Người Mỹ làm đường, tại sao họ lại chôn nhiều lốp xe xuống bên dưới?

Người Mỹ làm đường, tại sao họ lại chôn nhiều lốp xe xuống bên dưới? Đường cao tốc ở Mỹ cũng là những đoạn dễ bị hư hỏng và cần được sửa chữa, đối với những nơi này, người Mỹ thực sự sử dụng lốp xe bỏ đi. Việc làm này có tác dụng gì?… Continue reading Người Mỹ làm đường, tại sao họ lại chôn nhiều lốp xe xuống bên dưới?

Người hùng vượt sóng dữ, cứu 7 ngư dân gặp nạn trên biển 💕

Người hùng vượt sóng dữ, cứu 7 ngư dân gặp nạn trên biển Giữa mưa to, sóng lớn, anh Thuận – ngư dân ở tỉnh Quảng Trị – cùng lực lượng vũ trang địa phương dũng cảm dùng ghe vượt hiểm nguy, tiếp cận tàu cá gặp nạn, cứu thành công 7 ngư dân. Đến… Continue reading Người hùng vượt sóng dữ, cứu 7 ngư dân gặp nạn trên biển 💕

Giải cứu 4 ông cháu trong ngôi nhà sập ở Thanh Hóa giữa đêm mưa bão👇

Giữa đêm mưa bão, lực lượng chức năng tỉnh Thanh Hóa đã ứng cứu 4 ông cháu gặp nạn trong ngôi nhà đổ sập. Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH Công an tỉnh Thanh Hóa cho biết đơn vị vừa tiếp cận, cứu hộ 4 người dân gặp nạn trong đêm mưa bão. Theo đó, đêm 28… Continue reading Giải cứu 4 ông cháu trong ngôi nhà sập ở Thanh Hóa giữa đêm mưa bão👇

Con mới 24 tuổi, còn độc thân, lương giáo viên thì ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa xong, nhận thêm đứa nhỏ về làm gì cho khổ đờ//i mình? Ngày Liên quyết định nhận nuôi Hùng – một cậu học trò lớp 2 gầy gò, đe///n nhẻ/n, sống lay lắt với người bác ruột ca::y nghiệ//t sau khi cha mẹ em mất trong một vụ tai nạ//n – cả gia đình cô ai cũng phản đối. Thế nhưng nhìn cảnh cậu học trò cơm không đủ no, mặc không đủ ấm, dù học giỏi nhưng luôn tự ti cô đã quyết tâm nhận nuôi. Liên không phải người dư dả, nhưng cô có trái tim lớn. Cô xin chuyển trường về quê, thuê căn nhà nhỏ ở ven thị trấn và chính thức làm mẹ đơn thân – không phải của con mình sinh ra, mà là của đứa trẻ mình chọn ôm vào lòng. Ban đầu, Hùng gọi cô là “cô giáo Liên”. Mãi đến một đêm mưa, khi cậu sốt cao mê man, miệng gọi trong hoảng loạn: “Mẹ ơi đừng bỏ con…” – cô khóc, nắm chặt tay Hùng và thì thầm: “Mẹ đây, mẹ ở đây…” Khi Hùng lên lớp 6, Liên gặp Phúc – một đồng nghiệp ở trường mới, hơn cô 6 tuổi, hiền lành, trầm tính. Anh biết chuyện cô nhận nuôi đứa trẻ không máu mủ, không họ hàng gì, càng quý cô hơn. “Em dạy học bằng trái tim, không chỉ bằng giáo án.” “Em nuôi một đứa trẻ, cũng như chăm một hạt giống. Đến một ngày, cây ấy sẽ che mát cho cả đời mình.” Phúc cầu hôn Liên không rình rang, chỉ đơn giản bảo: “Anh cưới em, thì cũng cưới luôn thằng Hùng làm con.” Sau khi kết hôn, Phúc chính thức làm cha của Hùng. Dù không sinh thành, nhưng ông bố kế ấy chưa từng phân biệt. Cả nhà sống giản dị, ba người – một gia đình ghép nhưng tràn đầy thương yêu…Và 28 năm sau gia đình cô giáo Liên bất ngờ nhận được tin…xem tiếp dưới bình luận 👇

Con mới 24 tuổi, còn độc thân, lương giáo viên thì ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa xong, nhận thêm đứa nhỏ về làm gì cho khổ đờ//i mình? Ngày Liên quyết định nhận nuôi Hùng – một cậu học trò lớp 2 gầy gò, đen nhẻm, sống lay lắt với người bác… Continue reading Con mới 24 tuổi, còn độc thân, lương giáo viên thì ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa xong, nhận thêm đứa nhỏ về làm gì cho khổ đờ//i mình? Ngày Liên quyết định nhận nuôi Hùng – một cậu học trò lớp 2 gầy gò, đe///n nhẻ/n, sống lay lắt với người bác ruột ca::y nghiệ//t sau khi cha mẹ em mất trong một vụ tai nạ//n – cả gia đình cô ai cũng phản đối. Thế nhưng nhìn cảnh cậu học trò cơm không đủ no, mặc không đủ ấm, dù học giỏi nhưng luôn tự ti cô đã quyết tâm nhận nuôi. Liên không phải người dư dả, nhưng cô có trái tim lớn. Cô xin chuyển trường về quê, thuê căn nhà nhỏ ở ven thị trấn và chính thức làm mẹ đơn thân – không phải của con mình sinh ra, mà là của đứa trẻ mình chọn ôm vào lòng. Ban đầu, Hùng gọi cô là “cô giáo Liên”. Mãi đến một đêm mưa, khi cậu sốt cao mê man, miệng gọi trong hoảng loạn: “Mẹ ơi đừng bỏ con…” – cô khóc, nắm chặt tay Hùng và thì thầm: “Mẹ đây, mẹ ở đây…” Khi Hùng lên lớp 6, Liên gặp Phúc – một đồng nghiệp ở trường mới, hơn cô 6 tuổi, hiền lành, trầm tính. Anh biết chuyện cô nhận nuôi đứa trẻ không máu mủ, không họ hàng gì, càng quý cô hơn. “Em dạy học bằng trái tim, không chỉ bằng giáo án.” “Em nuôi một đứa trẻ, cũng như chăm một hạt giống. Đến một ngày, cây ấy sẽ che mát cho cả đời mình.” Phúc cầu hôn Liên không rình rang, chỉ đơn giản bảo: “Anh cưới em, thì cũng cưới luôn thằng Hùng làm con.” Sau khi kết hôn, Phúc chính thức làm cha của Hùng. Dù không sinh thành, nhưng ông bố kế ấy chưa từng phân biệt. Cả nhà sống giản dị, ba người – một gia đình ghép nhưng tràn đầy thương yêu…Và 28 năm sau gia đình cô giáo Liên bất ngờ nhận được tin…xem tiếp dưới bình luận 👇

Người cha g/óa vợ từng bán hết tài sản để nuôi hai con gái ăn học. 20 năm sau, họ trở về trong bộ đồng phục phi công, nắm tay ông bước vào nơi mà cả đời ông chưa từng dám mơ được đặt chân đến… Sân bay quốc tế chiều hôm ấy vẫn ồn ào tiếng động cơ, tiếng loa thông báo vang lên đều đặn. Nhưng tại một góc nhỏ bên chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh, có một khoảnh khắc khiến nhiều người phải dừng lại – một người đàn ông già khắc khổ, đứng giữa hai nữ phi công trẻ trung, bật khóc nức nở. Nước mắt ông không thể kìm được, trong khi hai cô gái nhẹ nhàng đặt tay lên vai cha, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Ông tên là Tư – một người nông dân sống cả đời trong căn nhà tranh vách đất ở một huyện miền Trung đầy nắng gió. Vợ ông mất sớm, khi hai con gái còn chưa kịp nhớ mặt mẹ. Từ đó, ông trở thành một người cha đơn thân. Không có bằng cấp, không có tay nghề, ông làm mọi việc có thể – phụ hồ, gánh gạch, bốc vác, chạy xe thồ – miễn sao có tiền mua gạo, mua tập vở cho con. Hằng đêm, khi hai con đã ngủ, ông lại cặm cụi vá áo, nấu cháo cho sáng mai, rồi ngồi bên ngọn đèn dầu học đọc chữ để dạy con học. “Ba chữ này đọc là gì hả ba?” – cô chị hỏi. “À… cái đó là… là ‘thành công’ đó con. Mai mốt hai đứa thành công rồi đừng quên cha nghe chưa?” – ông cười gượng, che đi giọt nước mắt lặng thầm. Tuổi thơ của hai chị em gắn liền với những đôi dép nhựa mòn gót, những buổi cơm chỉ có rau luộc chấm muối. Nhưng chưa một lần họ thấy cha than nghèo hay đổ lỗi cho số phận. Ngược lại, ông luôn dạy con phải biết mơ ước và cố gắng. Mỗi lần đi ngang sân bay – chỉ nhìn qua hàng rào – ông đều chỉ tay: “Nhìn kìa, mai mốt hai đứa mà được mặc đồ phi công như vậy là cha mừng lắm.” Người ta cười, bảo ông mơ mộng. Ở cái làng nghèo này, có mấy ai từng đi máy bay chứ đừng nói làm phi công. Nhưng ông không bận tâm. Ông chỉ biết cố thêm chút nữa, làm thêm buổi tối, tiết kiệm từng đồng để nuôi giấc mơ ấy. Cái ăn có thể nhịn, nhưng học thì không bao giờ được bỏ. Rồi một ngày, điều kỳ diệu xảy ra… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Người cha g/óa vợ từng bán hết tài sản để nuôi hai con gái ăn học. 20 năm sau, họ trở về trong bộ đồng phục phi công, nắm tay ông bước vào nơi mà cả đời ông chưa từng dám mơ được đặt chân đến… Sân bay quốc tế chiều hôm ấy vẫn ồn… Continue reading Người cha g/óa vợ từng bán hết tài sản để nuôi hai con gái ăn học. 20 năm sau, họ trở về trong bộ đồng phục phi công, nắm tay ông bước vào nơi mà cả đời ông chưa từng dám mơ được đặt chân đến… Sân bay quốc tế chiều hôm ấy vẫn ồn ào tiếng động cơ, tiếng loa thông báo vang lên đều đặn. Nhưng tại một góc nhỏ bên chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh, có một khoảnh khắc khiến nhiều người phải dừng lại – một người đàn ông già khắc khổ, đứng giữa hai nữ phi công trẻ trung, bật khóc nức nở. Nước mắt ông không thể kìm được, trong khi hai cô gái nhẹ nhàng đặt tay lên vai cha, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Ông tên là Tư – một người nông dân sống cả đời trong căn nhà tranh vách đất ở một huyện miền Trung đầy nắng gió. Vợ ông mất sớm, khi hai con gái còn chưa kịp nhớ mặt mẹ. Từ đó, ông trở thành một người cha đơn thân. Không có bằng cấp, không có tay nghề, ông làm mọi việc có thể – phụ hồ, gánh gạch, bốc vác, chạy xe thồ – miễn sao có tiền mua gạo, mua tập vở cho con. Hằng đêm, khi hai con đã ngủ, ông lại cặm cụi vá áo, nấu cháo cho sáng mai, rồi ngồi bên ngọn đèn dầu học đọc chữ để dạy con học. “Ba chữ này đọc là gì hả ba?” – cô chị hỏi. “À… cái đó là… là ‘thành công’ đó con. Mai mốt hai đứa thành công rồi đừng quên cha nghe chưa?” – ông cười gượng, che đi giọt nước mắt lặng thầm. Tuổi thơ của hai chị em gắn liền với những đôi dép nhựa mòn gót, những buổi cơm chỉ có rau luộc chấm muối. Nhưng chưa một lần họ thấy cha than nghèo hay đổ lỗi cho số phận. Ngược lại, ông luôn dạy con phải biết mơ ước và cố gắng. Mỗi lần đi ngang sân bay – chỉ nhìn qua hàng rào – ông đều chỉ tay: “Nhìn kìa, mai mốt hai đứa mà được mặc đồ phi công như vậy là cha mừng lắm.” Người ta cười, bảo ông mơ mộng. Ở cái làng nghèo này, có mấy ai từng đi máy bay chứ đừng nói làm phi công. Nhưng ông không bận tâm. Ông chỉ biết cố thêm chút nữa, làm thêm buổi tối, tiết kiệm từng đồng để nuôi giấc mơ ấy. Cái ăn có thể nhịn, nhưng học thì không bao giờ được bỏ. Rồi một ngày, điều kỳ diệu xảy ra… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vợ ơi, vợ về với chồng đi vợ ơi, 2 vợ chồng mình bảo cùng nhau đi qua khúc sông này là về quê với con mà, vậy mà vừa mới đi được 1 nửa thì đã… 👇👇

Sáng nay, 2 vợ chồng mình bảo cùng nhau đi qua khúc sông này là về quê với con cơ mà Ảnh hưởng bão số 10, ngày và tối 27/9, tại thành phố Huế mưa xối xả, một phụ nữ bị nước lũ cuốn trôi mất tích. Thành phố Huế huy động gần 5.000 cán… Continue reading Vợ ơi, vợ về với chồng đi vợ ơi, 2 vợ chồng mình bảo cùng nhau đi qua khúc sông này là về quê với con mà, vậy mà vừa mới đi được 1 nửa thì đã… 👇👇

Nơi làm việc của “chị đại” Lạng Sơn đánh giá thế nào về cách ứng xử không thể chấp nhận này…. 👇👇👇

Nơi làm việc của “chị đại” Lạng Sơn đánh giá thế nào về cách ứng xử không thể chấp nhận này…. CHÍNH THỨC có sự chỉ đạo từ cấp trên: Chị “đại áo trắng” h::ại chồng mình rồi, đường đường là giáo viên giỏi mà lại làm vậy Trao đổi với phóng viên VietNamNet ngày… Continue reading Nơi làm việc của “chị đại” Lạng Sơn đánh giá thế nào về cách ứng xử không thể chấp nhận này…. 👇👇👇

Xác minh danh tính 14 nannhan trong vụ l::ốc xo:áy kinhhoang ở Ninh Bình: Ta/ng thư/ơng quá đồng bào ơi…. 👇

Danh tính 14 nannhan trong vụ l::ốc xo:áy kinhhoang ở Ninh Bình… Ninh Bình – Sáng 29.9, ảnh hưởng của bão số 10, trên địa bàn tỉnh Ninh Bình xảy ra lốc xoáy, mưa lớn khiến 6 người chết, 7 người bị thương. Mưa bão, lốc xoáy gây thiệt hại nặng nề về người và tài sản… Continue reading Xác minh danh tính 14 nannhan trong vụ l::ốc xo:áy kinhhoang ở Ninh Bình: Ta/ng thư/ơng quá đồng bào ơi…. 👇

Người đàn ông giàu nhất nước Mỹ tình nguyện đóng băng cơ thể 50 năm chờ được hồi sinh vào năm 2017 giờ ra sao? 👇👇👇

Người đàn ông giàu nhất nước Mỹ tình nguyện đóng băng cơ thể 50 năm chờ được hồi sinh vào năm 2017 giờ ra sao? Hơn 50 trôi qua, ai cũng mong muốn được biết liệu người đàn ông ấy có thể hồi sinh hay không và liệu nền khoa học tân tiến hiện đại… Continue reading Người đàn ông giàu nhất nước Mỹ tình nguyện đóng băng cơ thể 50 năm chờ được hồi sinh vào năm 2017 giờ ra sao? 👇👇👇

Anh trai mất tích từ năm 1990, cả nhà tôi đi tìm mà không thấy, vậy mà 30 năm sau có 1 chiếc xe ô tô tiền tỷ đứng trước cổng, người đàn ông bước xuống cầm theo 3 quyển sổ đỏ tưởng mang về báo hiếu bố mẹ nhưng ngờ đâu… Anh trai tôi m-ất tíc;/h từ năm 1990. Ngày ấy, anh mới ngoài 20, nói là lên thành phố lập nghiệp rồi bặt vô âm tín. Cả nhà tôi dốc hết sức đi tìm, đăng báo, gửi ảnh, hỏi han khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không một manh mối. Bố mẹ tôi ngày nào cũng thắp hương gọi tên con, mong một ngày anh quay về. Thời gian thấm thoắt… hơn 30 năm trôi qua. Tóc cha đã bạc, lưng mẹ đã còng, cả nhà coi như anh đã không còn. Ấy vậy mà một buổi chiều, cả xóm nháo nhác khi thấy một chiếc xe ô tô tiền tỷ dừng trước cổng nhà. Cửa mở, một người đàn ông trung niên bước xuống, dáng vóc phong trần nhưng gương mặt lại… là anh trai tôi! Mẹ tôi vừa nhìn thấy đã khóc ngất, còn bố run rẩy vịn tường. Trong tay anh là ba quyển sổ đỏ. Cả họ hàng ùa ra, ai cũng nghĩ: “Anh thành đạt, nay về báo hiếu cha mẹ rồi!” Không khí rưng rưng xúc động. Thế nhưng, khi đặt ba cuốn sổ đỏ lên bàn, anh lạnh lùng cất tiếng: – “Đây không phải quà báo hiếu. Mà là… 👇👇

Anh trai mất tích từ năm 1990, cả nhà tôi đi tìm mà không thấy, vậy mà 30 năm sau có 1 chiếc xe ô tô tiền tỷ đứng trước cổng, người đàn ông bước xuống cầm theo 3 quyển sổ đỏ Anh trai tôi mất tích từ năm 1990. Ngày ấy, anh mới ngoài… Continue reading Anh trai mất tích từ năm 1990, cả nhà tôi đi tìm mà không thấy, vậy mà 30 năm sau có 1 chiếc xe ô tô tiền tỷ đứng trước cổng, người đàn ông bước xuống cầm theo 3 quyển sổ đỏ tưởng mang về báo hiếu bố mẹ nhưng ngờ đâu… Anh trai tôi m-ất tíc;/h từ năm 1990. Ngày ấy, anh mới ngoài 20, nói là lên thành phố lập nghiệp rồi bặt vô âm tín. Cả nhà tôi dốc hết sức đi tìm, đăng báo, gửi ảnh, hỏi han khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không một manh mối. Bố mẹ tôi ngày nào cũng thắp hương gọi tên con, mong một ngày anh quay về. Thời gian thấm thoắt… hơn 30 năm trôi qua. Tóc cha đã bạc, lưng mẹ đã còng, cả nhà coi như anh đã không còn. Ấy vậy mà một buổi chiều, cả xóm nháo nhác khi thấy một chiếc xe ô tô tiền tỷ dừng trước cổng nhà. Cửa mở, một người đàn ông trung niên bước xuống, dáng vóc phong trần nhưng gương mặt lại… là anh trai tôi! Mẹ tôi vừa nhìn thấy đã khóc ngất, còn bố run rẩy vịn tường. Trong tay anh là ba quyển sổ đỏ. Cả họ hàng ùa ra, ai cũng nghĩ: “Anh thành đạt, nay về báo hiếu cha mẹ rồi!” Không khí rưng rưng xúc động. Thế nhưng, khi đặt ba cuốn sổ đỏ lên bàn, anh lạnh lùng cất tiếng: – “Đây không phải quà báo hiếu. Mà là… 👇👇