Đàn ông ngoại tình nhớ nhé: Bồ đẹp vì bồ chẳng phải lo nghĩ, vợ xấu là bởi phải gánh vác cả gia đình

Đàn ông ngoại tình nhớ nhé: Bồ đẹp vì bồ chẳng phải lo nghĩ, vợ xấu là bởi phải gánh vác cả gia đình Đàn ông ngoại tình nhớ nhé: Bồ đẹp vì bồ chẳng phải lo nghĩ, vợ xấu là bởi phải gánh vác cả gia đình Những gã ᵭàn ȏng so sánh vợ… Continue reading Đàn ông ngoại tình nhớ nhé: Bồ đẹp vì bồ chẳng phải lo nghĩ, vợ xấu là bởi phải gánh vác cả gia đình

Đàп Ьà ”quȇп” ƌòι Һỏι cҺồпg 3 ƌιḕu пàყ, sớm muộп Һȏп пҺȃп rạп пứt, ҺạпҺ pҺúc kҺó Ьḕп lȃu

Đàп Ьà ”quȇп” ƌòι Һỏι cҺồпg 3 ƌιḕu пàყ, sớm muộп Һȏп пҺȃп rạп пứt, ҺạпҺ pҺúc kҺó Ьḕп lȃu Từ bỏ cȏng việc, quá yêu chṑng…là những ᵭiḕu người phụ nữ ᵭang ʟàm, nhưng có thể ᵭó ʟại ʟà chất ᵭộc giḗt chḗt cuộc hȏn nhȃn của bạn. Yêu cầu chṑng thấu hiểu mình… Continue reading Đàп Ьà ”quȇп” ƌòι Һỏι cҺồпg 3 ƌιḕu пàყ, sớm muộп Һȏп пҺȃп rạп пứt, ҺạпҺ pҺúc kҺó Ьḕп lȃu

Biết tin gì chưa Việt Hương mất tất cả rồi, mấy chục năm xây dựng cơ đồ giờ trắng tay

Biết tin gì chưa Việt Hương mất tất cả rồi, mấy chục năm xây dựng cơ đồ giờ trắng tay Nghệ sĩ Việt Hương viết tâm thư trải lòng về những hình ảnh cô tham gia chương trình ngắn diễn ra hơn mười năm trước lan truyền gần đây. Cô nhận trách nhiệm trong quá… Continue reading Biết tin gì chưa Việt Hương mất tất cả rồi, mấy chục năm xây dựng cơ đồ giờ trắng tay

Người phụ nữ điều khiển ô tô chạy ngược chiều trên cao tốc ở làn 120 km/giờ

Người phụ nữ điều khiển ô tô chạy ngược chiều trên cao tốc ở làn 120 km/giờ Người phụ nữ 45 tuổi điều khiển ôtô chạy ngược chiều trên cao tốc Hà Nội – Hải Phòng ở làn 120 km/giờ. Báo Người lao động ngày 30/01 đưa thông tin với tiêu đề: “Người phụ nữ… Continue reading Người phụ nữ điều khiển ô tô chạy ngược chiều trên cao tốc ở làn 120 km/giờ

Hết Tết phải hạ gấp thứ này khỏi bàn thờ, càng để lâu càng mất hết tài lộc

Hết Tết phải hạ gấp thứ này khỏi bàn thờ, càng để lâu càng mất hết tài lộc Sau Tết, bàn thờ gia tiên cần được dọn dẹp gọn gàng để giữ gìn sự thanh tịnh và thu hút tài lộc. Những vật phẩm như bình hoa héo, giấy tiền vàng mã, lá ngọc cành… Continue reading Hết Tết phải hạ gấp thứ này khỏi bàn thờ, càng để lâu càng mất hết tài lộc

Khi nhìn thấy mẹ chồng tằn tiện, chẳng dám mua cho bản thân 1 cái túi lành lặn mà tôi bỗng trào lên cảm giác x.ót xa. Thời gian vừa qua, tôi đã quá vô tâm với bà rồi.

Khi nhìn thấy mẹ chồng tằn tiện, chẳng dám mua cho bản thân 1 cái túi lành lặn mà tôi bỗng trào lên cảm giác x.ót xa. Thời gian vừa qua, tôi đã quá vô tâm với bà rồi. Mẹ chồng tôi ngoài 60, nhưng bà thuộc tuýp người c.ực kì lạc hậu. Bà kh.ông… Continue reading Khi nhìn thấy mẹ chồng tằn tiện, chẳng dám mua cho bản thân 1 cái túi lành lặn mà tôi bỗng trào lên cảm giác x.ót xa. Thời gian vừa qua, tôi đã quá vô tâm với bà rồi.

Táι mặt tҺấү Ьạп tҺȃп sιпҺ coп gιṓпg Һệt cҺồпg mìпҺ пҺưпg kҺι Ьιết cҺa ƌứa trẻ tȏι còп sṓc Һơп

Táι mặt tҺấү Ьạп tҺȃп sιпҺ coп gιṓпg Һệt cҺồпg mìпҺ пҺưпg kҺι Ьιết cҺa ƌứa trẻ tȏι còп sṓc Һơп Táι mặt tҺấү Ьạп tҺȃп sιпҺ coп gιṓпg Һệt cҺồпg mìпҺ пҺưпg kҺι Ьιết cҺa ƌứa trẻ tȏι còп sṓc Һơп Khi bác sỹ bḗ ᵭứa bé trao cho tȏi thì tȏi lại giật… Continue reading Táι mặt tҺấү Ьạп tҺȃп sιпҺ coп gιṓпg Һệt cҺồпg mìпҺ пҺưпg kҺι Ьιết cҺa ƌứa trẻ tȏι còп sṓc Һơп

Hôm nay em đã được trở về với đất Mẹ, yên nghỉ con nhé 🙏 Cảm ơn tất cả các lực lượng cứu hộ trong và ngoài tỉnh đã giúp đỡ gđ

Hai anh em gặp n:ạn khi tắm biển Sầm Sơn Cập nhật: Hôm nay em đã được trở về với đất Mẹ, yên nghỉ con nhé.  Cảm ơn tất cả các lực lượng cứu hộ trong và ngoài tỉnh đã giúp đỡ gia đình Sáng 9/7, UBND phường Sầm Sơn (Thanh Hóa) xác nhận xảy… Continue reading Hôm nay em đã được trở về với đất Mẹ, yên nghỉ con nhé 🙏 Cảm ơn tất cả các lực lượng cứu hộ trong và ngoài tỉnh đã giúp đỡ gđ

Người phụ nữ gi-àu nhất làng liên tục tuyển trai trẻ về bố-c vá;/c thuê, nhưng l-ạ thay họ chỉ làm vào ban đêm, trai trẻ cứ về nhà là k-iệt sứ;/c, cho đến 1 hôm vợ của một thanh niên lé-n đi theo thì ch-ết lặng khi nhìn thấy bà ta… Người phụ nữ giàu nhất làng, bà Tư Hòa, ngoài 60 tuổi, goá chồng đã lâu, không con cái. Căn biệt thự nằm tách biệt cuối làng, cao tường kín cổng, nhưng đêm nào cũng sáng đèn tầng hầm, dù ban ngày luôn đóng im ỉm. Gần đây, bà liên tục tuyển trai trẻ về làm bốc vác thuê, toàn mấy cậu 18–25 tuổi khỏe mạnh, lạ mặt. Nhưng k-ỳ l-ạ thay: Họ chỉ làm vào ban đêm, từ chập tối đến gần sáng mới rời khỏi biệt thự, rồi ngủ vùi cả ngày trong phòng trọ gần đó, không ai được bén mảng vào biệt phủ. Dân làng đồn đoán: — Chắc đào vàng, buôn đồ cổ hay… nuôi tră-n! — Hay bà ấy luyện cái gì… nghe bảo già mà vẫn hồng hào, da mịn như gái ba mươi! Cho đến một hôm, vợ của Tuấn – một thanh niên trong nhóm bốc vác – sinh nghi, vì dạo gần đây chồng cô gầy rộc, mắt thâm quầng, đêm nào về cũng như ki-ệt sức. Cô quyết định lé-n theo sau khi chồng rời nhà lúc 9 giờ tối. Và rồi, cô ch-ết lặng. Trong tầng hầm không phải là kho hàng, mà là… 👇👇

Người phụ nữ giàu nhất làng liên tục tuyển trai trẻ về b-ốc vá-c thuê, nhưng lạ thay họ chỉ làm vào ban đêm Người phụ nữ giàu nhất làng, bà Tư Hòa, ngoài 60 tuổi, goá chồng đã lâu, không con cái. Căn biệt thự nằm tách biệt cuối làng, cao tường kín cổng,… Continue reading Người phụ nữ gi-àu nhất làng liên tục tuyển trai trẻ về bố-c vá;/c thuê, nhưng l-ạ thay họ chỉ làm vào ban đêm, trai trẻ cứ về nhà là k-iệt sứ;/c, cho đến 1 hôm vợ của một thanh niên lé-n đi theo thì ch-ết lặng khi nhìn thấy bà ta… Người phụ nữ giàu nhất làng, bà Tư Hòa, ngoài 60 tuổi, goá chồng đã lâu, không con cái. Căn biệt thự nằm tách biệt cuối làng, cao tường kín cổng, nhưng đêm nào cũng sáng đèn tầng hầm, dù ban ngày luôn đóng im ỉm. Gần đây, bà liên tục tuyển trai trẻ về làm bốc vác thuê, toàn mấy cậu 18–25 tuổi khỏe mạnh, lạ mặt. Nhưng k-ỳ l-ạ thay: Họ chỉ làm vào ban đêm, từ chập tối đến gần sáng mới rời khỏi biệt thự, rồi ngủ vùi cả ngày trong phòng trọ gần đó, không ai được bén mảng vào biệt phủ. Dân làng đồn đoán: — Chắc đào vàng, buôn đồ cổ hay… nuôi tră-n! — Hay bà ấy luyện cái gì… nghe bảo già mà vẫn hồng hào, da mịn như gái ba mươi! Cho đến một hôm, vợ của Tuấn – một thanh niên trong nhóm bốc vác – sinh nghi, vì dạo gần đây chồng cô gầy rộc, mắt thâm quầng, đêm nào về cũng như ki-ệt sức. Cô quyết định lé-n theo sau khi chồng rời nhà lúc 9 giờ tối. Và rồi, cô ch-ết lặng. Trong tầng hầm không phải là kho hàng, mà là… 👇👇

Lương chồng 8 triệu, tôi 70 triệu, nuôi cả nhà chồng nhưng vẫn bị anh nói: “Đồ bu//ôn b//án chẳng ra gì”, 1 tháng sau tôi khiến anh ta phải h/ối hậ/n… Tôi tên Trang, năm nay 32 tuổi, làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty mỹ phẩm, thu nhập trung bình mỗi tháng 70 triệu, chưa kể hoa hồng. Còn chồng tôi, anh Long, nhân viên văn phòng nhỏ, lương tháng 8 triệu. Ngay từ đầu, tôi đã biết sự chênh lệch này, nhưng lúc yêu anh rất ngọt ngào. Anh hay nói: “Em giỏi giang, anh tự hào lắm. Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi.” Nhưng mọi chuyện không hề đẹp như tôi nghĩ. Sau cưới, tôi lo toàn bộ tiền ăn, tiền điện nước, internet, tiền thu//ốc th//ang cho bố mẹ chồng, cả tiền học thêm tiếng Anh cho em chồng. Lương anh 8 triệu, anh đưa mẹ anh 3 triệu, giữ lại 5 triệu ăn sáng, cà phê, thu///ốc l//á, và ăn trưa công ty. Một tháng, anh không bỏ ra đồng nào cho tôi. Tôi vẫn nghĩ: “Thôi kệ, mình kiếm ra tiền, lo cho gia đình anh cũng là tích đức.” Tôi lao đầu vào làm việc, ngày ngủ 4 tiếng, bán thêm hàng online, livestream tư vấn mỹ phẩm tới khuya. Mỗi khi mệt mỏi, tôi chỉ mong anh động viên: “Cố lên vợ nhé, anh thương em.” Nhưng không, anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt kh/ó ch//ịu. Có lần tôi livestream tới 1 giờ sáng, anh thức dậy đi vệ sinh, ngang qua phòng làm việc thấy tôi vẫn bán hàng. Thay vì khen tôi siêng năng, anh lư//ờm rồi nói: “Buôn bán kiểu này thì chẳng ra gì. Người ta làm sếp, làm giám đốc, còn em suốt ngày bán hàng như ngoài chợ.” Tim tôi nhói lên. Tôi cười gượng: “Nhưng em bán kiếm thêm cả chục triệu tháng mà anh. Tiền này để đóng học phí cho bé Thảo (em chồng) đấy.” Anh thở hắt ra, nói giọng lạnh tanh: “Tiền em kiếm ra thì em lo hết đi. Anh không quan tâm.” Tôi lặng im, tiếp tục công việc. Mỗi khi gia đình anh có đám giỗ, sinh nhật, mua sắm, mọi người đều nhìn tôi chờ đợi. Bố mẹ chồng cũng dần mặc định: “Có gì thì bảo con Trang.” Mới đầu tôi vui vì được tin tưởng. Sau đó tôi thấy mình như cái ví không đáy. Một hôm, công ty tôi có chương trình khen thưởng nhân viên xuất sắc. Tôi nhận được chuyến du lịch Singapore 4 ngày 3 đêm. Về khoe chồng, anh xẵng giọng: “Đi mà hưởng thụ. Đi kiểu đó về lại chảnh.” Tôi nuốt nước mắt, h//ủy chuyến đi, lao vào làm. Tôi mua xe hơi, đứng tên anh vì nghĩ anh đi làm cho đỡ mưa nắng. Vậy mà anh vẫn nói với mẹ chồng: “Nó buôn bán mấy thứ lặt vặt, có gì mà giỏi.” Ngày hôm đó, tôi nghe rõ câu nói ấy khi đi chợ về, đứng ngoài cửa bếp. Tôi lặng người, tay r/un r/ẩy. Tôi nuôi cả gia đình này, nhưng với anh, tôi chỉ là “đứa buôn bán vặt vãnh”. Tôi bật khóc, nước mắt chan cả khẩu trang. Tôi nhận ra, tôi không phải vợ, cũng không phải con dâu, mà chỉ là cái cây ATM đặt trong nhà này. Đêm đó, tôi gói ghém đồ đạc. Lúc tôi xách vali ra cửa, mẹ chồng hỏi: “Con đi đâu đấy?” Tôi đáp nhẹ: “Con về nhà mẹ đẻ vài hôm.” Anh Long đang nằm trên sofa, bật dậy nói: “Đi đâu thì đi, đừng có về đây nữa. Anh mệ/t m/ỏi lắm rồi.” Tôi cười, nước mắt chảy dài. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh yên tâm, tôi không về nữa.” Tôi dọn về ở với mẹ ru//ột. Một tháng sau, tôi đã làm một việc khiến anh ta phải h//ối h//ận tột cùng… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Lương chồng 8 triệu, tôi 70 triệu, nuôi cả nhà chồng nhưng vẫn bị anh nói: “Đồ bu//ôn b//án chẳng ra gì”, 1 tháng sau tôi khiến anh ta phải h/ối hậ/n… Lương chồng 8 triệu, tôi 70 triệu, nuôi cả nhà chồng nhưng vẫn bị anh nói: “Đồ bu//ôn b//án chẳng ra gì”, 1… Continue reading Lương chồng 8 triệu, tôi 70 triệu, nuôi cả nhà chồng nhưng vẫn bị anh nói: “Đồ bu//ôn b//án chẳng ra gì”, 1 tháng sau tôi khiến anh ta phải h/ối hậ/n… Tôi tên Trang, năm nay 32 tuổi, làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty mỹ phẩm, thu nhập trung bình mỗi tháng 70 triệu, chưa kể hoa hồng. Còn chồng tôi, anh Long, nhân viên văn phòng nhỏ, lương tháng 8 triệu. Ngay từ đầu, tôi đã biết sự chênh lệch này, nhưng lúc yêu anh rất ngọt ngào. Anh hay nói: “Em giỏi giang, anh tự hào lắm. Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi.” Nhưng mọi chuyện không hề đẹp như tôi nghĩ. Sau cưới, tôi lo toàn bộ tiền ăn, tiền điện nước, internet, tiền thu//ốc th//ang cho bố mẹ chồng, cả tiền học thêm tiếng Anh cho em chồng. Lương anh 8 triệu, anh đưa mẹ anh 3 triệu, giữ lại 5 triệu ăn sáng, cà phê, thu///ốc l//á, và ăn trưa công ty. Một tháng, anh không bỏ ra đồng nào cho tôi. Tôi vẫn nghĩ: “Thôi kệ, mình kiếm ra tiền, lo cho gia đình anh cũng là tích đức.” Tôi lao đầu vào làm việc, ngày ngủ 4 tiếng, bán thêm hàng online, livestream tư vấn mỹ phẩm tới khuya. Mỗi khi mệt mỏi, tôi chỉ mong anh động viên: “Cố lên vợ nhé, anh thương em.” Nhưng không, anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt kh/ó ch//ịu. Có lần tôi livestream tới 1 giờ sáng, anh thức dậy đi vệ sinh, ngang qua phòng làm việc thấy tôi vẫn bán hàng. Thay vì khen tôi siêng năng, anh lư//ờm rồi nói: “Buôn bán kiểu này thì chẳng ra gì. Người ta làm sếp, làm giám đốc, còn em suốt ngày bán hàng như ngoài chợ.” Tim tôi nhói lên. Tôi cười gượng: “Nhưng em bán kiếm thêm cả chục triệu tháng mà anh. Tiền này để đóng học phí cho bé Thảo (em chồng) đấy.” Anh thở hắt ra, nói giọng lạnh tanh: “Tiền em kiếm ra thì em lo hết đi. Anh không quan tâm.” Tôi lặng im, tiếp tục công việc. Mỗi khi gia đình anh có đám giỗ, sinh nhật, mua sắm, mọi người đều nhìn tôi chờ đợi. Bố mẹ chồng cũng dần mặc định: “Có gì thì bảo con Trang.” Mới đầu tôi vui vì được tin tưởng. Sau đó tôi thấy mình như cái ví không đáy. Một hôm, công ty tôi có chương trình khen thưởng nhân viên xuất sắc. Tôi nhận được chuyến du lịch Singapore 4 ngày 3 đêm. Về khoe chồng, anh xẵng giọng: “Đi mà hưởng thụ. Đi kiểu đó về lại chảnh.” Tôi nuốt nước mắt, h//ủy chuyến đi, lao vào làm. Tôi mua xe hơi, đứng tên anh vì nghĩ anh đi làm cho đỡ mưa nắng. Vậy mà anh vẫn nói với mẹ chồng: “Nó buôn bán mấy thứ lặt vặt, có gì mà giỏi.” Ngày hôm đó, tôi nghe rõ câu nói ấy khi đi chợ về, đứng ngoài cửa bếp. Tôi lặng người, tay r/un r/ẩy. Tôi nuôi cả gia đình này, nhưng với anh, tôi chỉ là “đứa buôn bán vặt vãnh”. Tôi bật khóc, nước mắt chan cả khẩu trang. Tôi nhận ra, tôi không phải vợ, cũng không phải con dâu, mà chỉ là cái cây ATM đặt trong nhà này. Đêm đó, tôi gói ghém đồ đạc. Lúc tôi xách vali ra cửa, mẹ chồng hỏi: “Con đi đâu đấy?” Tôi đáp nhẹ: “Con về nhà mẹ đẻ vài hôm.” Anh Long đang nằm trên sofa, bật dậy nói: “Đi đâu thì đi, đừng có về đây nữa. Anh mệ/t m/ỏi lắm rồi.” Tôi cười, nước mắt chảy dài. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh yên tâm, tôi không về nữa.” Tôi dọn về ở với mẹ ru//ột. Một tháng sau, tôi đã làm một việc khiến anh ta phải h//ối h//ận tột cùng… đọc tiếp dưới bình luận 👇