Người đầu tiên tìm thấy 1 cháu bé trong vụ 3 bố con ở cầu Bến Thủy chính là người đàn ông may mắn được cứu sau 12h lênh đênh trên biển cùng con gái, bế cháu lên anh nói câu khiến cả nước nghẹn lòng… 👇👇

Người đầu tiên tìm thấy 1 cháu bé trong vụ 3 bố con ở cầu Bến Thủy chính là người đàn ông may mắn được cứu sau 12h lênh đênh trên biển cùng con gái Người đầu tiên tìm thấy 1 cháu bé trong vụ 3 bố con thương tâm ở cầu Bến Thủy, Nghệ… Continue reading Người đầu tiên tìm thấy 1 cháu bé trong vụ 3 bố con ở cầu Bến Thủy chính là người đàn ông may mắn được cứu sau 12h lênh đênh trên biển cùng con gái, bế cháu lên anh nói câu khiến cả nước nghẹn lòng… 👇👇

Chưa kịp vui vì được bố mẹ đẻ cho đất xây nhà, lời đề nghị của mẹ chồng khiến tôi uất nghẹn

Chưa kịp vui vì được bố mẹ đẻ cho đất xây nhà, lời đề nghị của mẹ chồng khiến tôi uất nghẹn GĐXH – Nghe xong câu nói của mẹ chồng, tôi vô cùng ấm ức. Nếu làm theo ý bà, chẳng khác nào tôi vẫn nằm dưới sự kiểm soát của mẹ chồng dù… Continue reading Chưa kịp vui vì được bố mẹ đẻ cho đất xây nhà, lời đề nghị của mẹ chồng khiến tôi uất nghẹn

Tình hình hiện tại của TÀI XẾ xe chở hàng cứu trợ đồng bào miền Bắc không may gặp n/ạ/n trên Quốc lộ 1, lo lắng cho anh quá👇

Tình hình hiện tại của TÀI XẾ xe chở hàng cứu trợ đồng bào miền Bắc không may gặp n/ạ/n trên Quốc lộ 1  Xe tải chở hàng cứu trợ từ miền Nam ra miền Bắc không may gặp tai nạn trên Quốc lộ 1, gây hư hỏng 2 xe. Sáng 16-10, Phòng Cảnh sát… Continue reading Tình hình hiện tại của TÀI XẾ xe chở hàng cứu trợ đồng bào miền Bắc không may gặp n/ạ/n trên Quốc lộ 1, lo lắng cho anh quá👇

Vụ bố ôm hai con lên cầu Bến Thuỷ rồi mất tích: Tang thương ba nấm mộ xếp cạnh nhau…

Vụ nghi bố ôm 2 con gái nhảy sông: Tang thương ba nấm mộ xếp cạnh nhau Ba nấm mộ xếp cạnh nhau để lại nỗi đau khôn nguôi cho người ở lại. Theo thông tin từ lãnh đạo UBND phường Trường Vinh (tỉnh Nghệ An) cho biết: Đến khoảng 16h30 ngày 15/10, các lực… Continue reading Vụ bố ôm hai con lên cầu Bến Thuỷ rồi mất tích: Tang thương ba nấm mộ xếp cạnh nhau…

Bố mẹ ơi, con không thể tin nổi, vừa ô;m được 2 đứa con vào lòng thì người ta mang được chồng con lên, con b;/ àng ho– àng nhìn thấy trên người anh ấy chính là… 👇👇

Bố m.ẹ ơi, con không thể tin nổi, vừa ôm được 2 đứa con vào lòng thì người ta vớt được chồng con lên Liên quan vụ nghi bố ôm hai con nhảy cầu, sau gần 3 ngày, lực lượng chức năng tìm thấy thi thể hai bé gái nổi trên sông Lam, Nghệ An.… Continue reading Bố mẹ ơi, con không thể tin nổi, vừa ô;m được 2 đứa con vào lòng thì người ta mang được chồng con lên, con b;/ àng ho– àng nhìn thấy trên người anh ấy chính là… 👇👇

Đúng 14h hôm nay diễn ra lễ ta/ng của 3 cha con ở Nghệ An, Hạ Băng và Gia Tuệ ơi, v/ĩnh biệ/t các con nhé…

Đúng 14h hôm nay diễn ra lễ ta/ng của 3 cha con ở Nghệ An, Hạ Băng và Gia Tuệ ơi, v/ĩnh biệ/t các con nhé… Đúng 14h hôm nay diễn ra lễ ta/ng của 3 cha con ở Nghệ An, Hạ Băng và Gia Tuệ ơi, v/ĩnh biệ/t các con nhé… ÐАU ⅬÒɴ𝖦 Ở… Continue reading Đúng 14h hôm nay diễn ra lễ ta/ng của 3 cha con ở Nghệ An, Hạ Băng và Gia Tuệ ơi, v/ĩnh biệ/t các con nhé…

Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay sẽ có cứu hộ vào cơ mà, vậy mà ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ… Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước lớn hơn mọi năm, chảy xiết và lạnh buốt. Hai ông bà già bảy mươi tuổi như tôi và ông ấy chỉ còn biết bấu víu vào căn gác xép bé tẹo, ôm nhau mà chờ cứu hộ. “Bà ơi, cố thêm một hôm nữa thôi, mai chắc họ vào được.” Ông vẫn nói bằng cái giọng trấn an quen thuộc, run run mà vẫn cố cười. Tôi tin ông. Mấy chục năm qua, dù nghèo hay khổ, chỉ cần ông nói “rồi sẽ ổn thôi”, là lòng tôi yên. Nhưng nước dâng cao quá nhanh. Gạo hết, điện mất, đèn pin cạn pin. Ông yếu dần, ho sù sụ. Tôi cố đỡ ông dậy, đắp thêm áo mưa, miệng cứ lẩm bẩm: “Ông ơi, ráng đi, mai có người cứu rồi mà…” Đêm ấy, tiếng gió rít như ai gào thét. Ông nằm im, nắm tay tôi. “Bà này… tôi mệt quá, nhưng bà đừng sợ. Sáng mai… chắc có người đến thôi.” Rồi ông lịm đi. Tôi lay gọi mãi. Ông không trả lời nữa. Tôi ôm ông trong lòng, nức nở: “Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay thôi cơ mà… sao ông bỏ tôi lại giữa dòng nước thế này…” Cứ thế tôi ngồi, ôm thân thể đã lạnh dần của ông, nước ngập lên đến đầu gối, rồi ngang ngực, rồi gần chạm mái. Sáng hôm sau, chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng cũng vào đến. Họ kéo tôi lên, người run cầm cập, tay vẫn ôm chặt tấm chăn trùm kín ông. Một cậu cứu hộ run run nói: “Bà ơi… để bọn cháu đưa ông đi cùng nhé.” Tôi gật đầu, mắt nhòa nước. Nhưng khi họ mở tấm chăn ra… bên trong trống trơn. Chỉ còn chiếc áo khoác cũ và bức ảnh cưới ố vàng dính chặt nơi ngực tôi. Tôi lắp bắp: “Ông tôi… ông ấy vừa nằm đây thôi mà… tôi còn nghe ông dặn…” Cậu cứu hộ cúi đầu, giọng khàn đặc: “Bà ơi… hôm qua bên đội đã vớt được một người đàn ông trôi gần bến sông, trong tay ông ấy vẫn nắm chặt 1 thứ… 👇👇

Ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước… Continue reading Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay sẽ có cứu hộ vào cơ mà, vậy mà ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ… Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước lớn hơn mọi năm, chảy xiết và lạnh buốt. Hai ông bà già bảy mươi tuổi như tôi và ông ấy chỉ còn biết bấu víu vào căn gác xép bé tẹo, ôm nhau mà chờ cứu hộ. “Bà ơi, cố thêm một hôm nữa thôi, mai chắc họ vào được.” Ông vẫn nói bằng cái giọng trấn an quen thuộc, run run mà vẫn cố cười. Tôi tin ông. Mấy chục năm qua, dù nghèo hay khổ, chỉ cần ông nói “rồi sẽ ổn thôi”, là lòng tôi yên. Nhưng nước dâng cao quá nhanh. Gạo hết, điện mất, đèn pin cạn pin. Ông yếu dần, ho sù sụ. Tôi cố đỡ ông dậy, đắp thêm áo mưa, miệng cứ lẩm bẩm: “Ông ơi, ráng đi, mai có người cứu rồi mà…” Đêm ấy, tiếng gió rít như ai gào thét. Ông nằm im, nắm tay tôi. “Bà này… tôi mệt quá, nhưng bà đừng sợ. Sáng mai… chắc có người đến thôi.” Rồi ông lịm đi. Tôi lay gọi mãi. Ông không trả lời nữa. Tôi ôm ông trong lòng, nức nở: “Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay thôi cơ mà… sao ông bỏ tôi lại giữa dòng nước thế này…” Cứ thế tôi ngồi, ôm thân thể đã lạnh dần của ông, nước ngập lên đến đầu gối, rồi ngang ngực, rồi gần chạm mái. Sáng hôm sau, chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng cũng vào đến. Họ kéo tôi lên, người run cầm cập, tay vẫn ôm chặt tấm chăn trùm kín ông. Một cậu cứu hộ run run nói: “Bà ơi… để bọn cháu đưa ông đi cùng nhé.” Tôi gật đầu, mắt nhòa nước. Nhưng khi họ mở tấm chăn ra… bên trong trống trơn. Chỉ còn chiếc áo khoác cũ và bức ảnh cưới ố vàng dính chặt nơi ngực tôi. Tôi lắp bắp: “Ông tôi… ông ấy vừa nằm đây thôi mà… tôi còn nghe ông dặn…” Cậu cứu hộ cúi đầu, giọng khàn đặc: “Bà ơi… hôm qua bên đội đã vớt được một người đàn ông trôi gần bến sông, trong tay ông ấy vẫn nắm chặt 1 thứ… 👇👇

“Mẹ ơi, đừng gọi nữa… con đang ở trong tủ rồi, bên ngoài khói nhiều lắm… con s-ợ… mẹ nói con ngoan là mẹ sẽ đến cứu con mà…” nhưng đến khi lính cứu h/ỏa phá được cửa thì họ chỉ thấy… Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc. Căn nhà gỗ cũ, mái tôn thấp, chỉ trong vài phút đã bị khói đen tràn kín. Vợ anh, chị Hòa, đang làm ca đêm ở xưởng cách đó hơn cây số. Điện thoại rung liên hồi — là con gái, bé An, mới 8 tu-ổi, ở nhà cùng bà nội. Giọng con bé run run trong điện thoại: – Mẹ ơi… khói nhiều lắm… con không thấy bà đâu nữa… con s;/ợ… Chị Hòa tái mặt, ném vội đồ xuống bàn, vừa chạy vừa hét: – An ơi, nghe mẹ nói này, con trốn vào chỗ nào thấp, đừng chạy lung tung, chờ mẹ tới! Đầu dây bên kia, tiếng bé nức nở: – Con… con đang ở trong tủ rồi mẹ ơi… bên ngoài khói nhiều lắm… mẹ nói con ngoan đi… rồi mẹ đến cứu con nha… Chị vừa khóc vừa gào lên: – Ngoan, con ngoan lắm, mẹ đang tới rồi, đừng sợ! Người dân trong làng Bắc nghe tiếng la hét, chạy ra. Căn nhà đã đỏ rực. Lửa bén sang cả mái bên cạnh. Tiếng kêu cứu hòa với tiếng còi cứu hỏa xa dần rồi gần lại. Mất gần 20 phút, xe cứu hỏa mới đến. Cả làng hò nhau xách nước, phá cửa, nhưng nhiệt hắt ra dữ dội. Chị Hòa lao vào, bị giữ chặt lại, gào khản giọng: – Con tôi còn trong đó! An ơi, mở cửa cho mẹ! Đến khi ngọn lửa được khống chế, đội cứu hộ mới phá được cánh cửa cc/há/y xém của phòng ngủ nhỏ. Trong đó chính là… 👇👇

Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc. Căn nhà gỗ cũ, mái tôn thấp, chỉ trong vài phút đã bị khói đen tràn kín.Vợ anh, chị… Continue reading “Mẹ ơi, đừng gọi nữa… con đang ở trong tủ rồi, bên ngoài khói nhiều lắm… con s-ợ… mẹ nói con ngoan là mẹ sẽ đến cứu con mà…” nhưng đến khi lính cứu h/ỏa phá được cửa thì họ chỉ thấy… Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc. Căn nhà gỗ cũ, mái tôn thấp, chỉ trong vài phút đã bị khói đen tràn kín. Vợ anh, chị Hòa, đang làm ca đêm ở xưởng cách đó hơn cây số. Điện thoại rung liên hồi — là con gái, bé An, mới 8 tu-ổi, ở nhà cùng bà nội. Giọng con bé run run trong điện thoại: – Mẹ ơi… khói nhiều lắm… con không thấy bà đâu nữa… con s;/ợ… Chị Hòa tái mặt, ném vội đồ xuống bàn, vừa chạy vừa hét: – An ơi, nghe mẹ nói này, con trốn vào chỗ nào thấp, đừng chạy lung tung, chờ mẹ tới! Đầu dây bên kia, tiếng bé nức nở: – Con… con đang ở trong tủ rồi mẹ ơi… bên ngoài khói nhiều lắm… mẹ nói con ngoan đi… rồi mẹ đến cứu con nha… Chị vừa khóc vừa gào lên: – Ngoan, con ngoan lắm, mẹ đang tới rồi, đừng sợ! Người dân trong làng Bắc nghe tiếng la hét, chạy ra. Căn nhà đã đỏ rực. Lửa bén sang cả mái bên cạnh. Tiếng kêu cứu hòa với tiếng còi cứu hỏa xa dần rồi gần lại. Mất gần 20 phút, xe cứu hỏa mới đến. Cả làng hò nhau xách nước, phá cửa, nhưng nhiệt hắt ra dữ dội. Chị Hòa lao vào, bị giữ chặt lại, gào khản giọng: – Con tôi còn trong đó! An ơi, mở cửa cho mẹ! Đến khi ngọn lửa được khống chế, đội cứu hộ mới phá được cánh cửa cc/há/y xém của phòng ngủ nhỏ. Trong đó chính là… 👇👇

Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn đòi dắt 2 con gái con ra bờ sông và rồi sau đó chỉ đúng 30 phút… Ở xã Thạch Lưu, huyện miền trung nhỏ bé, cả làng vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái buổi trưa định mệnh hôm ấy. Minh, 36 tuổi, thất nghiệp đã hơn ba tháng. Từ ngày xưởng gỗ phá sản, anh chỉ quanh quẩn ở nhà phụ vợ bán hàng online. Còn Lan, vợ anh, vốn là giáo viên mầm non, lương ba cọc ba đồng nhưng vẫn cố gắng lo cho hai đứa con gái nhỏ – bé An 8 t;/uổi và Linh 5 tu/;ổi. Tưởng chỉ có thế là cùng, nhưng b-i kị-ch thật sự lại đến từ… mẹ chồng. Bà Hợi, 62 t;/ uổi, ngày nào cũng ch;/ì chi-ết: “Nhà này vô phúc, có hai đứa vịt giời, sau này ai th-ờ cú;/ng, ai nối dõi? Còn anh Minh, đàn ông gì mà để vợ nuôi, nhìn xấ;/u hổ không chịu được!” Minh im lặng, càng ngày càng thu mình. Buổi sáng, anh ra bờ sông Lam câu cá, buổi tối ngồi lì ngoài hiên, không nói với ai câu nào. Lan thương chồng, cũng cố nhẫn nhịn. Nhưng hôm đó, sau khi bị mẹ chồng mắng té tát chỉ vì chưa nấu cơm đúng giờ, cô bật khóc nói một câu mà sau này chính cô ân hận đến suốt đời: “Mẹ mà quý con trai đến thế, sao mẹ không sinh thêm mà bắt người khác chịu?” Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Minh ném phăng cái điếu thuốc xuống sân, mặt tím tái. Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng vào phòng, dắt hai đứa nhỏ đi chơi, nói với Lan qua khe cửa: “Anh cho con ra sông thả cá vàng, lát về.” Ba mươi phút sau, khi Lan chạy ra chợ mua ít cá khô, thì hàng xóm hớt hải chạy vào nhà thông báo khiến cô ch;/ ết điế-ng… 👇👇

Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn Ở xã Thạch Lưu, huyện miền trung nhỏ bé của tỉnh Nghệ An, cả làng vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái buổi trưa định mệnh… Continue reading Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn đòi dắt 2 con gái con ra bờ sông và rồi sau đó chỉ đúng 30 phút… Ở xã Thạch Lưu, huyện miền trung nhỏ bé, cả làng vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái buổi trưa định mệnh hôm ấy. Minh, 36 tuổi, thất nghiệp đã hơn ba tháng. Từ ngày xưởng gỗ phá sản, anh chỉ quanh quẩn ở nhà phụ vợ bán hàng online. Còn Lan, vợ anh, vốn là giáo viên mầm non, lương ba cọc ba đồng nhưng vẫn cố gắng lo cho hai đứa con gái nhỏ – bé An 8 t;/uổi và Linh 5 tu/;ổi. Tưởng chỉ có thế là cùng, nhưng b-i kị-ch thật sự lại đến từ… mẹ chồng. Bà Hợi, 62 t;/ uổi, ngày nào cũng ch;/ì chi-ết: “Nhà này vô phúc, có hai đứa vịt giời, sau này ai th-ờ cú;/ng, ai nối dõi? Còn anh Minh, đàn ông gì mà để vợ nuôi, nhìn xấ;/u hổ không chịu được!” Minh im lặng, càng ngày càng thu mình. Buổi sáng, anh ra bờ sông Lam câu cá, buổi tối ngồi lì ngoài hiên, không nói với ai câu nào. Lan thương chồng, cũng cố nhẫn nhịn. Nhưng hôm đó, sau khi bị mẹ chồng mắng té tát chỉ vì chưa nấu cơm đúng giờ, cô bật khóc nói một câu mà sau này chính cô ân hận đến suốt đời: “Mẹ mà quý con trai đến thế, sao mẹ không sinh thêm mà bắt người khác chịu?” Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Minh ném phăng cái điếu thuốc xuống sân, mặt tím tái. Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng vào phòng, dắt hai đứa nhỏ đi chơi, nói với Lan qua khe cửa: “Anh cho con ra sông thả cá vàng, lát về.” Ba mươi phút sau, khi Lan chạy ra chợ mua ít cá khô, thì hàng xóm hớt hải chạy vào nhà thông báo khiến cô ch;/ ết điế-ng… 👇👇

Hôm nay em đón 3 bố con về nhà để làm đám ta;/ng, hàng xóm nói em nhiều lắm, bảo em chẳng ra gì nên anh mới chọn я-α đ-ι cùng 2 con, nhưng họ đâu có biết trước đó anh mới là người… 👇👇

Hôm nay em đón 3 bố con về nhà để làm đám ta;/ng, hàng xóm nói em nhiều lắm, bảo em chẳng ra gì nên anh mới chọn я-α đ-ι cùng 2 con Sau nhiều giờ tìm kiếm, chiều nay, thi thể của anh D. và hai con gái dưới sông Lam. Như đã đưa… Continue reading Hôm nay em đón 3 bố con về nhà để làm đám ta;/ng, hàng xóm nói em nhiều lắm, bảo em chẳng ra gì nên anh mới chọn я-α đ-ι cùng 2 con, nhưng họ đâu có biết trước đó anh mới là người… 👇👇