Virus HMPV đang l:ây lan ở Trung Quốc: Bácsĩ k:êu gọi mỗi người làm ngay 2 việc để tự bảo vệ mình

Thông tin này được đăng tải trên báo VietNamNet ngày 7/1. Bài viết có tiêu đề: “Virus HMPV t.ấn c.ông Trung Quốc, bác sĩ kêu gọi làm ngay 2 việc”. Nội dung cụ thể như sau: Người dân Trung Quốc đang phải đối mặt với dịch bệnh liên quan virus HMPV, ảnh hưởng nhất đến… Continue reading Virus HMPV đang l:ây lan ở Trung Quốc: Bácsĩ k:êu gọi mỗi người làm ngay 2 việc để tự bảo vệ mình

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”… Gia đình ông Lâm ở vùng ven sông vốn sống bình lặng. Cho đến ngày định mệnh—vợ ông, bà Hương, m;/ất tích sau buổi đi giặt đồ bên bờ sông. Dân làng phát hiện t-hi th/ể một người phụ nữ trôi dạt cách đó hơn 1km, quần áo và vóc dáng gần như trùng khớp với bà Hương. Khi nhận được tin, ông Lâm gục ngã. Không cần giám định quá sâu vì thời gian cấp bách, gia đình đưa th/i th-ể về tổ chức ta-/ng l/ễ theo phong tục. Cả nhà chìm trong tang thương. Buổi chiều nhậ;/p quan. Người thân, xóm làng đến đưa tiễn. Thi thể đã được khâm liệ;/m, chuẩn bị đặt vào qu;;an t;;ài. Bỗng, thằng bé Bin – con út 5 tuổi của bà Hương – từ đâu lao đến, mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài, hé;/t lớn: “Không phải mẹ! Mẹ bảo con… không phải mẹ! Cả nhà ch;/ết lặng. Mọi người tưởng nó quá s;/ốc vì m;/ất mẹ. Nhưng Bin càng gào lên dữ dội, giật đứt cả khăn t;/ang, chỉ tay vào q-/uan tài “Mẹ nói người này không phải mẹ! Mẹ đang lạnh! Mẹ ở chỗ… 👇👇

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”… Gia đình ông Lâm ở vùng ven sông vốn sống bình lặng. Cho đến ngày định mệnh—vợ ông, bà Hương,… Continue reading Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”… Gia đình ông Lâm ở vùng ven sông vốn sống bình lặng. Cho đến ngày định mệnh—vợ ông, bà Hương, m;/ất tích sau buổi đi giặt đồ bên bờ sông. Dân làng phát hiện t-hi th/ể một người phụ nữ trôi dạt cách đó hơn 1km, quần áo và vóc dáng gần như trùng khớp với bà Hương. Khi nhận được tin, ông Lâm gục ngã. Không cần giám định quá sâu vì thời gian cấp bách, gia đình đưa th/i th-ể về tổ chức ta-/ng l/ễ theo phong tục. Cả nhà chìm trong tang thương. Buổi chiều nhậ;/p quan. Người thân, xóm làng đến đưa tiễn. Thi thể đã được khâm liệ;/m, chuẩn bị đặt vào qu;;an t;;ài. Bỗng, thằng bé Bin – con út 5 tuổi của bà Hương – từ đâu lao đến, mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài, hé;/t lớn: “Không phải mẹ! Mẹ bảo con… không phải mẹ! Cả nhà ch;/ết lặng. Mọi người tưởng nó quá s;/ốc vì m;/ất mẹ. Nhưng Bin càng gào lên dữ dội, giật đứt cả khăn t;/ang, chỉ tay vào q-/uan tài “Mẹ nói người này không phải mẹ! Mẹ đang lạnh! Mẹ ở chỗ… 👇👇

Bà con kinh hồn bạt vía với nước rửa bát, nước giặt giả làm y như thật!

Bà con kinh hồn bạt vía với nước rửa bát, nước giặt giả làm y như thật! Ngày 10-8, Công an huyện Vĩnh Lộc (Thanh Hóa) thông tin, đơn vị vừa phối hợp với Công an các xã Tế Nông, Tân Phúc, huyện Nông Cống đột kích, bắt quả tang 2 cơ sở chuyên sản… Continue reading Bà con kinh hồn bạt vía với nước rửa bát, nước giặt giả làm y như thật!

Gia đình đưa di ảnh của mẹ từ nghĩa trang về để ở bàn thờ phòng khách, sáng hôm sau cả nhà làm giỗ 3 ngày cho bà thì bỗng thấy trong di ảnh lại chính là 1 người trong nhà, 10 ngày sau cả làng bàng hoàng nhận được tin… Mẹ tôi m/ất đ/ột ng/ột vì đ/ột q/uỵ giữa đêm. Gia đình ta;ng tóc, tổ chức hậu sự chu toàn, chô/n cất bà tại nghĩa trang làng đúng nghi lễ. Di ảnh của bà được rửa từ tấm hình chụp lúc sinh nhật 65 t/uổi — váy hoa, nụ cười hiền hậu. Chúng tôi lồng khung đặt trang trọng trên bàn th/ờ giữa phòng khách. Ba ngày sau, đúng ngày làm giỗ đầu tiên, họ hàng tề tựu đông đủ. Ai cũng thắ/p h/ương, chắp tay cúi lạy trước ảnh bà. Nhưng rồi đứa cháu 5 t/uổi của chị tôi, khi đang ngồi ăn xôi, bỗng quay sang hỏi: “Ơ mẹ ơi, sao bà nội lại để hình bác Mai vậy?” Cả nhà s;ững sờ. Chị Mai là chị gái cả – người sống cùng mẹ tôi từ nhỏ, gần gũi nhất với bà. Lúc đầu, ai cũng tưởng con nít nhìn nhầm. Nhưng khi mọi người lại gần nhìn kỹ, cả nhà toát mồ hôi lạnh. Không còn là hình mẹ tôi. Trong khung là hình… chính chị Mai, mặc đúng chiếc váy hoa hôm sinh nhật mẹ. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ảnh in rõ nét, có khung, không ghép. Đích thị là chị Mai – nhưng không ai trong nhà thay ảnh, càng không có lý do gì để làm thế. Chị Mai lặng thinh, rồi ngất xỉu ngay giữa nhà. Nhưng rồi, đúng 10 ngày sau, cả làng chấ:n động nhận tin động trời về chị Mai………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Gia đình đưa di ảnh của mẹ từ nghĩa trang về để ở bàn thờ phòng khách, sáng hôm sau cả nhà làm giỗ 3 ngày cho bà thì bỗng thấy…. Mẹ tôi mất đột ngột vì đột quỵ giữa đêm. Gia đình tang tóc, tổ chức hậu sự chu toàn, chôn cất bà tại… Continue reading Gia đình đưa di ảnh của mẹ từ nghĩa trang về để ở bàn thờ phòng khách, sáng hôm sau cả nhà làm giỗ 3 ngày cho bà thì bỗng thấy trong di ảnh lại chính là 1 người trong nhà, 10 ngày sau cả làng bàng hoàng nhận được tin… Mẹ tôi m/ất đ/ột ng/ột vì đ/ột q/uỵ giữa đêm. Gia đình ta;ng tóc, tổ chức hậu sự chu toàn, chô/n cất bà tại nghĩa trang làng đúng nghi lễ. Di ảnh của bà được rửa từ tấm hình chụp lúc sinh nhật 65 t/uổi — váy hoa, nụ cười hiền hậu. Chúng tôi lồng khung đặt trang trọng trên bàn th/ờ giữa phòng khách. Ba ngày sau, đúng ngày làm giỗ đầu tiên, họ hàng tề tựu đông đủ. Ai cũng thắ/p h/ương, chắp tay cúi lạy trước ảnh bà. Nhưng rồi đứa cháu 5 t/uổi của chị tôi, khi đang ngồi ăn xôi, bỗng quay sang hỏi: “Ơ mẹ ơi, sao bà nội lại để hình bác Mai vậy?” Cả nhà s;ững sờ. Chị Mai là chị gái cả – người sống cùng mẹ tôi từ nhỏ, gần gũi nhất với bà. Lúc đầu, ai cũng tưởng con nít nhìn nhầm. Nhưng khi mọi người lại gần nhìn kỹ, cả nhà toát mồ hôi lạnh. Không còn là hình mẹ tôi. Trong khung là hình… chính chị Mai, mặc đúng chiếc váy hoa hôm sinh nhật mẹ. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ảnh in rõ nét, có khung, không ghép. Đích thị là chị Mai – nhưng không ai trong nhà thay ảnh, càng không có lý do gì để làm thế. Chị Mai lặng thinh, rồi ngất xỉu ngay giữa nhà. Nhưng rồi, đúng 10 ngày sau, cả làng chấ:n động nhận tin động trời về chị Mai………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng…. Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa mảnh vườn đầy nhãn, chôm chôm và sầu riêng. Cụ Tư mất đã hơn một năm, để lại mảnh đất hơn 3.000 mét vuông nằm ngay mặt tiền quốc lộ – hiện được giới đầu tư định giá hơn 60 tỷ đồng. Nhưng điều khiến người trong vùng bàn tán không phải là giá trị đất, mà là chuyện sáu người em về quê đòi chia thừa kế, rồi lại ra về tay trắng. Cụ Tư sinh được bảy người con: sáu trai một gái. Người con cả – anh Hai Hòa – là người duy nhất không rời quê. Từ năm 18 tuổi, sau khi học hết lớp 9, anh ở lại phụ cha làm vườn, canh tác, dựng nhà, chăm mẹ già, rồi nối nghiệp. Trong khi đó, sáu người em – mỗi người có một giấc mộng riêng – kẻ vào Sài Gòn, người ra Hà Nội, có người xuất ngoại. Chỉ có anh Hai Hòa là chưa bao giờ rời khỏi mảnh đất đó. Mọi mùa vụ, mọi đám giỗ, tang lễ, thậm chí những lúc cụ Tư bệnh nằm liệt giường gần hai năm trời – một tay anh lo liệu. Lúc cụ Tư mất, sổ đỏ cũng đứng tên anh. Một buổi chiều đầu tháng Tư, luật sư Nguyễn – người được cụ Tư mời lập di chúc trước khi mất – gọi điện cho sáu người con còn lại, mời về quê họp gia đình…………………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng…. Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa… Continue reading 6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng…. Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa mảnh vườn đầy nhãn, chôm chôm và sầu riêng. Cụ Tư mất đã hơn một năm, để lại mảnh đất hơn 3.000 mét vuông nằm ngay mặt tiền quốc lộ – hiện được giới đầu tư định giá hơn 60 tỷ đồng. Nhưng điều khiến người trong vùng bàn tán không phải là giá trị đất, mà là chuyện sáu người em về quê đòi chia thừa kế, rồi lại ra về tay trắng. Cụ Tư sinh được bảy người con: sáu trai một gái. Người con cả – anh Hai Hòa – là người duy nhất không rời quê. Từ năm 18 tuổi, sau khi học hết lớp 9, anh ở lại phụ cha làm vườn, canh tác, dựng nhà, chăm mẹ già, rồi nối nghiệp. Trong khi đó, sáu người em – mỗi người có một giấc mộng riêng – kẻ vào Sài Gòn, người ra Hà Nội, có người xuất ngoại. Chỉ có anh Hai Hòa là chưa bao giờ rời khỏi mảnh đất đó. Mọi mùa vụ, mọi đám giỗ, tang lễ, thậm chí những lúc cụ Tư bệnh nằm liệt giường gần hai năm trời – một tay anh lo liệu. Lúc cụ Tư mất, sổ đỏ cũng đứng tên anh. Một buổi chiều đầu tháng Tư, luật sư Nguyễn – người được cụ Tư mời lập di chúc trước khi mất – gọi điện cho sáu người con còn lại, mời về quê họp gia đình…………………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Bé Gái 6 Tuổi Đến Đồn Công An Nói Hãy Bắt Mẹ Mình, Lý Do Khiến Ai Cũng Rùng Mình… Sáng sớm, tại đồn công an trên phố Trần Hưng Đạo, không khí bỗng chững lại khi một bé gái khoảng 6 tuổi, tóc đen dài, mặc áo khoác len xám rách vai, ôm con gấu bông sờn chỉ, bước vào. Đôi mắt cô bé, đen sâu và trống rỗng, nhìn thẳng vào quầy tiếp dân. Với giọng bình tĩnh lạ lùng, bé nói: “Xin hãy bắt mẹ cháu lại.” Tất cả mọi người trong đồn ngừng thở trong giây lát. Trung úy Hiền, nữ công an trực ban, quỳ xuống ngang tầm mắt bé. “Cháu nói gì cơ? Tên cháu là gì?” “Mai, sáu tuổi, gần bảy,” cô bé đáp, giọng không run. Mai kể rằng mình ra khỏi nhà lúc 6:45 sáng, khi mẹ còn ngủ, mang theo “bản đồ thành phố trong đầu” mà bé đã học thuộc. Hiền sững sờ, ra hiệu cho đồng nghiệp gọi nhân viên bảo trợ trẻ em và dẫn Mai vào phòng hỏi chuyện số ba. “Con đi với cô được không? Chúng ta sẽ nói chuyện và cô gọi đồ ăn sáng cho con,” Hiền nhẹ nhàng nói. Mai đáp: “Con không đói, con ăn một miếng bánh khô trước khi đi, đủ năng lượng.” Trong phòng hỏi chuyện, Mai ngồi thẳng lưng, từ chối chăn ấm dù tay lạnh ngắt, đầy vết xước nhỏ. Hiền hỏi: “Tại sao con muốn mẹ bị bắt?” Mai chỉ vào má phải: “Tối qua mẹ tát con vì con nói mệt, không học được nữa.” Bé kể mẹ, bà Ngân, ép học 6-7 tiếng mỗi ngày từ năm 3 tuổi, gồm bảng tuần hoàn hóa học tiếng Anh, cấu trúc tế bào nhân sơ, toán lớp ba, và luật ứng xử. Nếu học chậm, mẹ đánh bằng thước gỗ hoặc roi da. Mai kéo tay áo………………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Bé Gái 6 Tuổi Đến Đồn Công An Nói Hãy Bắt Mẹ Mình, Lý Do Khiến Ai Cũng Rùng Mình… Sáng sớm, tại đồn công an trên phố Trần Hưng Đạo, không khí bỗng chững lại khi một bé gái khoảng 6 tuổi, tóc đen dài, mặc áo khoác len xám rách vai, ôm con… Continue reading Bé Gái 6 Tuổi Đến Đồn Công An Nói Hãy Bắt Mẹ Mình, Lý Do Khiến Ai Cũng Rùng Mình… Sáng sớm, tại đồn công an trên phố Trần Hưng Đạo, không khí bỗng chững lại khi một bé gái khoảng 6 tuổi, tóc đen dài, mặc áo khoác len xám rách vai, ôm con gấu bông sờn chỉ, bước vào. Đôi mắt cô bé, đen sâu và trống rỗng, nhìn thẳng vào quầy tiếp dân. Với giọng bình tĩnh lạ lùng, bé nói: “Xin hãy bắt mẹ cháu lại.” Tất cả mọi người trong đồn ngừng thở trong giây lát. Trung úy Hiền, nữ công an trực ban, quỳ xuống ngang tầm mắt bé. “Cháu nói gì cơ? Tên cháu là gì?” “Mai, sáu tuổi, gần bảy,” cô bé đáp, giọng không run. Mai kể rằng mình ra khỏi nhà lúc 6:45 sáng, khi mẹ còn ngủ, mang theo “bản đồ thành phố trong đầu” mà bé đã học thuộc. Hiền sững sờ, ra hiệu cho đồng nghiệp gọi nhân viên bảo trợ trẻ em và dẫn Mai vào phòng hỏi chuyện số ba. “Con đi với cô được không? Chúng ta sẽ nói chuyện và cô gọi đồ ăn sáng cho con,” Hiền nhẹ nhàng nói. Mai đáp: “Con không đói, con ăn một miếng bánh khô trước khi đi, đủ năng lượng.” Trong phòng hỏi chuyện, Mai ngồi thẳng lưng, từ chối chăn ấm dù tay lạnh ngắt, đầy vết xước nhỏ. Hiền hỏi: “Tại sao con muốn mẹ bị bắt?” Mai chỉ vào má phải: “Tối qua mẹ tát con vì con nói mệt, không học được nữa.” Bé kể mẹ, bà Ngân, ép học 6-7 tiếng mỗi ngày từ năm 3 tuổi, gồm bảng tuần hoàn hóa học tiếng Anh, cấu trúc tế bào nhân sơ, toán lớp ba, và luật ứng xử. Nếu học chậm, mẹ đánh bằng thước gỗ hoặc roi da. Mai kéo tay áo………………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b/ầu đang b/án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó… Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan, khoảng 30 tuổi, đứng bên cây xăng, chậm rãi đổ nhiên liệu cho từng chiếc xe. Bụng cô đã to, bước đi nặng nề, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Mồ hôi thấm ướt áo, cô khẽ đưa tay xoa bụng, thì thầm như muốn trò chuyện với đứa con chưa chào đời. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô ch/e gi/ấu bao khó khăn của cuộc đời. Cách đó không xa, một chiếc Rolls-Royce đen bóng loáng đỗ lại. Người đàn ông bước ra, vest đen lịch lãm, đeo kính râm, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong giới bất động sản, người được biết đến với những thương vụ bạc tỷ và tính cách kín đáo. Anh đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào Lan. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, nghĩ rằng Minh đang k/hó c/hịu vì sự ch/ậm chạ/p của cô. Một vài khách hàng thì thầm: “Ông ấy chắc không quen chờ đợi đâu.” Nhưng ánh mắt của Minh không phải sự phán xét. Trong đôi mắt ấy là một nỗi đ/au sâu thẳm, như thể anh đang nhìn thấy một ký ức đau buồn nào đó…………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b/ầu đang b/án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó.. Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan,… Continue reading Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b/ầu đang b/án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó… Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan, khoảng 30 tuổi, đứng bên cây xăng, chậm rãi đổ nhiên liệu cho từng chiếc xe. Bụng cô đã to, bước đi nặng nề, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Mồ hôi thấm ướt áo, cô khẽ đưa tay xoa bụng, thì thầm như muốn trò chuyện với đứa con chưa chào đời. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô ch/e gi/ấu bao khó khăn của cuộc đời. Cách đó không xa, một chiếc Rolls-Royce đen bóng loáng đỗ lại. Người đàn ông bước ra, vest đen lịch lãm, đeo kính râm, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong giới bất động sản, người được biết đến với những thương vụ bạc tỷ và tính cách kín đáo. Anh đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào Lan. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, nghĩ rằng Minh đang k/hó c/hịu vì sự ch/ậm chạ/p của cô. Một vài khách hàng thì thầm: “Ông ấy chắc không quen chờ đợi đâu.” Nhưng ánh mắt của Minh không phải sự phán xét. Trong đôi mắt ấy là một nỗi đ/au sâu thẳm, như thể anh đang nhìn thấy một ký ức đau buồn nào đó…………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Anh xe ôm chở cô dâu bị b;ỏ r;ơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị s;a th;ải…. Ngày hôm ấy trời đổ mưa bất chợt, ngay giữa trưa hè oi ả. Tại ngã tư gần trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, một cô gái mặc váy cưới trắng đứng thất thần giữa dòng xe tấp nập, gương mặt nhoè nhoẹt nước mắt lẫn nước mưa. Ai đi ngang qua cũng nhìn cô như một kẻ điên – hoặc một kẻ đáng thương. Chỉ có một người dừng xe. Chiếc xe máy cũ kỹ khựng lại bên lề đường. Người đàn ông mặc áo khoác xanh bạc màu của dịch vụ xe ôm công nghệ tháo mũ bảo hiểm, nhìn cô với ánh mắt lạ kỳ – không tò mò, không thương hại – mà là sự lặng lẽ, thấu hiểu. “Cô cần giúp gì không?” – anh hỏi, giọng nhỏ nhưng ấm. Cô gái ngẩng lên, ánh mắt cay xè. Một câu hỏi đơn giản nhưng như phá vỡ lớp băng cô đang trốn bên trong. Giọng cô run rẩy: “Anh có thể… chở tôi về không?” “Dĩ nhiên.” Và từ đó, một hành trình đặc biệt bắt đầu…anh xe ôm chở cô dâu bị bỏ rơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị sa thải Anh tên là Minh, 33 tuổi, từng là nhân viên văn phòng của một tập đoàn lớn – Tập đoàn Ánh Thái – nhưng sắp bị cắt giảm nhân sự do tái cơ cấu…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Anh xe ôm chở cô dâu bị b;ỏ r;ơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị s;a th;ải… Ngày hôm ấy trời đổ mưa bất chợt, ngay giữa trưa hè oi ả. Tại ngã tư gần trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, một cô gái… Continue reading Anh xe ôm chở cô dâu bị b;ỏ r;ơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị s;a th;ải…. Ngày hôm ấy trời đổ mưa bất chợt, ngay giữa trưa hè oi ả. Tại ngã tư gần trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, một cô gái mặc váy cưới trắng đứng thất thần giữa dòng xe tấp nập, gương mặt nhoè nhoẹt nước mắt lẫn nước mưa. Ai đi ngang qua cũng nhìn cô như một kẻ điên – hoặc một kẻ đáng thương. Chỉ có một người dừng xe. Chiếc xe máy cũ kỹ khựng lại bên lề đường. Người đàn ông mặc áo khoác xanh bạc màu của dịch vụ xe ôm công nghệ tháo mũ bảo hiểm, nhìn cô với ánh mắt lạ kỳ – không tò mò, không thương hại – mà là sự lặng lẽ, thấu hiểu. “Cô cần giúp gì không?” – anh hỏi, giọng nhỏ nhưng ấm. Cô gái ngẩng lên, ánh mắt cay xè. Một câu hỏi đơn giản nhưng như phá vỡ lớp băng cô đang trốn bên trong. Giọng cô run rẩy: “Anh có thể… chở tôi về không?” “Dĩ nhiên.” Và từ đó, một hành trình đặc biệt bắt đầu…anh xe ôm chở cô dâu bị bỏ rơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị sa thải Anh tên là Minh, 33 tuổi, từng là nhân viên văn phòng của một tập đoàn lớn – Tập đoàn Ánh Thái – nhưng sắp bị cắt giảm nhân sự do tái cơ cấu…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Lên thăm nhà bố vợ tương lai – anh công an phát hiện chiếc xe Camry từ vụ án 30 năm trước, diễn biến sau đó khiến cả huyện ch/ấn đ/ộng… Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hìn/h s/ự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên tiểu học. Sau hơn một năm yêu nhau, Linh bảo: “Cuối tuần này anh rảnh không? Về quê em chơi. Bố em muốn gặp.” Tôi đồng ý ngay. Vừa là phép lịch sự, vừa cũng tò mò về gia đình cô gái tôi định lấy làm vợ. Quê Linh ở một vùng bán sơn địa, cách Hà Nội khoảng 3 tiếng chạy xe. Bố cô – ông Lâm – sống giản dị, ít nói nhưng phong thái có phần… cứng rắn như người từng trong quân ngũ. Cơ ngơi nhà khá khang trang, nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất lại là một chiếc xe Camry đời cũ, phủ bạt, nằm im lìm trong nhà kho sau vườn. Trong bữa cơm, tôi buột miệng hỏi: “Bác vẫn giữ chiếc Camry này làm kỷ niệm à? Loại này cháu thấy… rất hiếm.” Ông Lâm khựng lại nửa giây, rồi gật đầu: “Xe bạn cũ để lại.” Câu trả lời lấp lửng. Là công an, tôi có thói quen ghi nhớ tiểu tiết. Biển số chiếc xe đó – tuy phủ bụi – lại có nét cực kỳ quen mắt. Tối đó, trong lúc mọi người ngủ, tôi vào ứng dụng nội bộ của ngành tra cứu biển số. Kết quả hiện lên khiến tôi lạ/nh sống lưng……………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Lên thăm nhà bố vợ tương lai – anh công an phát hiện chiếc xe Camry từ vụ án 30 năm trước, diễn biến sau đó khiến cả huyện ch/ấn đ/ộng… Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hình sự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên… Continue reading Lên thăm nhà bố vợ tương lai – anh công an phát hiện chiếc xe Camry từ vụ án 30 năm trước, diễn biến sau đó khiến cả huyện ch/ấn đ/ộng… Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hìn/h s/ự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên tiểu học. Sau hơn một năm yêu nhau, Linh bảo: “Cuối tuần này anh rảnh không? Về quê em chơi. Bố em muốn gặp.” Tôi đồng ý ngay. Vừa là phép lịch sự, vừa cũng tò mò về gia đình cô gái tôi định lấy làm vợ. Quê Linh ở một vùng bán sơn địa, cách Hà Nội khoảng 3 tiếng chạy xe. Bố cô – ông Lâm – sống giản dị, ít nói nhưng phong thái có phần… cứng rắn như người từng trong quân ngũ. Cơ ngơi nhà khá khang trang, nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất lại là một chiếc xe Camry đời cũ, phủ bạt, nằm im lìm trong nhà kho sau vườn. Trong bữa cơm, tôi buột miệng hỏi: “Bác vẫn giữ chiếc Camry này làm kỷ niệm à? Loại này cháu thấy… rất hiếm.” Ông Lâm khựng lại nửa giây, rồi gật đầu: “Xe bạn cũ để lại.” Câu trả lời lấp lửng. Là công an, tôi có thói quen ghi nhớ tiểu tiết. Biển số chiếc xe đó – tuy phủ bụi – lại có nét cực kỳ quen mắt. Tối đó, trong lúc mọi người ngủ, tôi vào ứng dụng nội bộ của ngành tra cứu biển số. Kết quả hiện lên khiến tôi lạ/nh sống lưng……………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Sốc: Ngô Kiến Huy và quản lý 12 năm mâu thuẫn chuyện tiền bạc, nam ca sĩ đăng đàn yêu cầu đối chất!

Sốc: Ngô Kiến Huy và quản lý 12 năm mâu thuẫn chuyện tiền bạc, nam ca sĩ đăng đàn yêu cầu đối chất! Ngô Kiến Huy liên tục để lại những bình luận thể hiện sự bức xúc trên trang cá nhân của quản lý cũ vì không thể tìm gặp để giải quyết Ngày… Continue reading Sốc: Ngô Kiến Huy và quản lý 12 năm mâu thuẫn chuyện tiền bạc, nam ca sĩ đăng đàn yêu cầu đối chất!