Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi 5 mà về chỉ có 1 cùng 4 cỗ qu;an t;à;i… Xin lỗi con trai, bố không trụ được nữa rồi, cố gắng bơi vào bờ con nhé… Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia. Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học Bách khoa rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo: – Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết! Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn Hạ Long – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo. Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình. Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định: – Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu! Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi. Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn: – Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!… Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi đó là lần cuối Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt… Continue reading Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi 5 mà về chỉ có 1 cùng 4 cỗ qu;an t;à;i… Xin lỗi con trai, bố không trụ được nữa rồi, cố gắng bơi vào bờ con nhé… Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia. Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học Bách khoa rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo: – Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết! Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn Hạ Long – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo. Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình. Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định: – Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu! Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi. Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn: – Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!… Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Duẫn ơi! Cuối cùng cả nhà cũng tìm thấy anh và 2 con rồi! Anh có biết trên người 2 con vẫn mặc thứ gì không? Chúng còn chưa được 1 bữa ăn tử tế thì anh đã đưa lên cầu… 👇👇

Duẫn ơi! Cuối cùng cả nhà cũng tìm thấy anh và 2 con rồi! Anh có biết lúc tìm thấy, trên người 2 con vẫn mặc thứ gì không? Mới đây, lực lượng chức năng thông báo đã tìm thấy thi thể người cha trong vụ ôm hai con nh;;a;;y c;;ầ;;u Bến Thủy. Vào chiều… Continue reading Duẫn ơi! Cuối cùng cả nhà cũng tìm thấy anh và 2 con rồi! Anh có biết trên người 2 con vẫn mặc thứ gì không? Chúng còn chưa được 1 bữa ăn tử tế thì anh đã đưa lên cầu… 👇👇

Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tu;/ổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ có một chiếc nón rách, chiếc áo nâu vá chằng chịt, và trong người là đúng một chỉ vàng mẹ dúi cho, dặn “phòng khi bất trắc còn có cái mà cầm cố đổi lấy đường sống”. Trên đường tiếp tế, cô gặp anh — một lính mới bị thương ở chân, nằm lại chờ đơn vị rút sau. Cả người anh phủ đầy bụi đất, mắt thì vẫn sáng rực, gượng cười cảm ơn miếng cơm cháy cô đưa. Không hiểu sao, lúc chia tay, cô tháo luôn chỉ vàng ra dúi vào tay anh, chỉ nói đúng một câu: “Không phải vì em giàu, mà vì… có những thứ đáng quý hơn cả vàng.” Họ không gặp lại. 30 năm trôi qua, cô không lập gia đình. Cô sống nghèo, một mình trong căn nhà tranh chái bếp. Rồi một ngày… giữa buổi trưa nắng chang chang, một chiếc xe tăng sơn mới tinh bỗng dưng đậu trước cổng làng, bụi mù cuộn lên khiến cả xóm bỏ cả ăn cơm chạy ra xem. Người lính bước xuống trong bộ lễ phục chỉnh tề, ngực đầy huân chương, tóc đã muối tiêu, nhưng ánh mắt… vẫn là ánh mắt năm xưa. Ông hỏi chỉ đúng một câu: “Ở đây… còn ai tên là Nhạn không? Cô Nhạn dân công năm ấy?” Bà Nhạn run rẩy bước ra giữa đám đông. Ông tiến tới, không nói lời nào, chỉ đưa ra một thứ… 👇👇

Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tuổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ… Continue reading Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tu;/ổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ có một chiếc nón rách, chiếc áo nâu vá chằng chịt, và trong người là đúng một chỉ vàng mẹ dúi cho, dặn “phòng khi bất trắc còn có cái mà cầm cố đổi lấy đường sống”. Trên đường tiếp tế, cô gặp anh — một lính mới bị thương ở chân, nằm lại chờ đơn vị rút sau. Cả người anh phủ đầy bụi đất, mắt thì vẫn sáng rực, gượng cười cảm ơn miếng cơm cháy cô đưa. Không hiểu sao, lúc chia tay, cô tháo luôn chỉ vàng ra dúi vào tay anh, chỉ nói đúng một câu: “Không phải vì em giàu, mà vì… có những thứ đáng quý hơn cả vàng.” Họ không gặp lại. 30 năm trôi qua, cô không lập gia đình. Cô sống nghèo, một mình trong căn nhà tranh chái bếp. Rồi một ngày… giữa buổi trưa nắng chang chang, một chiếc xe tăng sơn mới tinh bỗng dưng đậu trước cổng làng, bụi mù cuộn lên khiến cả xóm bỏ cả ăn cơm chạy ra xem. Người lính bước xuống trong bộ lễ phục chỉnh tề, ngực đầy huân chương, tóc đã muối tiêu, nhưng ánh mắt… vẫn là ánh mắt năm xưa. Ông hỏi chỉ đúng một câu: “Ở đây… còn ai tên là Nhạn không? Cô Nhạn dân công năm ấy?” Bà Nhạn run rẩy bước ra giữa đám đông. Ông tiến tới, không nói lời nào, chỉ đưa ra một thứ… 👇👇

Ngh/ẹn lò/ng cảnh người cha già một mình bên d;;i ản;;h con cháu sau chuyến du lịch ở Hạ Long: “Tôi từng là bộ đội, chiến đấu với lính Mỹ bao năm, không sợ b-o-m đ-ạn, thế mà…” 👇

Ngh/ẹn lò/ng cảnh người cha già một mình bên d;;i ản;;h con cháu sau chuyến du lịch ở Hạ Long Bốn xe cứu thương lần lượt chở thi thể của gia đình con trai ông Chí từ Hạ Long về Hà Nội. Người đàn ông không ngờ, chuyến du lịch định mệnh đã cướp đi… Continue reading Ngh/ẹn lò/ng cảnh người cha già một mình bên d;;i ản;;h con cháu sau chuyến du lịch ở Hạ Long: “Tôi từng là bộ đội, chiến đấu với lính Mỹ bao năm, không sợ b-o-m đ-ạn, thế mà…” 👇

Ngày cưới người yêu cũ, chị mang đến cho anh một túi lớn màu đen, vừa mở ra anh run rẩy

Ngày cưới người yêu cũ, chị mang đến cho anh một túi lớn màu đen, vừa mở ra anh run rẩy Mọi người vô cùng phẫn nộ khi biết được lý do anh tuyên bố hủy hôn với vợ sắp cưới ngay tại hôn trường. Yêu nhau đến nay đã được hơn 4 năm, ai… Continue reading Ngày cưới người yêu cũ, chị mang đến cho anh một túi lớn màu đen, vừa mở ra anh run rẩy

Một mình chăm sóc bố suốt 10 năm nhưng khi mất ông vẫn để hết toàn bộ đất đai và nhà cửa cho con trai, tôi con gái chỉ được 1 chiếc áo treo trong tủ ở quê

Bài viết dưới đây là dòng chia sẻ của Tiểu Hạo đang được lan truyền rộng rãi trên nền tảng Toutiao. Một mình chăm sóc bố Tôi sinh ra trong một gia đình bố mẹ đều là công nhân xí nghiệp may. May mắn sau thời gian dài làm việc ở đơn vị, bố mẹ… Continue reading Một mình chăm sóc bố suốt 10 năm nhưng khi mất ông vẫn để hết toàn bộ đất đai và nhà cửa cho con trai, tôi con gái chỉ được 1 chiếc áo treo trong tủ ở quê

\Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười, thuyền nghiêng rồi lật úp kinhhoang, tôi cố bơi gặp ai là cứu người đấy nhưng chẳng ngờ đến lượt chồng mình và 2 con thì… Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư nước ngoài, người bận con nhỏ, người mới chữa bệnh xong… Vậy mà cuối cùng cũng có thể cùng nhau tổ chức chuyến đi Hạ Long trong mơ. Có đứa còn rủ thêm cả chồng con, bố mẹ, đúng kiểu “chuyến đi thanh xuân cuối cùng” của một thời gắn bó. Tôi ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, cười rạng rỡ khi đứa bạn thân đưa điện thoại ra chụp: “Bắt đầu đếm nhé: 3, 2, 1… Cười lên nào!” Tiếng cười vang vọng giữa vịnh biển. Sóng lăn tăn, nắng phủ nhẹ lên boong tàu. Tôi ngả đầu lên vai chồng, thấy lòng yên bình đến lạ. Nhưng chỉ đúng mười giây sau… Một cơn gió mạnh khiến tàu rung mạnh, rồi đ-ột ngộ;/t nghiêng hẳn sang một bên. Tiếng h-ét thất thanh x-é toạ-c không gian. Cốc nước đổ tràn, điện thoại văng xuống sàn. Đứa con út của tôi bị hất ra khỏi tay – tôi còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ con tàu lật úp. Tôi ngoi lên mặt nước, mặn chát và lạnh tê tái. Khắp nơi là tiếng l-a h;/ét, tiếng tr;/ẻ c;/on khóc, tiếng người kêu cứu. Không kịp nghĩ nhiều, tôi bơi. Gặp ai là kéo lên, gặp ai là cứu được người đấy. Mặt mũi trầy xước, tôi vẫn vùng vẫy tìm từng người trong nhóm. Mỗi người sống là một hy vọng. Tôi cứ nghĩ trời còn thương, vẫn còn phép màu… Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc của chồng trôi lập lờ dưới lớp dầu loang trên mặt biển…👇👇

Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư… Continue reading \Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười, thuyền nghiêng rồi lật úp kinhhoang, tôi cố bơi gặp ai là cứu người đấy nhưng chẳng ngờ đến lượt chồng mình và 2 con thì… Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư nước ngoài, người bận con nhỏ, người mới chữa bệnh xong… Vậy mà cuối cùng cũng có thể cùng nhau tổ chức chuyến đi Hạ Long trong mơ. Có đứa còn rủ thêm cả chồng con, bố mẹ, đúng kiểu “chuyến đi thanh xuân cuối cùng” của một thời gắn bó. Tôi ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, cười rạng rỡ khi đứa bạn thân đưa điện thoại ra chụp: “Bắt đầu đếm nhé: 3, 2, 1… Cười lên nào!” Tiếng cười vang vọng giữa vịnh biển. Sóng lăn tăn, nắng phủ nhẹ lên boong tàu. Tôi ngả đầu lên vai chồng, thấy lòng yên bình đến lạ. Nhưng chỉ đúng mười giây sau… Một cơn gió mạnh khiến tàu rung mạnh, rồi đ-ột ngộ;/t nghiêng hẳn sang một bên. Tiếng h-ét thất thanh x-é toạ-c không gian. Cốc nước đổ tràn, điện thoại văng xuống sàn. Đứa con út của tôi bị hất ra khỏi tay – tôi còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ con tàu lật úp. Tôi ngoi lên mặt nước, mặn chát và lạnh tê tái. Khắp nơi là tiếng l-a h;/ét, tiếng tr;/ẻ c;/on khóc, tiếng người kêu cứu. Không kịp nghĩ nhiều, tôi bơi. Gặp ai là kéo lên, gặp ai là cứu được người đấy. Mặt mũi trầy xước, tôi vẫn vùng vẫy tìm từng người trong nhóm. Mỗi người sống là một hy vọng. Tôi cứ nghĩ trời còn thương, vẫn còn phép màu… Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc của chồng trôi lập lờ dưới lớp dầu loang trên mặt biển…👇👇

Học sinh tiểu học viết bài văn, chỉ 8 dòng mà khiến cô giáo bật khóc và ʟập tức chấm 10 điểm

Học sinh tiểu học viết bài văn, chỉ 8 dòng mà khiến cô giáo bật khóc và ʟập tức chấm 10 điểm Đọc xong bài văn của học sinh ʟớp 1 này ai cũng phải sụt sùi. TIN MỚI Những bài văn của trẻ con ᵭȏi ⱪhi khiḗn người ʟớn phải bật cười vì quá ngȃy… Continue reading Học sinh tiểu học viết bài văn, chỉ 8 dòng mà khiến cô giáo bật khóc và ʟập tức chấm 10 điểm

Bố ơi… Con đỗ Đại học th;;ủ khoa rồi… Cả nhà mình đi Hạ Long chơi nhé. Nam â;;/n h;;/ận vì không ngờ mong ước của cả gia đình lại bỗng chốc trở thành thảm k;;/ịch… Ông Bình, một người đàn ông khắc khổ với làn da rám nắng vì sương gió, cả đời gắn bó với chiếc xe ôm cũ kỹ trên những con phố tấp nập của Hà Nội. Vợ ông, bà Lan, quanh năm miệt mài với chiếc chổi và xe rác, giữ cho những con đường của Thủ đô luôn sạch đẹp. Cuộc sống lam lũ nhưng gia đình ông bà luôn tràn ngập tiếng cười của hai đứa con: Nam, cậu con trai cả đang bước vào kỳ thi đại học quan trọng, và bé Hà, cô con gái út xinh xắn, lanh lợi. Thấu hiểu sự vất vả của con trai trong suốt những năm đèn sách, ông Bình đã hứa, nếu Nam thi đỗ đại học, cả nhà sẽ có một chuyến du lịch Hạ Long. Đó là ước mơ nhỏ nhoi mà cả gia đình ấp ủ bấy lâu, một phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng của Nam và cũng là dịp để cả nhà có những kỷ niệm đẹp bên nhau. Ngày Nam nhận giấy báo trúng tuyển, cả căn nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười. Ông Bình dù phải chắt chiu từng đồng cũng quyết tâm thực hiện lời hứa. Cả gia đình háo hức chuẩn bị cho chuyến đi. Nam hồi hộp mường tượng về vẻ đẹp kỳ vĩ của Vịnh Hạ Long qua những trang sách và thước phim. Bé Hà thì không ngừng hỏi về những hòn đảo đá vôi và những câu chuyện cổ tích về vùng biển này. Ngày cả gia đình đặt chân lên du thuyền, ánh mắt ai nấy đều lấp lánh niềm vui. Ông Bình nắm chặt tay vợ, bà Lan tựa đầu vào vai chồng, ngắm nhìn những con sóng xanh biếc. Nam và Hà không rời mắt khỏi khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, những hòn đảo đá vôi sừng sững như những tòa lâu đài cổ kính mọc lên giữa biển khơi. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi chiếc du thuyền đang lướt êm trên vịnh, bầu trời trong xanh bỗng chốc vần vũ mây đen. Gió nổi lên từng cơn mạnh, mưa trút xuống xối xả. Những con sóng d;;/ữ dội thi nhau vỗ vào mạn thuyền, khiến chiếc tàu chao đảo d;;/ữ dội. Tiếng la h;;/ét hoảng l;;/oạn vang lên khắp nơi. Trong cơn hỗn loạn, một đợt sóng lớn ập đến, nhấn c;;/hìm một phần con tàu. Mọi thứ trở nên quay cuồng. Nam cố gắng bám víu vào một chiếc ghế, tuyệt vọng gọi tên bố mẹ và em gái. Nước lạnh buốt tràn vào miệng mũi, cậu chới với trong cơn mưa giông d;;/ữ dội 👇👇

Nam ơi… bố có tiền rồi… cả nhà mình đi Hạ Long chơi 1 chuyến nhé Ông Bình, một người đàn ông khắc khổ với làn da rám nắng vì sương gió, cả đời gắn bó với chiếc xe ôm cũ kỹ trên những con phố tấp nập của Hà Nội. Vợ ông, bà Lan,… Continue reading Bố ơi… Con đỗ Đại học th;;ủ khoa rồi… Cả nhà mình đi Hạ Long chơi nhé. Nam â;;/n h;;/ận vì không ngờ mong ước của cả gia đình lại bỗng chốc trở thành thảm k;;/ịch… Ông Bình, một người đàn ông khắc khổ với làn da rám nắng vì sương gió, cả đời gắn bó với chiếc xe ôm cũ kỹ trên những con phố tấp nập của Hà Nội. Vợ ông, bà Lan, quanh năm miệt mài với chiếc chổi và xe rác, giữ cho những con đường của Thủ đô luôn sạch đẹp. Cuộc sống lam lũ nhưng gia đình ông bà luôn tràn ngập tiếng cười của hai đứa con: Nam, cậu con trai cả đang bước vào kỳ thi đại học quan trọng, và bé Hà, cô con gái út xinh xắn, lanh lợi. Thấu hiểu sự vất vả của con trai trong suốt những năm đèn sách, ông Bình đã hứa, nếu Nam thi đỗ đại học, cả nhà sẽ có một chuyến du lịch Hạ Long. Đó là ước mơ nhỏ nhoi mà cả gia đình ấp ủ bấy lâu, một phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng của Nam và cũng là dịp để cả nhà có những kỷ niệm đẹp bên nhau. Ngày Nam nhận giấy báo trúng tuyển, cả căn nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười. Ông Bình dù phải chắt chiu từng đồng cũng quyết tâm thực hiện lời hứa. Cả gia đình háo hức chuẩn bị cho chuyến đi. Nam hồi hộp mường tượng về vẻ đẹp kỳ vĩ của Vịnh Hạ Long qua những trang sách và thước phim. Bé Hà thì không ngừng hỏi về những hòn đảo đá vôi và những câu chuyện cổ tích về vùng biển này. Ngày cả gia đình đặt chân lên du thuyền, ánh mắt ai nấy đều lấp lánh niềm vui. Ông Bình nắm chặt tay vợ, bà Lan tựa đầu vào vai chồng, ngắm nhìn những con sóng xanh biếc. Nam và Hà không rời mắt khỏi khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, những hòn đảo đá vôi sừng sững như những tòa lâu đài cổ kính mọc lên giữa biển khơi. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi chiếc du thuyền đang lướt êm trên vịnh, bầu trời trong xanh bỗng chốc vần vũ mây đen. Gió nổi lên từng cơn mạnh, mưa trút xuống xối xả. Những con sóng d;;/ữ dội thi nhau vỗ vào mạn thuyền, khiến chiếc tàu chao đảo d;;/ữ dội. Tiếng la h;;/ét hoảng l;;/oạn vang lên khắp nơi. Trong cơn hỗn loạn, một đợt sóng lớn ập đến, nhấn c;;/hìm một phần con tàu. Mọi thứ trở nên quay cuồng. Nam cố gắng bám víu vào một chiếc ghế, tuyệt vọng gọi tên bố mẹ và em gái. Nước lạnh buốt tràn vào miệng mũi, cậu chới với trong cơn mưa giông d;;/ữ dội 👇👇

Giá vàng hôm nay (15-10): NGẤT NGƯỞNG!!!👇

Giá vàng chiều hôm nay (15-10): Vàng nhẫn Bảo Tín Minh Châu tăng SỐC Giá vàng hôm nay (chiều 15-10): Vàng miếng tiếp tục lập đỉnh mới, với mốc 147,6 triệu đồng/lượng bán ra; vàng nhẫn cũng tăng dựng đứng, trong đó, vàng nhẫn Bảo Tín Minh Châu vượt 150 triệu đồng/lượng bán ra. Cụ… Continue reading Giá vàng hôm nay (15-10): NGẤT NGƯỞNG!!!👇