Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc. Căn nhà gỗ cũ, mái tôn thấp, chỉ trong vài phút đã bị khói đen tràn kín.Vợ anh, chị… Continue reading “Mẹ ơi, đừng gọi nữa… con đang ở trong tủ rồi, bên ngoài khói nhiều lắm… con s-ợ… mẹ nói con ngoan là mẹ sẽ đến cứu con mà…” nhưng đến khi lính cứu h/ỏa phá được cửa thì họ chỉ thấy… Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc. Căn nhà gỗ cũ, mái tôn thấp, chỉ trong vài phút đã bị khói đen tràn kín. Vợ anh, chị Hòa, đang làm ca đêm ở xưởng cách đó hơn cây số. Điện thoại rung liên hồi — là con gái, bé An, mới 8 tu-ổi, ở nhà cùng bà nội. Giọng con bé run run trong điện thoại: – Mẹ ơi… khói nhiều lắm… con không thấy bà đâu nữa… con s;/ợ… Chị Hòa tái mặt, ném vội đồ xuống bàn, vừa chạy vừa hét: – An ơi, nghe mẹ nói này, con trốn vào chỗ nào thấp, đừng chạy lung tung, chờ mẹ tới! Đầu dây bên kia, tiếng bé nức nở: – Con… con đang ở trong tủ rồi mẹ ơi… bên ngoài khói nhiều lắm… mẹ nói con ngoan đi… rồi mẹ đến cứu con nha… Chị vừa khóc vừa gào lên: – Ngoan, con ngoan lắm, mẹ đang tới rồi, đừng sợ! Người dân trong làng Bắc nghe tiếng la hét, chạy ra. Căn nhà đã đỏ rực. Lửa bén sang cả mái bên cạnh. Tiếng kêu cứu hòa với tiếng còi cứu hỏa xa dần rồi gần lại. Mất gần 20 phút, xe cứu hỏa mới đến. Cả làng hò nhau xách nước, phá cửa, nhưng nhiệt hắt ra dữ dội. Chị Hòa lao vào, bị giữ chặt lại, gào khản giọng: – Con tôi còn trong đó! An ơi, mở cửa cho mẹ! Đến khi ngọn lửa được khống chế, đội cứu hộ mới phá được cánh cửa cc/há/y xém của phòng ngủ nhỏ. Trong đó chính là… 👇👇
Danh mục: Đời Sống
Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn đòi dắt 2 con gái con ra bờ sông và rồi sau đó chỉ đúng 30 phút… Ở xã Thạch Lưu, huyện miền trung nhỏ bé, cả làng vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái buổi trưa định mệnh hôm ấy. Minh, 36 tuổi, thất nghiệp đã hơn ba tháng. Từ ngày xưởng gỗ phá sản, anh chỉ quanh quẩn ở nhà phụ vợ bán hàng online. Còn Lan, vợ anh, vốn là giáo viên mầm non, lương ba cọc ba đồng nhưng vẫn cố gắng lo cho hai đứa con gái nhỏ – bé An 8 t;/uổi và Linh 5 tu/;ổi. Tưởng chỉ có thế là cùng, nhưng b-i kị-ch thật sự lại đến từ… mẹ chồng. Bà Hợi, 62 t;/ uổi, ngày nào cũng ch;/ì chi-ết: “Nhà này vô phúc, có hai đứa vịt giời, sau này ai th-ờ cú;/ng, ai nối dõi? Còn anh Minh, đàn ông gì mà để vợ nuôi, nhìn xấ;/u hổ không chịu được!” Minh im lặng, càng ngày càng thu mình. Buổi sáng, anh ra bờ sông Lam câu cá, buổi tối ngồi lì ngoài hiên, không nói với ai câu nào. Lan thương chồng, cũng cố nhẫn nhịn. Nhưng hôm đó, sau khi bị mẹ chồng mắng té tát chỉ vì chưa nấu cơm đúng giờ, cô bật khóc nói một câu mà sau này chính cô ân hận đến suốt đời: “Mẹ mà quý con trai đến thế, sao mẹ không sinh thêm mà bắt người khác chịu?” Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Minh ném phăng cái điếu thuốc xuống sân, mặt tím tái. Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng vào phòng, dắt hai đứa nhỏ đi chơi, nói với Lan qua khe cửa: “Anh cho con ra sông thả cá vàng, lát về.” Ba mươi phút sau, khi Lan chạy ra chợ mua ít cá khô, thì hàng xóm hớt hải chạy vào nhà thông báo khiến cô ch;/ ết điế-ng… 👇👇
Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn Ở xã Thạch Lưu, huyện miền trung nhỏ bé của tỉnh Nghệ An, cả làng vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái buổi trưa định mệnh… Continue reading Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn đòi dắt 2 con gái con ra bờ sông và rồi sau đó chỉ đúng 30 phút… Ở xã Thạch Lưu, huyện miền trung nhỏ bé, cả làng vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái buổi trưa định mệnh hôm ấy. Minh, 36 tuổi, thất nghiệp đã hơn ba tháng. Từ ngày xưởng gỗ phá sản, anh chỉ quanh quẩn ở nhà phụ vợ bán hàng online. Còn Lan, vợ anh, vốn là giáo viên mầm non, lương ba cọc ba đồng nhưng vẫn cố gắng lo cho hai đứa con gái nhỏ – bé An 8 t;/uổi và Linh 5 tu/;ổi. Tưởng chỉ có thế là cùng, nhưng b-i kị-ch thật sự lại đến từ… mẹ chồng. Bà Hợi, 62 t;/ uổi, ngày nào cũng ch;/ì chi-ết: “Nhà này vô phúc, có hai đứa vịt giời, sau này ai th-ờ cú;/ng, ai nối dõi? Còn anh Minh, đàn ông gì mà để vợ nuôi, nhìn xấ;/u hổ không chịu được!” Minh im lặng, càng ngày càng thu mình. Buổi sáng, anh ra bờ sông Lam câu cá, buổi tối ngồi lì ngoài hiên, không nói với ai câu nào. Lan thương chồng, cũng cố nhẫn nhịn. Nhưng hôm đó, sau khi bị mẹ chồng mắng té tát chỉ vì chưa nấu cơm đúng giờ, cô bật khóc nói một câu mà sau này chính cô ân hận đến suốt đời: “Mẹ mà quý con trai đến thế, sao mẹ không sinh thêm mà bắt người khác chịu?” Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Minh ném phăng cái điếu thuốc xuống sân, mặt tím tái. Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng vào phòng, dắt hai đứa nhỏ đi chơi, nói với Lan qua khe cửa: “Anh cho con ra sông thả cá vàng, lát về.” Ba mươi phút sau, khi Lan chạy ra chợ mua ít cá khô, thì hàng xóm hớt hải chạy vào nhà thông báo khiến cô ch;/ ết điế-ng… 👇👇
Hôm nay em đón 3 bố con về nhà để làm đám ta;/ng, hàng xóm nói em nhiều lắm, bảo em chẳng ra gì nên anh mới chọn я-α đ-ι cùng 2 con, nhưng họ đâu có biết trước đó anh mới là người… 👇👇
Hôm nay em đón 3 bố con về nhà để làm đám ta;/ng, hàng xóm nói em nhiều lắm, bảo em chẳng ra gì nên anh mới chọn я-α đ-ι cùng 2 con Sau nhiều giờ tìm kiếm, chiều nay, thi thể của anh D. và hai con gái dưới sông Lam. Như đã đưa… Continue reading Hôm nay em đón 3 bố con về nhà để làm đám ta;/ng, hàng xóm nói em nhiều lắm, bảo em chẳng ra gì nên anh mới chọn я-α đ-ι cùng 2 con, nhưng họ đâu có biết trước đó anh mới là người… 👇👇
Đến giờ, người vợ mới b;ình t;ĩnh kể lại cuộc gọi vid;eo cuối cùng của 3 bố con anh Duẫn. Hai con đã h;oảng l;oạn, đ;au đ;ớn đến mức nào, đôi tay vẫn luôn gh;ì chặt 1 thứ. Vậy mà anh vẫn bình thản làm 1 chuyện để d;ằn mặt vợ trước khi… trên cầu Bến Thủy…trời đất ơi😱👇
Người vợ kh;óc n;ấc kể lại cuộc gọi vid;eo cuối cùng của bố con anh Duẫn. Hai con đã h;oảng l;oạn, đ;au đ;ớn đến mức nào. Vậy mà anh vẫn bình thản làm 1 chuyện trước khi… trên cầu Bến Thủy Thi thể của anh D. cũng đã được tìm thấy lúc 16 giờ 30… Continue reading Đến giờ, người vợ mới b;ình t;ĩnh kể lại cuộc gọi vid;eo cuối cùng của 3 bố con anh Duẫn. Hai con đã h;oảng l;oạn, đ;au đ;ớn đến mức nào, đôi tay vẫn luôn gh;ì chặt 1 thứ. Vậy mà anh vẫn bình thản làm 1 chuyện để d;ằn mặt vợ trước khi… trên cầu Bến Thủy…trời đất ơi😱👇
Vòng hoa trắng ngập trong sân nhà 3 bố con ở Nghệ An: Thế là đ;i 3 k;iếp người chứ ít đâu, người vợ n;én đ;au th;ương làm 1 việc trả lại cho người chồng đáng tr;ách trước v;/o/ng l;/inh của 2 con khiến cả nước n;ể phục… Hóa ra hai đứa nh;ỏ chính là… 😢👇
Vòng hoa trắng ngập trong sân nhà 3 bố con ở Nghệ An: Thế là hết đ;i 3 k;iếp người chứ ít đâu, người vợ n;én đ;au th;ương làm 1 việc cho người chồng đáng tr;ách khiến cả nước n;ể phục Người nhà nạn nhân khóc nghẹn khi đã nhiều giờ trôi qua vẫn chưa… Continue reading Vòng hoa trắng ngập trong sân nhà 3 bố con ở Nghệ An: Thế là đ;i 3 k;iếp người chứ ít đâu, người vợ n;én đ;au th;ương làm 1 việc trả lại cho người chồng đáng tr;ách trước v;/o/ng l;/inh của 2 con khiến cả nước n;ể phục… Hóa ra hai đứa nh;ỏ chính là… 😢👇
Người ta trách em nhiều lắm, nói tại em mà anh phải ô-m 2 con đi xuống đó, nhưng người ta đâu có biết hành động anh làm với em vào tối hôm trước khi anh chọn cái che-t… 👇👇
Anh biết không? Người ta trách em nhiều lắm, nói tại em mà anh phải ôm 2 con инảу χυốиg ѕôиg, nhưng người ta đâu có biết rằng… ᴄʜíɴʜ ǫᴜʏềɴ địᴀ ᴘʜươɴɢ ᴛʜôɴɢ ᴛɪɴ ɴɢᴜʏêɴ ɴʜâɴ ʙᴀɴ đầᴜ ᴠụ ɴɢườɪ ʙố ᴛʀẻ ôᴍ ʜᴀɪ ᴄᴏɴ ɢáɪ ɴʜỏ ɴʜảʏ ᴄầᴜ ʙếɴ ᴛʜủʏ ᴛự ᴛử ᴋʜɪếɴ ɴʜɪềᴜ ɴɢườɪ xóᴛ… Continue reading Người ta trách em nhiều lắm, nói tại em mà anh phải ô-m 2 con đi xuống đó, nhưng người ta đâu có biết hành động anh làm với em vào tối hôm trước khi anh chọn cái che-t… 👇👇
Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi 5 mà về chỉ có 1 cùng 4 cỗ qu;an t;à;i… Xin lỗi con trai, bố không trụ được nữa rồi, cố gắng bơi vào bờ con nhé… Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia. Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học Bách khoa rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo: – Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết! Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn Hạ Long – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo. Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình. Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định: – Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu! Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi. Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn: – Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!… Xem tiếp tại bình luận 👇👇
Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi đó là lần cuối Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt… Continue reading Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi 5 mà về chỉ có 1 cùng 4 cỗ qu;an t;à;i… Xin lỗi con trai, bố không trụ được nữa rồi, cố gắng bơi vào bờ con nhé… Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia. Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học Bách khoa rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo: – Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết! Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn Hạ Long – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo. Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình. Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định: – Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu! Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi. Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn: – Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!… Xem tiếp tại bình luận 👇👇
Duẫn ơi! Cuối cùng cả nhà cũng tìm thấy anh và 2 con rồi! Anh có biết trên người 2 con vẫn mặc thứ gì không? Chúng còn chưa được 1 bữa ăn tử tế thì anh đã đưa lên cầu… 👇👇
Duẫn ơi! Cuối cùng cả nhà cũng tìm thấy anh và 2 con rồi! Anh có biết lúc tìm thấy, trên người 2 con vẫn mặc thứ gì không? Mới đây, lực lượng chức năng thông báo đã tìm thấy thi thể người cha trong vụ ôm hai con nh;;a;;y c;;ầ;;u Bến Thủy. Vào chiều… Continue reading Duẫn ơi! Cuối cùng cả nhà cũng tìm thấy anh và 2 con rồi! Anh có biết trên người 2 con vẫn mặc thứ gì không? Chúng còn chưa được 1 bữa ăn tử tế thì anh đã đưa lên cầu… 👇👇
Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tu;/ổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ có một chiếc nón rách, chiếc áo nâu vá chằng chịt, và trong người là đúng một chỉ vàng mẹ dúi cho, dặn “phòng khi bất trắc còn có cái mà cầm cố đổi lấy đường sống”. Trên đường tiếp tế, cô gặp anh — một lính mới bị thương ở chân, nằm lại chờ đơn vị rút sau. Cả người anh phủ đầy bụi đất, mắt thì vẫn sáng rực, gượng cười cảm ơn miếng cơm cháy cô đưa. Không hiểu sao, lúc chia tay, cô tháo luôn chỉ vàng ra dúi vào tay anh, chỉ nói đúng một câu: “Không phải vì em giàu, mà vì… có những thứ đáng quý hơn cả vàng.” Họ không gặp lại. 30 năm trôi qua, cô không lập gia đình. Cô sống nghèo, một mình trong căn nhà tranh chái bếp. Rồi một ngày… giữa buổi trưa nắng chang chang, một chiếc xe tăng sơn mới tinh bỗng dưng đậu trước cổng làng, bụi mù cuộn lên khiến cả xóm bỏ cả ăn cơm chạy ra xem. Người lính bước xuống trong bộ lễ phục chỉnh tề, ngực đầy huân chương, tóc đã muối tiêu, nhưng ánh mắt… vẫn là ánh mắt năm xưa. Ông hỏi chỉ đúng một câu: “Ở đây… còn ai tên là Nhạn không? Cô Nhạn dân công năm ấy?” Bà Nhạn run rẩy bước ra giữa đám đông. Ông tiến tới, không nói lời nào, chỉ đưa ra một thứ… 👇👇
Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tuổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ… Continue reading Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tu;/ổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ có một chiếc nón rách, chiếc áo nâu vá chằng chịt, và trong người là đúng một chỉ vàng mẹ dúi cho, dặn “phòng khi bất trắc còn có cái mà cầm cố đổi lấy đường sống”. Trên đường tiếp tế, cô gặp anh — một lính mới bị thương ở chân, nằm lại chờ đơn vị rút sau. Cả người anh phủ đầy bụi đất, mắt thì vẫn sáng rực, gượng cười cảm ơn miếng cơm cháy cô đưa. Không hiểu sao, lúc chia tay, cô tháo luôn chỉ vàng ra dúi vào tay anh, chỉ nói đúng một câu: “Không phải vì em giàu, mà vì… có những thứ đáng quý hơn cả vàng.” Họ không gặp lại. 30 năm trôi qua, cô không lập gia đình. Cô sống nghèo, một mình trong căn nhà tranh chái bếp. Rồi một ngày… giữa buổi trưa nắng chang chang, một chiếc xe tăng sơn mới tinh bỗng dưng đậu trước cổng làng, bụi mù cuộn lên khiến cả xóm bỏ cả ăn cơm chạy ra xem. Người lính bước xuống trong bộ lễ phục chỉnh tề, ngực đầy huân chương, tóc đã muối tiêu, nhưng ánh mắt… vẫn là ánh mắt năm xưa. Ông hỏi chỉ đúng một câu: “Ở đây… còn ai tên là Nhạn không? Cô Nhạn dân công năm ấy?” Bà Nhạn run rẩy bước ra giữa đám đông. Ông tiến tới, không nói lời nào, chỉ đưa ra một thứ… 👇👇
Ngh/ẹn lò/ng cảnh người cha già một mình bên d;;i ản;;h con cháu sau chuyến du lịch ở Hạ Long: “Tôi từng là bộ đội, chiến đấu với lính Mỹ bao năm, không sợ b-o-m đ-ạn, thế mà…” 👇
Ngh/ẹn lò/ng cảnh người cha già một mình bên d;;i ản;;h con cháu sau chuyến du lịch ở Hạ Long Bốn xe cứu thương lần lượt chở thi thể của gia đình con trai ông Chí từ Hạ Long về Hà Nội. Người đàn ông không ngờ, chuyến du lịch định mệnh đã cướp đi… Continue reading Ngh/ẹn lò/ng cảnh người cha già một mình bên d;;i ản;;h con cháu sau chuyến du lịch ở Hạ Long: “Tôi từng là bộ đội, chiến đấu với lính Mỹ bao năm, không sợ b-o-m đ-ạn, thế mà…” 👇