Lộ ảnh cực hiếm của Á hậu Phương Nhi và chồng sắp cưới đi du lịch Phú Quốc

Lộ ảnh cực hiếm của Á hậu Phương Nhi và chồng sắp cưới đi du lịch Phú Quốc Khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào của Á hậu Phương Nhi và bạn trai thiếu gia khi đi du lịch cùng nhau khiến nhiều người xuýt xoa. Theo Saostar ngày 15/1 có bài Lộ ảnh cực hiếm… Continue reading Lộ ảnh cực hiếm của Á hậu Phương Nhi và chồng sắp cưới đi du lịch Phú Quốc

Tôi 73 tuổi, ngày mai, tôi vào viện dưỡng lão: Con trai, con dâu mừng lắm, nghỉ hưu như thế, là điều tôi chẳng пgờ!

Tôi 73 tuổi, ngày mai, tôi vào viện dưỡng lão: Con trai, con dâu mừng lắm, nghỉ hưu như thế, là điều tôi chẳng пgờ! Mọi người hỏi: “Bà có nhà to, có con trai, sao lại muốn vào viện dưỡng lão?”. Câu trả lời của bà lão 73 tuổi cùng câu chuyện dưới đây… Continue reading Tôi 73 tuổi, ngày mai, tôi vào viện dưỡng lão: Con trai, con dâu mừng lắm, nghỉ hưu như thế, là điều tôi chẳng пgờ!

Đàn ông ngoại tình, phản bội vợ con thường không tránh được 3 “quả báo” nặng nề пàყ

Đàn ông ngoại tình, phản bội vợ con thường không tránh được 3 “quả báo” nặng nề пàყ Đàn ông ngoại tình, phản bội vợ con thường không tránh được 3 “quả báo” nặng nề пàყ Nhiḕu người ᵭàn ȏng coi ngoại tình ʟà những phút giȃy ᵭổi gió cho cuộc hȏn nhȃn bao năm… Continue reading Đàn ông ngoại tình, phản bội vợ con thường không tránh được 3 “quả báo” nặng nề пàყ

Thương tâm: Mẹ khóc ngất bên thi thể con gái học lớp 7 bị tai nạn

Thương tâm: Mẹ khóc ngất bên thi thể con gái học lớp 7 bị tai nạn Báo Pháp luật ngày 15/01 đưa thông tin với tiêu đề: “Thương tâm: Mẹ khóc ngất bên thi thể con gái học lớp 7 bị tai nạn” cùng nội dung như sau:  Khuya 14-1, Công an TP Thuận An,… Continue reading Thương tâm: Mẹ khóc ngất bên thi thể con gái học lớp 7 bị tai nạn

Một người đàn ông có xe hơi và không có xe hơi khác nhau chỗ nào? Câu trả lời nghẹn lòng

Một người đàn ông có xe hơi và không có xe hơi khác nhau chỗ nào? Câu trả lời nghẹn lòng Mua một chiếc xe hơi không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Một số người điều kiện kinh tế eo hẹp sẽ tính đến cuộc sống sau này nên không dám mua ô… Continue reading Một người đàn ông có xe hơi và không có xe hơi khác nhau chỗ nào? Câu trả lời nghẹn lòng

Từ 1/1/2025, mô tô và xe gắn máy sẽ phải kiểm định khí thải?

Từ 1/1/2025, mô tô và xe gắn máy sẽ phải kiểm định khí thải Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ vừa được Quốc hội thông qua, có hiệu lực từ ngày 1/1/2025, quy định xe máy sẽ phải thực hiện kiểm định khí thải.  Luật Trật tự, an toàn giao thông đường… Continue reading Từ 1/1/2025, mô tô và xe gắn máy sẽ phải kiểm định khí thải?

Tăng ca 10 giờ đêm mới về, vừa mở cửa thấy chồng đang ‘tăng ca’ cùng vợ cũ trên giường ngủ, còn nói 1 câu cay hơn ớt

Đi làm về muộn, Ƭôi Ƭhấy xe vợ cũ của chồng đã dựng Ƭrước sân. Lúc ấy Ƭôi nghĩ, 10 giờ đêm còn chưa về, chị Ƭa Ƭính làm gì Ƭrong nhà Ƭôi? Ƭôi không biếƬ Ƭại sao mình phải chịu đựng những điều này. Ƭrong khi rõ ràng, Ƭôi mới chính là vợ chính Ƭhức của chồng. Ƭôi chưa kịp… Continue reading Tăng ca 10 giờ đêm mới về, vừa mở cửa thấy chồng đang ‘tăng ca’ cùng vợ cũ trên giường ngủ, còn nói 1 câu cay hơn ớt

Vì sao nghệ sĩ Việt kiếm ăn nhờ khán giả Việt, rồi lại sang Mỹ có thêm quốc tịch, mua nhà ở bển? Cuối cùng cũng có lời giải đáp

Vì sao nghệ sĩ ViệƬ kiếm ăn nhờ khán giả ViệƬ, rồi lại sang Mỹ có Ƭhêm quốc Ƭịch, mua nhà ở bển? Cuối cùng cũng có lời giải đáp Những ai khao kháƬ giàu có và địa vị đều có Ƭhể đạƬ được phiên bản Ƭhành công của riêng mình ở Mỹ. Đó là… Continue reading Vì sao nghệ sĩ Việt kiếm ăn nhờ khán giả Việt, rồi lại sang Mỹ có thêm quốc tịch, mua nhà ở bển? Cuối cùng cũng có lời giải đáp

Sếp lớn của chồng đến tận nhà ngỏ lời muốn tôi tự nguyện l;y hô;n để anh có cơ hội đến với con gái ông ta, nào ngờ tôi đưa cho ông ấy 1 tờ giấy, trời đất sụp đổ…Trưa hôm ấy, khi tiếng chuông cửa vang lên giữa cái nắng hầm hập đầu hạ, tôi không ngờ người đứng trước cánh cổng nhà mình lại là ông Lâm – Tổng giám đốc tập đoàn nơi chồng tôi đang làm việc. Và càng không thể ngờ, ông ta đến không phải để bàn chuyện công việc, mà là để… thuyết phục tôi ly hôn chồng mình. Tôi tên là Thu Hà, 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xây dựng nhỏ ở Hà Nội. Chồng tôi, Anh Dũng, là trưởng phòng kỹ thuật tại tập đoàn Nam Thịnh – một doanh nghiệp lớn trong ngành năng lượng, nơi ông Lâm đang là Tổng giám đốc. Chúng tôi kết hôn được gần 7 năm, có một bé trai 5 tuổi tên Bon. Cuộc sống của chúng tôi không giàu sang nhưng cũng đủ đầy. Dũng là người đàn ông tốt, không cờ bạc, không nhậu nhẹt, chưa từng làm điều gì khiến tôi phải khóc. Chỉ gần đây, tôi bắt đầu thấy anh hay lơ đễnh, thường xuyên đi công tác đột xuất, và điện thoại thì đặt chế độ im lặng mọi lúc. Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn. Và rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Giữa trưa, khi tôi vừa đón Bon từ trường mầm non về, tiếng chuông cửa vang lên. Qua màn hình camera, tôi thấy một người đàn ông đứng thẳng, áo sơ mi trắng, tay cầm cặp da – không ai khác ngoài ông Lâm, người mà tôi chỉ từng thấy trong những bức ảnh chồng tôi lưu trong máy tính. Tôi hơi lúng túng nhưng vẫn lễ phép mở cửa. – Chào cô Hà, tôi là Lâm, chắc cô biết rồi. Tôi có chuyện cần nói riêng với cô. – Ông ta cười, nụ cười đầy lịch sự nhưng ánh mắt thì lạnh như thép. Chúng tôi ngồi trong phòng khách. Bon được tôi đưa vào phòng chơi. Ông Lâm vào thẳng vấn đề: – Tôi không vòng vo nữa. Tôi đến đây để xin cô… hãy tự nguyện ly hôn với Dũng. Tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình. Tôi cười nhạt: – Xin lỗi? Ông đang đùa sao? – Không đùa đâu. Con gái tôi, Diễm My, đã yêu Dũng từ lâu. Nó từng đính hôn với một doanh nhân người Singapore, nhưng vừa hủy hôn cách đây ba tháng – vì Dũng. Tôi biết mối quan hệ này là không đúng khi Dũng đã có gia đình, nhưng tôi cũng là một người cha. Tôi muốn con gái mình được hạnh phúc. Tôi im lặng. Tim tôi đập mạnh, như có ai dùng búa nện vào từng nhịp. Vậy là linh cảm của tôi đúng. Người chồng luôn miệng nói “bận việc công ty” của tôi, thực ra đang “bận” với một tiểu thư giàu có, xinh đẹp, quyền lực – và được ông bố ủng hộ hết mực. Ông Lâm tiếp tục: – Tôi biết cô là người có học, biết điều. Cô và Dũng không có gì ràng buộc lớn, ngoài một đứa con. Nếu cô chịu rút lui êm đẹp, tôi hứa sẽ lo cho cô và con một khoản tài chính xứng đáng. Tôi có thể giúp cô tìm việc tốt hơn, và Bon – nếu cần – sẽ được học tại trường quốc tế mà không tốn một đồng. Tôi nh;ếch m;ép…. Xem thêm tại bình luận

Sếp lớn của chồng đến tận nhà ngỏ lời muốn tôi tự nguyện l;y hô;n để anh có cơ hội đến với con gái ông ta, nào ngờ tôi đưa cho ông ấy 1 tờ giấy, trời đất sụp đổ.. Trưa hôm ấy, khi tiếng chuông cửa vang lên giữa cái nắng hầm hập đầu… Continue reading Sếp lớn của chồng đến tận nhà ngỏ lời muốn tôi tự nguyện l;y hô;n để anh có cơ hội đến với con gái ông ta, nào ngờ tôi đưa cho ông ấy 1 tờ giấy, trời đất sụp đổ…Trưa hôm ấy, khi tiếng chuông cửa vang lên giữa cái nắng hầm hập đầu hạ, tôi không ngờ người đứng trước cánh cổng nhà mình lại là ông Lâm – Tổng giám đốc tập đoàn nơi chồng tôi đang làm việc. Và càng không thể ngờ, ông ta đến không phải để bàn chuyện công việc, mà là để… thuyết phục tôi ly hôn chồng mình. Tôi tên là Thu Hà, 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xây dựng nhỏ ở Hà Nội. Chồng tôi, Anh Dũng, là trưởng phòng kỹ thuật tại tập đoàn Nam Thịnh – một doanh nghiệp lớn trong ngành năng lượng, nơi ông Lâm đang là Tổng giám đốc. Chúng tôi kết hôn được gần 7 năm, có một bé trai 5 tuổi tên Bon. Cuộc sống của chúng tôi không giàu sang nhưng cũng đủ đầy. Dũng là người đàn ông tốt, không cờ bạc, không nhậu nhẹt, chưa từng làm điều gì khiến tôi phải khóc. Chỉ gần đây, tôi bắt đầu thấy anh hay lơ đễnh, thường xuyên đi công tác đột xuất, và điện thoại thì đặt chế độ im lặng mọi lúc. Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn. Và rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Giữa trưa, khi tôi vừa đón Bon từ trường mầm non về, tiếng chuông cửa vang lên. Qua màn hình camera, tôi thấy một người đàn ông đứng thẳng, áo sơ mi trắng, tay cầm cặp da – không ai khác ngoài ông Lâm, người mà tôi chỉ từng thấy trong những bức ảnh chồng tôi lưu trong máy tính. Tôi hơi lúng túng nhưng vẫn lễ phép mở cửa. – Chào cô Hà, tôi là Lâm, chắc cô biết rồi. Tôi có chuyện cần nói riêng với cô. – Ông ta cười, nụ cười đầy lịch sự nhưng ánh mắt thì lạnh như thép. Chúng tôi ngồi trong phòng khách. Bon được tôi đưa vào phòng chơi. Ông Lâm vào thẳng vấn đề: – Tôi không vòng vo nữa. Tôi đến đây để xin cô… hãy tự nguyện ly hôn với Dũng. Tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình. Tôi cười nhạt: – Xin lỗi? Ông đang đùa sao? – Không đùa đâu. Con gái tôi, Diễm My, đã yêu Dũng từ lâu. Nó từng đính hôn với một doanh nhân người Singapore, nhưng vừa hủy hôn cách đây ba tháng – vì Dũng. Tôi biết mối quan hệ này là không đúng khi Dũng đã có gia đình, nhưng tôi cũng là một người cha. Tôi muốn con gái mình được hạnh phúc. Tôi im lặng. Tim tôi đập mạnh, như có ai dùng búa nện vào từng nhịp. Vậy là linh cảm của tôi đúng. Người chồng luôn miệng nói “bận việc công ty” của tôi, thực ra đang “bận” với một tiểu thư giàu có, xinh đẹp, quyền lực – và được ông bố ủng hộ hết mực. Ông Lâm tiếp tục: – Tôi biết cô là người có học, biết điều. Cô và Dũng không có gì ràng buộc lớn, ngoài một đứa con. Nếu cô chịu rút lui êm đẹp, tôi hứa sẽ lo cho cô và con một khoản tài chính xứng đáng. Tôi có thể giúp cô tìm việc tốt hơn, và Bon – nếu cần – sẽ được học tại trường quốc tế mà không tốn một đồng. Tôi nh;ếch m;ép…. Xem thêm tại bình luận

Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa…5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng, lau từng giọt mồ hôi. Người ta bảo tôi dại, nhưng tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng. Cho đến một chiều, tôi quên ví ở nhà, quay về sớm hơn thường lệ. Mở cửa phòng, tôi chết đứng. Thế giới tôi gìn giữ suốt ngần ấy năm, đổ sụp chỉ trong một cái chớp mắt…” Minh là một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ hơn tuổi thật. Anh sống cùng vợ là Thảo trong một ngôi nhà cấp 4 nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Huế. Trước kia, hai vợ chồng đều là giáo viên tiểu học, sống giản dị, không khá giả nhưng yên ấm. Cuộc sống của họ từng là niềm ao ước của biết bao người. Biến cố ập đến vào một ngày cuối năm. Thảo gặp tai nạn giao thông khi đi chợ Tết, bị chấn thương cột sống, dẫn đến l/iệt nửa người. Lúc ấy, Minh còn đang đứng lớp, được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nhìn vợ nằm bất động trên giường cấp cứu, anh không thể tin rằng người phụ nữ từng hoạt bát, vui tươi ấy giờ chỉ còn biết khóc không thành tiếng. Từ ngày Thảo không còn đi lại được, Minh xin nghỉ việc dài hạn. Anh chăm vợ từ những việc nhỏ nhặt nhất: từ ăn uống, vệ sinh cá nhân đến vật lý trị liệu tại nhà. Căn nhà nhỏ dần trở thành một trạm y tế mini với đủ các loại thuốc men, băng gạc và thiết bị hỗ trợ. Có người khuyên anh đưa vợ vào viện dưỡng lão cho người bệnh l/iệt, nhưng anh từ chối. “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.” – Minh đáp lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng đầy kiên quyết. Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu cháo, cho vợ ăn, rồi tranh thủ làm thêm nghề sửa điện tại nhà để kiếm sống. Buổi tối, anh lại ngồi bên vợ, đọc sách cho cô nghe, mát-xa chân tay, hy vọng kích thích dây thần kinh còn chút phản xạ. Mỗi lần thấy ngón tay cô cử động nhẹ, anh vui như đứa trẻ được quà. Thảo không nói nhiều. Cô im lặng trong hầu hết các cuộc trò chuyện, chỉ thi thoảng gật đầu hoặc rơi nước mắt. Minh tưởng đó là sự bất lực, nhưng cũng là sự biết ơn. Anh không bao giờ nghi ngờ gì. Gia đình nội ngoại ban đầu còn qua lại, giúp đỡ. Nhưng vài năm trôi qua, ai cũng có cuộc sống riêng, người thân dần thưa lui. Minh không trách ai. Anh biết, việc chăm một người l/iệt không phải ai cũng chịu được, càng không thể kéo dài mãi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đều, cho đến một ngày… Minh đang trên đường đến tiệm sửa điện thì chợt nhớ ra để quên chiếc ví ở nhà. Trong đó có giấy tờ, tiền và cả hóa đơn khách hàng cần thanh toán. Anh quay xe về, lòng chỉ nghĩ đơn giản sẽ chạy về nhanh, lấy đồ rồi đi tiếp. Nhưng vừa đẩy cánh cửa bước vào nhà, anh sững người. Cánh cửa vừa bật mở, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ nhỏ, soi rõ cảnh tượng trước mặt Minh — và cũng là giây phút cuộc đời anh vỡ vụn.

Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa < “5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng,… Continue reading Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa…5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng, lau từng giọt mồ hôi. Người ta bảo tôi dại, nhưng tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng. Cho đến một chiều, tôi quên ví ở nhà, quay về sớm hơn thường lệ. Mở cửa phòng, tôi chết đứng. Thế giới tôi gìn giữ suốt ngần ấy năm, đổ sụp chỉ trong một cái chớp mắt…” Minh là một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ hơn tuổi thật. Anh sống cùng vợ là Thảo trong một ngôi nhà cấp 4 nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Huế. Trước kia, hai vợ chồng đều là giáo viên tiểu học, sống giản dị, không khá giả nhưng yên ấm. Cuộc sống của họ từng là niềm ao ước của biết bao người. Biến cố ập đến vào một ngày cuối năm. Thảo gặp tai nạn giao thông khi đi chợ Tết, bị chấn thương cột sống, dẫn đến l/iệt nửa người. Lúc ấy, Minh còn đang đứng lớp, được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nhìn vợ nằm bất động trên giường cấp cứu, anh không thể tin rằng người phụ nữ từng hoạt bát, vui tươi ấy giờ chỉ còn biết khóc không thành tiếng. Từ ngày Thảo không còn đi lại được, Minh xin nghỉ việc dài hạn. Anh chăm vợ từ những việc nhỏ nhặt nhất: từ ăn uống, vệ sinh cá nhân đến vật lý trị liệu tại nhà. Căn nhà nhỏ dần trở thành một trạm y tế mini với đủ các loại thuốc men, băng gạc và thiết bị hỗ trợ. Có người khuyên anh đưa vợ vào viện dưỡng lão cho người bệnh l/iệt, nhưng anh từ chối. “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.” – Minh đáp lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng đầy kiên quyết. Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu cháo, cho vợ ăn, rồi tranh thủ làm thêm nghề sửa điện tại nhà để kiếm sống. Buổi tối, anh lại ngồi bên vợ, đọc sách cho cô nghe, mát-xa chân tay, hy vọng kích thích dây thần kinh còn chút phản xạ. Mỗi lần thấy ngón tay cô cử động nhẹ, anh vui như đứa trẻ được quà. Thảo không nói nhiều. Cô im lặng trong hầu hết các cuộc trò chuyện, chỉ thi thoảng gật đầu hoặc rơi nước mắt. Minh tưởng đó là sự bất lực, nhưng cũng là sự biết ơn. Anh không bao giờ nghi ngờ gì. Gia đình nội ngoại ban đầu còn qua lại, giúp đỡ. Nhưng vài năm trôi qua, ai cũng có cuộc sống riêng, người thân dần thưa lui. Minh không trách ai. Anh biết, việc chăm một người l/iệt không phải ai cũng chịu được, càng không thể kéo dài mãi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đều, cho đến một ngày… Minh đang trên đường đến tiệm sửa điện thì chợt nhớ ra để quên chiếc ví ở nhà. Trong đó có giấy tờ, tiền và cả hóa đơn khách hàng cần thanh toán. Anh quay xe về, lòng chỉ nghĩ đơn giản sẽ chạy về nhanh, lấy đồ rồi đi tiếp. Nhưng vừa đẩy cánh cửa bước vào nhà, anh sững người. Cánh cửa vừa bật mở, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ nhỏ, soi rõ cảnh tượng trước mặt Minh — và cũng là giây phút cuộc đời anh vỡ vụn.