Kinh nghiệm người xưa: “Có tiền đừng mua đất ven sông”: Càng ngẫm càng đúng Kinh nghiệm người xưa: “Có tiền đừng mua đất ven sông, giàu có không lấy vợ tái giá”. Trải quả những ngày lũ lụt vừa qua, chúng ta có thể thấy được kinh nghiệm người xưa vẫn còn giá trị… Continue reading Kinh nghiệm người xưa: “Có tiền đừng mua đất ven sông”: Càng ngẫm càng đúng
Tác giả: Adminn
Đưa bạn trai về ra mắt, bố mẹ trợn trừng mắt không dám tin kéo tôi ra một góc mắng tơi bời. Ai ngờ lúc ăn cơm xong, cả nhà bỗng quay ngoắt 180 độ. Bố mẹ tính luôn chuyện cưới xin…
Đưa bạn trai về ra mắt, bố mẹ trợn trừng mắt không dám tin kéo tôi ra một góc mắng tơi bời. Ai ngờ lúc ăn cơm xong, cả nhà bỗng quay ngoắt 180 độ. Bố mẹ tính luôn chuyện cưới xin… Đưa bạn trai về ra mắt, bố mẹ trợn trừng mắt không dám… Continue reading Đưa bạn trai về ra mắt, bố mẹ trợn trừng mắt không dám tin kéo tôi ra một góc mắng tơi bời. Ai ngờ lúc ăn cơm xong, cả nhà bỗng quay ngoắt 180 độ. Bố mẹ tính luôn chuyện cưới xin…
Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang. Đặc biệt là bà nội – người từng ghét mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải. Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học. Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy. Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt: Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học. Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam. Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ. Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được. Thế nhưng…người bà nội cay nghiệt xuất hiện xem thêm dưới cmt
Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, bà nội hối hận quá muộn! Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là… Continue reading Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang. Đặc biệt là bà nội – người từng ghét mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải. Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học. Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy. Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt: Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học. Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam. Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ. Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được. Thế nhưng…người bà nội cay nghiệt xuất hiện xem thêm dưới cmt
Xây được căn nhà thì ‘5 người 10 ý’: Ai thích màu nào sơn màu đó, để không phải cãi nhau
Xây được căn nhà Ƭhì ‘5 người 10 ý’: Ai Ƭhích màu nào sơn màu đó, để không phải cãi nhau Xȃy ոhà là mộƬ Ƭroոg ոhữոg việc quan Ƭrọոg ոhấƬ của cuộc ᵭời. Vì ᴛhḗ, Ƭừ khȃu lên ᴛhiḗƬ kḗ, ᴛhuê ᴛhợ, chọn vậƬ liệu xȃy dựng, ᵭṑ ոộι ᴛhấƬ cho Ƭớι màu sơn… Continue reading Xây được căn nhà thì ‘5 người 10 ý’: Ai thích màu nào sơn màu đó, để không phải cãi nhau
Từng bị h;;ọ hàng nói là “n;;g/u” nên mới nhận 3 đứa trả m:o cô/i là co/n nuôi…để rồi 30 năm👇👇👇 Ngày ấy, cả xóm đều biết cô Liên là người phụ nữ hiế/m muộn. Đã ngoài ba mươi, chồng bỏ đi biệt xứ, cô ở vậy, không tái giá. Một mình cày cuốc, làm thuê, ai thuê gì làm nấy. Rồi một ngày nọ, cô bỗng nhận nuôi ba đứa trẻ mồ côi không cùng huyế-t thống. Một đứa thì tím tá/i , còn ẵm ngửa ngoài chợ; đứa thứ hai bị bỏ rơi ở gốc cây; đứa lớn nhất – năm tuổi – thì lang thang ngoài bến xe. Cả xóm xôn xao. Người lắc đầu, người thì thầm. Nhưng lời cay nghiệ/t nhất lại đến từ chính họ hàng: “Khôn không lo, đi ôm nợ vào thân.” ” Thứ đà/n bà không chồng, lại còn nuô/i con thiên hạ. Ngu thế là cùng!” “Rồi coi, ba đứa nó lớn lên chả đứa nào ra gì, có khi quay lại phản cô thì khổ gấp trăm lần.” Cô Liên không cãi. Cô chỉ cúi đầu, im lặng. Rồi đi làm. Sáng sớm, cô gánh nước thuê. Trưa nắng, cô bưng bê quán cơm. Tối đến, cô về, tắm rửa cho ba đứa nhỏ, kể cho chúng nghe truyện cổ tích bằng giọng ấm áp nhất trần gian. Ba đứa trẻ lớn lên trong căn nhà tuềnh toàng có cái cửa gỗ gãy bản lề. Nhưng căn nhà ấy ấm. Bởi nơi đó có bàn tay người đàn bà “n//gu ” biết dạy trẻ bằng tình thương, bằng đạo lý, bằng cả nắm cơm chan nước mắt. Chúng học giỏi – không ai hiểu nổi tại sao. Có lẽ vì muốn làm cô vui, có lẽ vì khi đói khổ, người ta nắm lấy tri thức như nắm lấy cọng rơm cuối cùng để không bị chìm. Thằng cả học đến lớp 12 thì đỗ đại học Y, ngành ngoại khoa. Thằng hai theo nội khoa, thằng út chọn y học cổ truyền. Cả ba đều đỗ, cùng một năm. Hàng xóm trầm trồ, còn họ hàng… sững sờ….4 năm sau cả 3 trở thành bác sĩ giỏi của cả nước…hàng xóm họ hàng bất ngờ kéo tới…xem thêm dưới cmt👇👇👇
Từng bị h;;ọ hàng nói là “n;;gu” nên mới nhận 3 đứa trả mồ côi là con nuôi…để rồi 30 năm Ngày ấy, cả xóm đều biết cô Liên là người phụ nữ hiếm muộn. Đã ngoài ba mươi, chồng bỏ đi biệt xứ, cô ở vậy, không tái giá. Một mình cày cuốc, làm… Continue reading Từng bị h;;ọ hàng nói là “n;;g/u” nên mới nhận 3 đứa trả m:o cô/i là co/n nuôi…để rồi 30 năm👇👇👇 Ngày ấy, cả xóm đều biết cô Liên là người phụ nữ hiế/m muộn. Đã ngoài ba mươi, chồng bỏ đi biệt xứ, cô ở vậy, không tái giá. Một mình cày cuốc, làm thuê, ai thuê gì làm nấy. Rồi một ngày nọ, cô bỗng nhận nuôi ba đứa trẻ mồ côi không cùng huyế-t thống. Một đứa thì tím tá/i , còn ẵm ngửa ngoài chợ; đứa thứ hai bị bỏ rơi ở gốc cây; đứa lớn nhất – năm tuổi – thì lang thang ngoài bến xe. Cả xóm xôn xao. Người lắc đầu, người thì thầm. Nhưng lời cay nghiệ/t nhất lại đến từ chính họ hàng: “Khôn không lo, đi ôm nợ vào thân.” ” Thứ đà/n bà không chồng, lại còn nuô/i con thiên hạ. Ngu thế là cùng!” “Rồi coi, ba đứa nó lớn lên chả đứa nào ra gì, có khi quay lại phản cô thì khổ gấp trăm lần.” Cô Liên không cãi. Cô chỉ cúi đầu, im lặng. Rồi đi làm. Sáng sớm, cô gánh nước thuê. Trưa nắng, cô bưng bê quán cơm. Tối đến, cô về, tắm rửa cho ba đứa nhỏ, kể cho chúng nghe truyện cổ tích bằng giọng ấm áp nhất trần gian. Ba đứa trẻ lớn lên trong căn nhà tuềnh toàng có cái cửa gỗ gãy bản lề. Nhưng căn nhà ấy ấm. Bởi nơi đó có bàn tay người đàn bà “n//gu ” biết dạy trẻ bằng tình thương, bằng đạo lý, bằng cả nắm cơm chan nước mắt. Chúng học giỏi – không ai hiểu nổi tại sao. Có lẽ vì muốn làm cô vui, có lẽ vì khi đói khổ, người ta nắm lấy tri thức như nắm lấy cọng rơm cuối cùng để không bị chìm. Thằng cả học đến lớp 12 thì đỗ đại học Y, ngành ngoại khoa. Thằng hai theo nội khoa, thằng út chọn y học cổ truyền. Cả ba đều đỗ, cùng một năm. Hàng xóm trầm trồ, còn họ hàng… sững sờ….4 năm sau cả 3 trở thành bác sĩ giỏi của cả nước…hàng xóm họ hàng bất ngờ kéo tới…xem thêm dưới cmt👇👇👇
Bố mẹ mất trong một vụ tai nạ:n gia–0 thông khi chị Bích mới 24 tuổi, còn ba đứa em thì đứa lớn nhất mới học lớp 9, nhỏ nhất mới vào lớp 6. Cả bầu trời sụp đổ xuống đầu cô gái trẻ vừa mới lập gia đình chưa đầy hai năm. Người thân bên nội đến đưa tang, nhưng sau đó chẳng ai đoái hoài gì. Bà nội lắc đầu, buông một câu chát đắng: “Ba đứa nhỏ dạ-i, tương lai u ám lắm. Bích lo được đến đâu thì lo. Nhà bác nghèo, không giúp được gì đâu.” Chị Bích ôm lấy ba đứa em – hai cậu em trai sinh đôi là Khôi và Khang, cùng cô em gái út tên Vy – nước mắt lã chã. Họ hàng nhìn chị với ánh mắt hoài nghi, dè bỉu. Có người còn bóng gió: “Lo chưa xong thân mình, bày đặt gánh ba đứa học hành.” Nhưng chị không than thân trách phận. Chị cùng chồng anh Hòa, một thợ sửa điện máy quyết tâm gồng gánh cả gia đình. Ban ngày, chị làm công nhân ở xưởng may, tối về nhận thêm việc thêu ren gia công. Anh Hòa sửa điện tử khắp làng trên xóm dưới, ai gọi giờ nào cũng đi, miễn sao có thêm thu nhập. Ba đứa nhỏ không phụ lòng chị. Khôi – thông minh, đam mê Toán học. Khang – say mê Lý. Còn Vy – cô bé hiền lành, học giỏi Văn. Chị Bích chẳng bao giờ bắt em nghỉ học. Có khi thiếu tiền học phí, chị âm thầm đi vay mượn, tối về vẫn tươi cười: “Cố học nha mấy đứa, chị không tiếc gì đâu.” Nhiều đêm, cả nhà ăn cơm với rau muống luộc, mắm chấm. Chị Bích thường nhường phần thịt ít ỏi cho các em. Khôi từng khóc mà nói: “Mai mốt em lớn, em mua cho chị cái nhà thiệt đẹp, chị khỏi đi làm nữa!” Bà nội và bác họ vẫn lặng lẽ quan sát. Thỉnh thoảng họ ghé qua, nói vài câu kiểu như: “Học cho dữ vô rồi cũng đi làm công nhân chứ làm gì ra hồn.” Chị chỉ cười, không đáp…và rồi quả ngọt đã đến…x///em thêm dưới bình luận!
Chị gái cùng chồng quyết nuôi 3 người em ăn học và quả ngọt sau 20 năm khiến ai cũng nể CHỊ GÁI VÀ GIẤC MƠ CỦA BA NGƯỜI EM Bố mẹ mất trong một vụ tai nạn giao thông khi chị Bích mới 24 tuổi, còn ba đứa em thì đứa lớn nhất mới… Continue reading Bố mẹ mất trong một vụ tai nạ:n gia–0 thông khi chị Bích mới 24 tuổi, còn ba đứa em thì đứa lớn nhất mới học lớp 9, nhỏ nhất mới vào lớp 6. Cả bầu trời sụp đổ xuống đầu cô gái trẻ vừa mới lập gia đình chưa đầy hai năm. Người thân bên nội đến đưa tang, nhưng sau đó chẳng ai đoái hoài gì. Bà nội lắc đầu, buông một câu chát đắng: “Ba đứa nhỏ dạ-i, tương lai u ám lắm. Bích lo được đến đâu thì lo. Nhà bác nghèo, không giúp được gì đâu.” Chị Bích ôm lấy ba đứa em – hai cậu em trai sinh đôi là Khôi và Khang, cùng cô em gái út tên Vy – nước mắt lã chã. Họ hàng nhìn chị với ánh mắt hoài nghi, dè bỉu. Có người còn bóng gió: “Lo chưa xong thân mình, bày đặt gánh ba đứa học hành.” Nhưng chị không than thân trách phận. Chị cùng chồng anh Hòa, một thợ sửa điện máy quyết tâm gồng gánh cả gia đình. Ban ngày, chị làm công nhân ở xưởng may, tối về nhận thêm việc thêu ren gia công. Anh Hòa sửa điện tử khắp làng trên xóm dưới, ai gọi giờ nào cũng đi, miễn sao có thêm thu nhập. Ba đứa nhỏ không phụ lòng chị. Khôi – thông minh, đam mê Toán học. Khang – say mê Lý. Còn Vy – cô bé hiền lành, học giỏi Văn. Chị Bích chẳng bao giờ bắt em nghỉ học. Có khi thiếu tiền học phí, chị âm thầm đi vay mượn, tối về vẫn tươi cười: “Cố học nha mấy đứa, chị không tiếc gì đâu.” Nhiều đêm, cả nhà ăn cơm với rau muống luộc, mắm chấm. Chị Bích thường nhường phần thịt ít ỏi cho các em. Khôi từng khóc mà nói: “Mai mốt em lớn, em mua cho chị cái nhà thiệt đẹp, chị khỏi đi làm nữa!” Bà nội và bác họ vẫn lặng lẽ quan sát. Thỉnh thoảng họ ghé qua, nói vài câu kiểu như: “Học cho dữ vô rồi cũng đi làm công nhân chứ làm gì ra hồn.” Chị chỉ cười, không đáp…và rồi quả ngọt đã đến…x///em thêm dưới bình luận!
Tôi đứng trước cửa nhà nghỉ, tay chân run rẩy, đầu óc rối bời, lòng nghĩ sao con dâu có thể làm chuyện này khi chồng nó đang đi công tác. Cánh cửa mở rộng, tôi choáng váng khi thấy người đứng trước mặt mình không ai khác chính là…
Tôi đứng trước cửa nhà nghỉ, tay chân run rẩy, đầu óc rối bời, lòng nghĩ sao con dâu có thể làm chuyện này khi chồng nó đang đi công tác. Cánh cửa mở rộng, tôi choáng váng khi thấy người đứng trước mặt mình không ai khác chính là… Tôi năm nay đã bước… Continue reading Tôi đứng trước cửa nhà nghỉ, tay chân run rẩy, đầu óc rối bời, lòng nghĩ sao con dâu có thể làm chuyện này khi chồng nó đang đi công tác. Cánh cửa mở rộng, tôi choáng váng khi thấy người đứng trước mặt mình không ai khác chính là…
Cảnh tượng chưa từng thấy tại Nghệ An – Hà Tĩnh khi bão số 5 đổ bộ: Thi;ệ;t h;ạ;i lớn quá khúc ru;;ột miền Trung 👇👇😥
Thương quá Nghệ An – Hà Tĩnh: Hàng quán, nhà dân tan hoang trong bão Kajiki hết rồi còn đâu Hàng quán ven biển Thiên Cầm, tỉnh Hà Tĩnh tan hoang lúc 19h30 ngày 25/8. Gió ở vùng ven biển Thiên Cầm đã giảm cấp nhưng vẫn còn giật mạnh từng cơn. Cả vùng vốn… Continue reading Cảnh tượng chưa từng thấy tại Nghệ An – Hà Tĩnh khi bão số 5 đổ bộ: Thi;ệ;t h;ạ;i lớn quá khúc ru;;ột miền Trung 👇👇😥
Danh tính cô gái ng;ầu đ;é;t hạ đo ván g;ã đàn ông x;;ă;m trổ trong hầm gửi xe: CĐM gật gù nể phục, bảo sao không một động tác thừa
Danh tính cô gái ng;ầu đ;é;t hạ đo ván g;ã đàn ông x;;ă;m trổ trong hầm gửi xe: CĐM gật gù nể phục, bảo sao không một động tác thừa Liên quan đến đoạn clip cô gái ra tay đánh lại gã xăm trổ trong hầm gửi xe đang gây sốt trên mạng xã hội,… Continue reading Danh tính cô gái ng;ầu đ;é;t hạ đo ván g;ã đàn ông x;;ă;m trổ trong hầm gửi xe: CĐM gật gù nể phục, bảo sao không một động tác thừa
Cô gái không chồng mà chử;/a bỏ làng đi đã 10 năm nay bỗng quay trở về vào ngày cưới của con trai ông trưởng thôn, nào ngờ cô dẫn về 1 cậu con trai và tuyên bố điều ch-ấn độ;/ng trên sân khấu… Ở làng Đông Hòa ai cũng nhớ chuyện của Thắm – cô gái m-ồ cô/i, ngoan ngoãn, xinh xắn nhất nhì làng. Mười năm trước, Thắm bất ngờ mang bầ;/u. Không chồng. Không ai biết cha đứa trẻ là ai. Bị miệng đời giày xéo, cô bỏ làng đi trong một đêm mưa tầm tã, không một lời nhắn. Người ta nói cô trốn lên thành phố, người bảo bị lừ;/a rồi ch;/ửa hoang. Có người á;/c mồm còn bảo… nó không dám sống nổi với cái nhụ-c ấy. Dù thế nào, cái tên Thắm cũng dần trở thành điều cấm kỵ, đặc biệt là với nhà ông Trưởng thôn Quang, bởi… Mười năm trước, đúng cái năm Thắm bỏ đi, con trai duy nhất của ông Quang – Khánh – cũng vừa đi học xa. Mười năm sau. Ngày làng mở hội tưng bừng – đám cưới của Khánh, con trai ông trưởng thôn – là sự kiện lớn nhất làng năm nay. Cô dâu là con gái chủ doanh nghiệp trên huyện. Hai họ rạng rỡ. Sân khấu dựng hoành tráng, rạp cưới trải dài cả trăm mét. Ai cũng trầm trồ: “Chả mấy chốc ông Quang lên chức nội.” Tiệc cưới bắt đầu. Nhưng đúng lúc rước dâu xong, tiệc đãi khách đang vào đoạn cao trào, một chiếc taxi cũ kỹ đỗ xịch ngay trước sân cưới. Một người phụ nữ mặc áo nâu giản dị bước xuống, theo sau là một cậu bé chừng 10 tuổi, khuôn mặt giống Khánh như đúc. Người đàn bà ấy… là Thắm. Không ai kịp phản ứng, Thắm nắm tay cậu bé bước thẳng lên sân khấu, giật micro từ tay MC đang cười nói rôm rả. – “Xin lỗi đã làm gián đoạn đám cưới. Nhưng tôi có chuyện… phải nói, ngay lúc này.” Khắp khán phòng ch;/ết lặng. Ánh mắt ông Quang trừng trừng. Khánh tái mặt. Thắm ngẩng đầu, giọng run nhẹ nhưng rõ ràng, cả đám cưới bắt đầu xì xào ch:/ấn đ;/ộng… 👇👇
Cô gái không chồng mà chử;/a bỏ làng đi đã 10 năm nay bỗng quay trở về vào ngày cưới của con trai ông trưởng thôn Ở làng Đông Hòa ai cũng nhớ chuyện của Thắm – cô gái mồ côi, ngoan ngoãn, xinh xắn nhất nhì làng. Mười năm trước, Thắm bất ngờ mang bầu. Không… Continue reading Cô gái không chồng mà chử;/a bỏ làng đi đã 10 năm nay bỗng quay trở về vào ngày cưới của con trai ông trưởng thôn, nào ngờ cô dẫn về 1 cậu con trai và tuyên bố điều ch-ấn độ;/ng trên sân khấu… Ở làng Đông Hòa ai cũng nhớ chuyện của Thắm – cô gái m-ồ cô/i, ngoan ngoãn, xinh xắn nhất nhì làng. Mười năm trước, Thắm bất ngờ mang bầ;/u. Không chồng. Không ai biết cha đứa trẻ là ai. Bị miệng đời giày xéo, cô bỏ làng đi trong một đêm mưa tầm tã, không một lời nhắn. Người ta nói cô trốn lên thành phố, người bảo bị lừ;/a rồi ch;/ửa hoang. Có người á;/c mồm còn bảo… nó không dám sống nổi với cái nhụ-c ấy. Dù thế nào, cái tên Thắm cũng dần trở thành điều cấm kỵ, đặc biệt là với nhà ông Trưởng thôn Quang, bởi… Mười năm trước, đúng cái năm Thắm bỏ đi, con trai duy nhất của ông Quang – Khánh – cũng vừa đi học xa. Mười năm sau. Ngày làng mở hội tưng bừng – đám cưới của Khánh, con trai ông trưởng thôn – là sự kiện lớn nhất làng năm nay. Cô dâu là con gái chủ doanh nghiệp trên huyện. Hai họ rạng rỡ. Sân khấu dựng hoành tráng, rạp cưới trải dài cả trăm mét. Ai cũng trầm trồ: “Chả mấy chốc ông Quang lên chức nội.” Tiệc cưới bắt đầu. Nhưng đúng lúc rước dâu xong, tiệc đãi khách đang vào đoạn cao trào, một chiếc taxi cũ kỹ đỗ xịch ngay trước sân cưới. Một người phụ nữ mặc áo nâu giản dị bước xuống, theo sau là một cậu bé chừng 10 tuổi, khuôn mặt giống Khánh như đúc. Người đàn bà ấy… là Thắm. Không ai kịp phản ứng, Thắm nắm tay cậu bé bước thẳng lên sân khấu, giật micro từ tay MC đang cười nói rôm rả. – “Xin lỗi đã làm gián đoạn đám cưới. Nhưng tôi có chuyện… phải nói, ngay lúc này.” Khắp khán phòng ch;/ết lặng. Ánh mắt ông Quang trừng trừng. Khánh tái mặt. Thắm ngẩng đầu, giọng run nhẹ nhưng rõ ràng, cả đám cưới bắt đầu xì xào ch:/ấn đ;/ộng… 👇👇