Ƭôi 65 Ƭuổi, lận đận cả đời đến lúc nghỉ hưu mới Ƭhấm: Đừng mong đợi ở con, có Ƭiền phải biếƬ giữ vào Ƭhân! “Ƭôi yêu Ƭiền, biếƬ Ƭiêu Ƭiền, làm việc hợp pháp để dành Ƭhêm Ƭiền hưu Ƭrí Ƭhì có gì sai. Nói về Ƭiền bạc, nếu bạn chưa Ƭrải qua cảm… Continue reading Tôi 65 tuổi, lận đận cả đời đến lúc nghỉ hưu mới thấm: Đừng mong đợi ở con, có tiền phải biết giữ vào thân!
Danh mục: phụ nữ
Con trai đuổi mẹ ra khỏi nhà – 1 tháng sau ng/ã ng/ửa vì gi;a t;ài mẹ chôn dấu … Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, bà Lành sống cùng con trai duy nhất – Hùng – trong một căn nhà cấp 4 cũ kỹ nhưng ấm cúng. Bà là người phụ nữ đã tần tảo cả đời, bán từng bó rau ngoài chợ, bưng từng tô bún riêu để nuôi con khôn lớn. Chồng mất từ khi Hùng mới lên 6 tuổi, một tay bà cáng đáng mọi thứ, từ miếng ăn đến học phí. Không ít lần bà Lành phải ăn cơm nguội, nhường thịt cá cho con, chỉ mong con có cuộc sống tốt hơn bà. Và bà tự hào. Hùng học giỏi, đỗ đại học danh tiếng, ra trường có việc làm ổn định, sau đó lấy vợ là Thu – một cô gái có phần thực dụng, sắc sảo. Ban đầu, bà vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể an hưởng tuổi già. Nhưng đời không như mơ. Sau khi cưới, Hùng đưa vợ về sống chung với mẹ. Ban đầu, Thu tỏ ra ngoan ngoãn, lễ phép. Nhưng chỉ vài tháng sau, không khí trong nhà thay đổi. Thu bắt đầu góp ý chuyện ăn uống, dọn dẹp, đến cả việc bà Lành để dép không ngay ngắn trước cửa cũng khiến cô khó chịu. Hùng, đi làm cả ngày, về đến nhà nghe vợ cằn nhằn, thay vì lắng nghe mẹ, lại dần đứng về phía vợ. – “Mẹ sống chung thì cũng phải theo nếp nhà con chứ, đâu thể tùy tiện như xưa nữa,” Hùng từng nói như thế, khiến bà Lành nghẹn ngào. Dù buồn, bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bà nghĩ con dâu còn trẻ, chưa hiểu chuyện, từ từ sẽ khác. Nhưng mọi chuyện càng ngày càng t/ệ. Một buổi chiều mưa gió, khi bà Lành đang nấu canh chua, vô tình đánh vỡ một chiếc tô sứ mà Thu mua từ nước ngoài. Tiếng x/oảng vang lên, Thu từ trong phòng chạy ra, giận dữ q/uát: – “Bà cố ý hả? Tô này mấy triệu đồng đó! Bà làm ăn cái k/iểu gì vậy?” Bà Lành l/ắp b/ắp xin lỗi, định gom mảnh vỡ thì Thu hất tay ra:…………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇
Con trai đuổi mẹ ra khỏi nhà – 1 tháng sau ng/ã ng/ửa vì gi;a t;ài mẹ chôn dấu … Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, bà Lành sống cùng con trai duy nhất – Hùng – trong một căn nhà cấp 4 cũ kỹ nhưng ấm cúng. Bà là người phụ nữ… Continue reading Con trai đuổi mẹ ra khỏi nhà – 1 tháng sau ng/ã ng/ửa vì gi;a t;ài mẹ chôn dấu … Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, bà Lành sống cùng con trai duy nhất – Hùng – trong một căn nhà cấp 4 cũ kỹ nhưng ấm cúng. Bà là người phụ nữ đã tần tảo cả đời, bán từng bó rau ngoài chợ, bưng từng tô bún riêu để nuôi con khôn lớn. Chồng mất từ khi Hùng mới lên 6 tuổi, một tay bà cáng đáng mọi thứ, từ miếng ăn đến học phí. Không ít lần bà Lành phải ăn cơm nguội, nhường thịt cá cho con, chỉ mong con có cuộc sống tốt hơn bà. Và bà tự hào. Hùng học giỏi, đỗ đại học danh tiếng, ra trường có việc làm ổn định, sau đó lấy vợ là Thu – một cô gái có phần thực dụng, sắc sảo. Ban đầu, bà vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể an hưởng tuổi già. Nhưng đời không như mơ. Sau khi cưới, Hùng đưa vợ về sống chung với mẹ. Ban đầu, Thu tỏ ra ngoan ngoãn, lễ phép. Nhưng chỉ vài tháng sau, không khí trong nhà thay đổi. Thu bắt đầu góp ý chuyện ăn uống, dọn dẹp, đến cả việc bà Lành để dép không ngay ngắn trước cửa cũng khiến cô khó chịu. Hùng, đi làm cả ngày, về đến nhà nghe vợ cằn nhằn, thay vì lắng nghe mẹ, lại dần đứng về phía vợ. – “Mẹ sống chung thì cũng phải theo nếp nhà con chứ, đâu thể tùy tiện như xưa nữa,” Hùng từng nói như thế, khiến bà Lành nghẹn ngào. Dù buồn, bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bà nghĩ con dâu còn trẻ, chưa hiểu chuyện, từ từ sẽ khác. Nhưng mọi chuyện càng ngày càng t/ệ. Một buổi chiều mưa gió, khi bà Lành đang nấu canh chua, vô tình đánh vỡ một chiếc tô sứ mà Thu mua từ nước ngoài. Tiếng x/oảng vang lên, Thu từ trong phòng chạy ra, giận dữ q/uát: – “Bà cố ý hả? Tô này mấy triệu đồng đó! Bà làm ăn cái k/iểu gì vậy?” Bà Lành l/ắp b/ắp xin lỗi, định gom mảnh vỡ thì Thu hất tay ra:…………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇
Bà Phương Hằng réo tên Mỹ Tâm trên livestream, công bố tin chấ/n động về tình yêu của nữ ca sĩ với 1 thầ//y chù:a nổi tiếng, CDM bức xú//c: đừng đụng vô c Tâm 👇👇👇
Bà Phương Hằng réo tên Mỹ Tâm trên livestream, công bố tin chấ/n động về tình yêu của nữ ca sĩ với 1 thầ//y chù:a nổi tiếng, CDM bức xú//c: đừng đụng vô c Tâm Bà Nguyễn Phương Hằng từng khiến giới giải trí “chao đảo” vì liên tục réo tên, cũng như tố một số nghệ… Continue reading Bà Phương Hằng réo tên Mỹ Tâm trên livestream, công bố tin chấ/n động về tình yêu của nữ ca sĩ với 1 thầ//y chù:a nổi tiếng, CDM bức xú//c: đừng đụng vô c Tâm 👇👇👇
Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang. Đặc biệt là bà nội – người từng ghét mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải. Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học. Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy. Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt: Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học. Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam. Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ. Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được. Thế nhưng…người bà nội cay nghiệt xuất hiện xem thêm dưới cmt
Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, bà nội hối hận quá muộn! Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là… Continue reading Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang. Đặc biệt là bà nội – người từng ghét mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải. Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học. Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy. Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt: Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học. Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam. Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ. Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được. Thế nhưng…người bà nội cay nghiệt xuất hiện xem thêm dưới cmt
Bố mẹ mất trong một vụ tai nạ:n gia–0 thông khi chị Bích mới 24 tuổi, còn ba đứa em thì đứa lớn nhất mới học lớp 9, nhỏ nhất mới vào lớp 6. Cả bầu trời sụp đổ xuống đầu cô gái trẻ vừa mới lập gia đình chưa đầy hai năm. Người thân bên nội đến đưa tang, nhưng sau đó chẳng ai đoái hoài gì. Bà nội lắc đầu, buông một câu chát đắng: “Ba đứa nhỏ dạ-i, tương lai u ám lắm. Bích lo được đến đâu thì lo. Nhà bác nghèo, không giúp được gì đâu.” Chị Bích ôm lấy ba đứa em – hai cậu em trai sinh đôi là Khôi và Khang, cùng cô em gái út tên Vy – nước mắt lã chã. Họ hàng nhìn chị với ánh mắt hoài nghi, dè bỉu. Có người còn bóng gió: “Lo chưa xong thân mình, bày đặt gánh ba đứa học hành.” Nhưng chị không than thân trách phận. Chị cùng chồng anh Hòa, một thợ sửa điện máy quyết tâm gồng gánh cả gia đình. Ban ngày, chị làm công nhân ở xưởng may, tối về nhận thêm việc thêu ren gia công. Anh Hòa sửa điện tử khắp làng trên xóm dưới, ai gọi giờ nào cũng đi, miễn sao có thêm thu nhập. Ba đứa nhỏ không phụ lòng chị. Khôi – thông minh, đam mê Toán học. Khang – say mê Lý. Còn Vy – cô bé hiền lành, học giỏi Văn. Chị Bích chẳng bao giờ bắt em nghỉ học. Có khi thiếu tiền học phí, chị âm thầm đi vay mượn, tối về vẫn tươi cười: “Cố học nha mấy đứa, chị không tiếc gì đâu.” Nhiều đêm, cả nhà ăn cơm với rau muống luộc, mắm chấm. Chị Bích thường nhường phần thịt ít ỏi cho các em. Khôi từng khóc mà nói: “Mai mốt em lớn, em mua cho chị cái nhà thiệt đẹp, chị khỏi đi làm nữa!” Bà nội và bác họ vẫn lặng lẽ quan sát. Thỉnh thoảng họ ghé qua, nói vài câu kiểu như: “Học cho dữ vô rồi cũng đi làm công nhân chứ làm gì ra hồn.” Chị chỉ cười, không đáp…và rồi quả ngọt đã đến…x///em thêm dưới bình luận!
Chị gái cùng chồng quyết nuôi 3 người em ăn học và quả ngọt sau 20 năm khiến ai cũng nể CHỊ GÁI VÀ GIẤC MƠ CỦA BA NGƯỜI EM Bố mẹ mất trong một vụ tai nạn giao thông khi chị Bích mới 24 tuổi, còn ba đứa em thì đứa lớn nhất mới… Continue reading Bố mẹ mất trong một vụ tai nạ:n gia–0 thông khi chị Bích mới 24 tuổi, còn ba đứa em thì đứa lớn nhất mới học lớp 9, nhỏ nhất mới vào lớp 6. Cả bầu trời sụp đổ xuống đầu cô gái trẻ vừa mới lập gia đình chưa đầy hai năm. Người thân bên nội đến đưa tang, nhưng sau đó chẳng ai đoái hoài gì. Bà nội lắc đầu, buông một câu chát đắng: “Ba đứa nhỏ dạ-i, tương lai u ám lắm. Bích lo được đến đâu thì lo. Nhà bác nghèo, không giúp được gì đâu.” Chị Bích ôm lấy ba đứa em – hai cậu em trai sinh đôi là Khôi và Khang, cùng cô em gái út tên Vy – nước mắt lã chã. Họ hàng nhìn chị với ánh mắt hoài nghi, dè bỉu. Có người còn bóng gió: “Lo chưa xong thân mình, bày đặt gánh ba đứa học hành.” Nhưng chị không than thân trách phận. Chị cùng chồng anh Hòa, một thợ sửa điện máy quyết tâm gồng gánh cả gia đình. Ban ngày, chị làm công nhân ở xưởng may, tối về nhận thêm việc thêu ren gia công. Anh Hòa sửa điện tử khắp làng trên xóm dưới, ai gọi giờ nào cũng đi, miễn sao có thêm thu nhập. Ba đứa nhỏ không phụ lòng chị. Khôi – thông minh, đam mê Toán học. Khang – say mê Lý. Còn Vy – cô bé hiền lành, học giỏi Văn. Chị Bích chẳng bao giờ bắt em nghỉ học. Có khi thiếu tiền học phí, chị âm thầm đi vay mượn, tối về vẫn tươi cười: “Cố học nha mấy đứa, chị không tiếc gì đâu.” Nhiều đêm, cả nhà ăn cơm với rau muống luộc, mắm chấm. Chị Bích thường nhường phần thịt ít ỏi cho các em. Khôi từng khóc mà nói: “Mai mốt em lớn, em mua cho chị cái nhà thiệt đẹp, chị khỏi đi làm nữa!” Bà nội và bác họ vẫn lặng lẽ quan sát. Thỉnh thoảng họ ghé qua, nói vài câu kiểu như: “Học cho dữ vô rồi cũng đi làm công nhân chứ làm gì ra hồn.” Chị chỉ cười, không đáp…và rồi quả ngọt đã đến…x///em thêm dưới bình luận!
Chúc mừng Khánh Vy và Mc Nguyên Khang cả 2 đẹp đôi quá… loạt ảnh siêu h;;ot chính thức công bố 👇
Chúc mừng Khánh Vy và Mc Nguyên Khang cả 2 đẹp đôi quá… loạt ảnh siêu h;;ot chính thức công bố MC Nguyên Khang chia sẻ về lần đầu dẫn chương trình cùng MC Khánh Vy. Đây cũng là sự kiện cuối cùng anh dẫn trong năm Giáp Thìn vì ngày Tết nam MC muốn… Continue reading Chúc mừng Khánh Vy và Mc Nguyên Khang cả 2 đẹp đôi quá… loạt ảnh siêu h;;ot chính thức công bố 👇
Gia thế không phải vừa đâu của vợ ông Trịnh Văn Quyết, giàu và quyền l;;ực cỡ nào mà khắc phục tận 2.400 tỷ cho chồng để giảm nhẹ tội?👇👇👇
Gia thế không phải vừa đâu của vợ ông Trịnh Văn Quyết, giàu và quyền l;;ực cỡ nào mà khắc phục tận 2.400 tỷ cho chồng để giảm nhẹ tội? Theo kế hoạch, ngày 17-6 tới đây, TAND Cấp cao tại Hà Nội mở lại phiên tòa phúc thẩm xét đơn kháng cáo của 3… Continue reading Gia thế không phải vừa đâu của vợ ông Trịnh Văn Quyết, giàu và quyền l;;ực cỡ nào mà khắc phục tận 2.400 tỷ cho chồng để giảm nhẹ tội?👇👇👇
2 chị em sinh đôi cưới chung 1 người, đêm đầu tiên chia sẻ ch/uyện đ/ó lại xảy ra chuyện kh/ó tin ….Thảo và Vy là hai chị em sinh đôi, sinh ra và lớn lên tại một làng chài ven biển. Từ nhỏ, cả hai đã gắn bó như hình với bóng, luôn chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Họ giống nhau đến mức đôi khi ngay cả cha mẹ cũng khó phân biệt. Lớn lên, dù có những sở thích khác nhau, nhưng một lời thề bất di bất dịch đã gắn kết họ: “Sẽ không bao giờ rời xa nhau!” Nhưng cuộc sống vốn không bao giờ đơn giản. Khi bước vào tuổi đôi mươi, họ cùng yêu chung một người đàn ông – Hưng, một thương nhân thành đạt từ thành phố. Anh ta cao ráo, điển trai, nói chuyện cuốn hút và có vẻ ngoài lịch lãm. Ban đầu, cả hai đều giấu nhẹm tình cảm của mình, không ai dám nói ra vì sợ làm tổn thương người kia. Nhưng rồi sự thật dần dần lộ ra, và thay vì tranh giành, họ đưa ra một quyết định táo bạo: Cùng cưới chung một chồng. Cả làng chài xôn xao. Người ta bàn tán, ch//ế gi//ễu, có người c/ười c/ợt, có người ph/ản đ/ối kịch liệt. Nhưng Thảo và Vy không bận tâm. Họ tin rằng, chỉ cần có nhau, chỉ cần tình yêu đủ lớn, mọi rào cản sẽ tan biến. Hưng cũng đồng ý – có thể vì tham lam, có thể vì anh ta thực sự yêu cả hai. Hôn lễ diễn ra trong sự tò mò của bao người. Đêm đầu tiên, họ quyết định sẽ thay phiên nhau ở bên Hưng. Cả ba cùng hứa rằng sẽ không ghen tuông, sẽ công bằng trong tình cảm, và sẽ giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhưng thực tế lại khác xa giấc mơ…..Xem tiếp tại bình luận
2 chị em sinh đôi cưới chung 1 người, đêm đầu tiên chia sẻ ch/uyện đ/ó lại xảy ra chuyện kh/ó tin ….Thảo và Vy là hai chị em sinh đôi, sinh ra và lớn lên tại một làng chài ven biển. Từ nhỏ, cả hai đã gắn bó như hình với bóng, luôn chia… Continue reading 2 chị em sinh đôi cưới chung 1 người, đêm đầu tiên chia sẻ ch/uyện đ/ó lại xảy ra chuyện kh/ó tin ….Thảo và Vy là hai chị em sinh đôi, sinh ra và lớn lên tại một làng chài ven biển. Từ nhỏ, cả hai đã gắn bó như hình với bóng, luôn chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Họ giống nhau đến mức đôi khi ngay cả cha mẹ cũng khó phân biệt. Lớn lên, dù có những sở thích khác nhau, nhưng một lời thề bất di bất dịch đã gắn kết họ: “Sẽ không bao giờ rời xa nhau!” Nhưng cuộc sống vốn không bao giờ đơn giản. Khi bước vào tuổi đôi mươi, họ cùng yêu chung một người đàn ông – Hưng, một thương nhân thành đạt từ thành phố. Anh ta cao ráo, điển trai, nói chuyện cuốn hút và có vẻ ngoài lịch lãm. Ban đầu, cả hai đều giấu nhẹm tình cảm của mình, không ai dám nói ra vì sợ làm tổn thương người kia. Nhưng rồi sự thật dần dần lộ ra, và thay vì tranh giành, họ đưa ra một quyết định táo bạo: Cùng cưới chung một chồng. Cả làng chài xôn xao. Người ta bàn tán, ch//ế gi//ễu, có người c/ười c/ợt, có người ph/ản đ/ối kịch liệt. Nhưng Thảo và Vy không bận tâm. Họ tin rằng, chỉ cần có nhau, chỉ cần tình yêu đủ lớn, mọi rào cản sẽ tan biến. Hưng cũng đồng ý – có thể vì tham lam, có thể vì anh ta thực sự yêu cả hai. Hôn lễ diễn ra trong sự tò mò của bao người. Đêm đầu tiên, họ quyết định sẽ thay phiên nhau ở bên Hưng. Cả ba cùng hứa rằng sẽ không ghen tuông, sẽ công bằng trong tình cảm, và sẽ giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhưng thực tế lại khác xa giấc mơ…..Xem tiếp tại bình luận
Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được, lúc này ông lão quay lại thì lạnh người nhìn thấy… Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu ta-ng tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông. Dân làng lặng lẽ theo sau chiếc li-nh cữ/;u được khiêng ngang qua con đường đất dẫn ra bến nước đầu làng – nơi gắn bó cả tuổi thơ của cậu thanh niên vừa ch;/ết đu-ối hôm trước. Tiếng kèn đám m-a réo rắt như gọi hồn, xen lẫn tiếng khóc nức nở của mẹ già. Ai cũng nghẹn ngào, chẳng ai nói với ai câu nào. Chiếc quan tài được đặt lên một chiếc thuyền gỗ lớn, ông lão chèo đò. Nhưng lạ lùng thay… Mới đi được vài sải nước, chiếc thuyền bỗng rung nhẹ. Ông lão khựng lại, ngẩng lên nhìn quanh. Không có sóng, không có gió, nhưng nước dưới chân ông lạnh buốt đến gai người. Rồi bất ngờ… thuyền tròng trành, rung mạnh hơn. Mặt nước dâng lên, ngấm vào mạn thuyền khiến nó chìm dần. Ông lão hốt hoảng, cố chèo nhanh trở lại bờ nhưng mái chèo nặng trịch như bị giữ chặt, càng chèo càng bị kéo ngược ra giữa dòng. Ông lão thở dốc, run tay. Bỗng… ông quay đầu lại, thì ông giật mình nhìn thấy… 👇👇
Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu tang tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông.… Continue reading Đưa li;/nh c;/ữu của thanh niên vừa ch;/ết đ-uối đi qua bến nước đầu làng, ông lão chèo đò bỗng hoảng hốt khi thấy thuyền chìm dần rồi chèo thế nào cũng không được, lúc này ông lão quay lại thì lạnh người nhìn thấy… Trời chiều âm u, mây xám cuồn cuộn như kéo cả bầu ta-ng tóc đổ xuống ngôi làng nhỏ ven sông. Dân làng lặng lẽ theo sau chiếc li-nh cữ/;u được khiêng ngang qua con đường đất dẫn ra bến nước đầu làng – nơi gắn bó cả tuổi thơ của cậu thanh niên vừa ch;/ết đu-ối hôm trước. Tiếng kèn đám m-a réo rắt như gọi hồn, xen lẫn tiếng khóc nức nở của mẹ già. Ai cũng nghẹn ngào, chẳng ai nói với ai câu nào. Chiếc quan tài được đặt lên một chiếc thuyền gỗ lớn, ông lão chèo đò. Nhưng lạ lùng thay… Mới đi được vài sải nước, chiếc thuyền bỗng rung nhẹ. Ông lão khựng lại, ngẩng lên nhìn quanh. Không có sóng, không có gió, nhưng nước dưới chân ông lạnh buốt đến gai người. Rồi bất ngờ… thuyền tròng trành, rung mạnh hơn. Mặt nước dâng lên, ngấm vào mạn thuyền khiến nó chìm dần. Ông lão hốt hoảng, cố chèo nhanh trở lại bờ nhưng mái chèo nặng trịch như bị giữ chặt, càng chèo càng bị kéo ngược ra giữa dòng. Ông lão thở dốc, run tay. Bỗng… ông quay đầu lại, thì ông giật mình nhìn thấy… 👇👇
Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm, nào ngờ đêm tân hôn cô “đổi đời” như vớ được vàng mười vì anh ta chính là… Cả làng Đông Hòa xô-n xa-o từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tu;/ổi, xinh nhất vùng – không về nhà suốt một đêm. Cô chỉ đi đám cưới bạn thân ở làng bên, chẳng may trời đổ mưa lớn, cầu gãy, phải ngủ nhờ nhà người bạn. Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới l-ê lết về, đầu tóc ư-ớt sũng, áo quần lấm lem. Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử: – “Đi đêm không về là h/ư rồi!” – “Khéo có bầ-u rồi cũng nên…” – “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!” Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì, bị ghét, bị sợ, bị coi là “qu-ái g/ở”. Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm. Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn: – “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!” Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng. Đêm tân hôn. Tuấn không đụ-ng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng. Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài… Một lúc sau, Thắm đứng chết trân. Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê “sứt m-ôi t/ậ;t ngu;/yền” như làng đồn mà chính là 👇👇
Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm Cả làng Đông Hòa xôn xao từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tuổi, xinh nhất vùng – không về… Continue reading Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng b-/ê u rế;/ u không còn nguy-ên v/ ẹn, bố mẹ nhắm mắt gả cô cho người đàn ông s-ứ;t môi cuối xóm, nào ngờ đêm tân hôn cô “đổi đời” như vớ được vàng mười vì anh ta chính là… Cả làng Đông Hòa xô-n xa-o từ sáng sớm khi thấy Thắm – cô gái 22 tu;/ổi, xinh nhất vùng – không về nhà suốt một đêm. Cô chỉ đi đám cưới bạn thân ở làng bên, chẳng may trời đổ mưa lớn, cầu gãy, phải ngủ nhờ nhà người bạn. Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới l-ê lết về, đầu tóc ư-ớt sũng, áo quần lấm lem. Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử: – “Đi đêm không về là h/ư rồi!” – “Khéo có bầ-u rồi cũng nên…” – “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!” Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì, bị ghét, bị sợ, bị coi là “qu-ái g/ở”. Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm. Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn: – “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!” Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng. Đêm tân hôn. Tuấn không đụ-ng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng. Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài… Một lúc sau, Thắm đứng chết trân. Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê “sứt m-ôi t/ậ;t ngu;/yền” như làng đồn mà chính là 👇👇