “Ba đứa nhỏ còn phải đóng tiền học…” Bà nội từ đó lúc nào cũng giấu mặt quay đi mỗi khi nhìn thấy tấm lưng gầy của cháu đẫm mồ hôi. Bà biết, cháu bà từ chối đại học không phải vì không muốn, mà vì thương bà, thương em. Nhờ có anh, ba cô em gái đều được đi học đàng hoàng. Mai đỗ Đại học Ngoại thương, Lan học Y Hà Nội, còn bé Hương đỗ Sư phạm Huế. Anh không đi học, nhưng mỗi lần các em thi đỗ, anh cười như chính mình thành công. Ngày Mai đi Hà Nội nhập học, Trí đưa em ra bến xe bằng chiếc xe đạp cà tàng. Trời mưa, áo mưa rách tơi tả. Trí dúi vào tay em 300 nghìn – số tiền anh tích góp 3 tháng – rồi vội quay xe đi không để em kịp khóc. Lan thì khác, ngày em vào trường Y, Trí phải đi làm 2 tháng liền ở Quảng Bình, ngủ trong lán công trình, ăn cơm hộp để dành gửi cho em học phí. Còn Hương – cô út – mỗi lần được anh dạy kèm học, luôn bảo: “Anh mà đi học là giỏi nhất nước. Em học được như hôm nay là nhờ anh.” Trí chỉ cười, xoa đầu em: “Anh học đời. Còn tụi em học chữ, sau này nhớ giúp đời, giúp người.” Cụ Đào năm đó đã ngoài 70, mắt mờ, tay run. Ngày nào bà cũng ra hiên chờ cháu về. Bà biết lỗi, biết mình chính là người khiến giấc mơ của Trí tan biến…. đọc tiếp dưới bình luận 👇