Công an công bố 6 số điện thoại lừa đảo mới nhất: Người dân tuyệt đối không nghe gọi, chặn số ngay lập tức Theo Công an TP. Hà Nội, thời gian qua, xuất hiện thủ đoạn lừa đảo tinh vi khi các đối tượng mạo danh nhân viên giao hàng, gọi điện thông báo… Continue reading Công an công bố 6 số điện thoại lừa đảo mới nhất: Người dân tuyệt đối không nghe gọi, chặn số ngay lập tức
Tháng: Tháng 5 2025
Sau 5 tháng “làm dâu” cô gái quyết định ly hôn vì mâu thuẫn với gia đình nhà chồng
Sau 5 tháng “làm dâu” cô gái quyết định ly hôn vì mâu thuẫn với gia đình nhà chồng Bài viết của chị N.T.N đã thu hút đông đảo sự quan tâm của cộng đồng mạng. Cuộc sống hôn nhân là vấn đề nan giải của nhiều cặp vợ chồng trẻ. Khi yêu và khi… Continue reading Sau 5 tháng “làm dâu” cô gái quyết định ly hôn vì mâu thuẫn với gia đình nhà chồng
Hòa Minzy: “Em chưa lấy chồng nha, đừng bảo em là bước thêm bước nữa, vô duyên lắm á”
Hòa Minzy: “Em chưa lấy chồng nha, đừng bảo em là bước thêm bước nữa, vô duyên lắm á” Mới đây, bác sĩ Cao Hữu Thịnh bất ngờ đăng tải hình ảnh chụp cùng nữ ca sĩ Hòa Minzy kèm theo dòng trạng thái thú vị: “Mọi người thấy sao? Coi thử xem bật tình… Continue reading Hòa Minzy: “Em chưa lấy chồng nha, đừng bảo em là bước thêm bước nữa, vô duyên lắm á”
Các cụ có câu: “Đừng mua thịt lợn sớm, đừng mua đậu phụ muộn”, vì sao vậy?
Các cụ có câu: “Đừng mua thịt lợn sớm, đừng mua đậu phụ muộn”, vì sao vậy? Câu nói: ”Sớm không mua thịt lợn, muộn không mua đậu phụ” thực ra là để chỉ một kinh nghiệm sinh hoạt xưa kia, có nghĩa là bạn nên cố gắng không mua thịt lợn vào buổi sáng… Continue reading Các cụ có câu: “Đừng mua thịt lợn sớm, đừng mua đậu phụ muộn”, vì sao vậy?
Một hoa hậu lên tiếng: “Trấn Thành làm phim cũng là 1 cách từ thiện, giúp người xem phim sống tốt hơn”
Chia sẻ của hoa hậu này mới đây cho rằng Trấn Thành đã làm từ thiện thông qua những bộ phim của mình khiến netizen không khỏi tranh cãi. Làm 3 bộ phim điện ảnh đã trở thành “đạo diễn nghìn tỷ”, doanh thu cả ba bộ phim Bố già, Nhà bà Nữ và Mai đều trên 400 tỷ, Trấn… Continue reading Một hoa hậu lên tiếng: “Trấn Thành làm phim cũng là 1 cách từ thiện, giúp người xem phim sống tốt hơn”
Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ “Đừng tin hết những gì mẹ các con kể”, thì chị em tôi mới tá hỏa phát hiện ra… Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời – lại như biến thành một người khác. Bà không ăn, không nói, chỉ ngồi trước bàn thờ mà khóc nức nở. Những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ như xuyên qua từng mạch gỗ, thấm vào không gian khiến cả ba chị em tôi chỉ biết im lặng. Tôi từng hỏi, “Cha mất vì ta;/i nạ;/n thật sao mẹ?” Mẹ chỉ lặng thinh, ánh mắt đỏ hoe lảng tránh. Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ đều kể một câu chuyện giống nhau – rằng cha mất do ta-/i nạ;/n giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một vụ t;/ai n//ạn bất ngờ, không ai ngờ trước. Chúng tôi tin, suốt 15 năm. Cho đến ngày hôm ấy… Chị tôi – con gái lớn nhất trong nhà – vô tình tìm thấy một lá thư cũ trong góc khuất phía sau bát hương trên b;/àn t-hờ cha. Tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ thì vẫn rõ ràng. Là nét chữ của cha. Chị cầm lá thư mà run lên bần bật, gọi hai đứa em đến đọc cùng. Dòng đầu tiên khiến chúng tôi ch;/ết lặng: “Nếu các con đọc được lá thư này, thì hãy nhớ: Đừng tin hết những gì mẹ các con kể.” Cha không hề nhắc đến tai nạn. Ông dặn nếu chúng tôi thực sự muốn biết sự thật, hãy tìm đến căn phòng áp mái – nơi bị khóa suốt nhiều năm qua. Tôi và chị em tôi nhìn nhau. Tim đập dồn dập. Đêm ấy, khi mẹ ngủ, chúng tôi len lén mở khóa căn gác cũ. Điều khủ;/ng khiế-p nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mặt 👇👇
Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời –… Continue reading Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ “Đừng tin hết những gì mẹ các con kể”, thì chị em tôi mới tá hỏa phát hiện ra… Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời – lại như biến thành một người khác. Bà không ăn, không nói, chỉ ngồi trước bàn thờ mà khóc nức nở. Những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ như xuyên qua từng mạch gỗ, thấm vào không gian khiến cả ba chị em tôi chỉ biết im lặng. Tôi từng hỏi, “Cha mất vì ta;/i nạ;/n thật sao mẹ?” Mẹ chỉ lặng thinh, ánh mắt đỏ hoe lảng tránh. Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ đều kể một câu chuyện giống nhau – rằng cha mất do ta-/i nạ;/n giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một vụ t;/ai n//ạn bất ngờ, không ai ngờ trước. Chúng tôi tin, suốt 15 năm. Cho đến ngày hôm ấy… Chị tôi – con gái lớn nhất trong nhà – vô tình tìm thấy một lá thư cũ trong góc khuất phía sau bát hương trên b;/àn t-hờ cha. Tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ thì vẫn rõ ràng. Là nét chữ của cha. Chị cầm lá thư mà run lên bần bật, gọi hai đứa em đến đọc cùng. Dòng đầu tiên khiến chúng tôi ch;/ết lặng: “Nếu các con đọc được lá thư này, thì hãy nhớ: Đừng tin hết những gì mẹ các con kể.” Cha không hề nhắc đến tai nạn. Ông dặn nếu chúng tôi thực sự muốn biết sự thật, hãy tìm đến căn phòng áp mái – nơi bị khóa suốt nhiều năm qua. Tôi và chị em tôi nhìn nhau. Tim đập dồn dập. Đêm ấy, khi mẹ ngủ, chúng tôi len lén mở khóa căn gác cũ. Điều khủ;/ng khiế-p nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mặt 👇👇
Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇👇
Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn… Continue reading Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇👇
Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn toàn hải sản và rồi sau đó cả nhà chồng điêu đứng chừa đến già chỉ vì… Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đ;/ay nghi;/ến. Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không n;/gu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi. Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy. Tôi gật đầu. Tôi vào bếp. Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến. Tôi chỉ ngồi nhìn – vẫn với mâm cơm riêng như thường lệ – nhưng lần này tôi mỉm cười. Ba tiếng sau, cả nhà ôm bụng, mặt tái mét, người vã mồ hôi. Có người ói, có người lăn lộn trên nền nhà. Xe cấp cứu hú còi inh ỏi trong đêm. Cả xóm được phen nháo nhào. Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng, nói một câu duy nhất khiến nhà chồng sợ tôi đến già… 👇👇
Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ… Continue reading Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn toàn hải sản và rồi sau đó cả nhà chồng điêu đứng chừa đến già chỉ vì… Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đ;/ay nghi;/ến. Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không n;/gu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi. Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy. Tôi gật đầu. Tôi vào bếp. Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến. Tôi chỉ ngồi nhìn – vẫn với mâm cơm riêng như thường lệ – nhưng lần này tôi mỉm cười. Ba tiếng sau, cả nhà ôm bụng, mặt tái mét, người vã mồ hôi. Có người ói, có người lăn lộn trên nền nhà. Xe cấp cứu hú còi inh ỏi trong đêm. Cả xóm được phen nháo nhào. Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng, nói một câu duy nhất khiến nhà chồng sợ tôi đến già… 👇👇
KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì Chiều ngày 2/4/2024, anh Lâm – một người đàn ông ngoài bốn mươi – tìm đến căn hộ 802 thuộc một chung cư cao tầng ở quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Đây là nhà của em gái rể anh – chị Nguyễn Thị Nhàn – và chồng là anh Phạm Văn Quân. Họ đã mất liên lạc vài ngày. Cửa khóa, đèn tắt, rèm buông kín như thể không ai còn ở đây. Tuy nhiên, điều khiến anh Lâm chú ý không phải sự im lặng, mà là… mùi lạ từ vòi nước bếp. Khi anh mở vòi rửa tay, dòng nước đục ngầu chảy ra, kèm mùi tanh khó chịu khiến anh rùng mình…. Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇
KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì Chiều ngày 2/4/2024, anh Lâm – một… Continue reading KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì Chiều ngày 2/4/2024, anh Lâm – một người đàn ông ngoài bốn mươi – tìm đến căn hộ 802 thuộc một chung cư cao tầng ở quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Đây là nhà của em gái rể anh – chị Nguyễn Thị Nhàn – và chồng là anh Phạm Văn Quân. Họ đã mất liên lạc vài ngày. Cửa khóa, đèn tắt, rèm buông kín như thể không ai còn ở đây. Tuy nhiên, điều khiến anh Lâm chú ý không phải sự im lặng, mà là… mùi lạ từ vòi nước bếp. Khi anh mở vòi rửa tay, dòng nước đục ngầu chảy ra, kèm mùi tanh khó chịu khiến anh rùng mình…. Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇
Coca-Cola bị thu hồi khắp châu Âu do nhiễm clo ở mức cao, Việt Nam vẫn bán tràn lan, uống vào gây cảm giác gì?
Coca-Cola bị thu hồi khắp châu Âu do nhiễm clo ở mức cao, Việt Nam vẫn bán tràn lan, uống vào gây cảm giác gì? Coca-Cola thu hồi hàng loạt sản phẩm tại châu Âu do nhiễm clo ở mức cao Đơn vị đóng chai của Coca-Cola ở châu Âu ngày 27/1 thông báo đã… Continue reading Coca-Cola bị thu hồi khắp châu Âu do nhiễm clo ở mức cao, Việt Nam vẫn bán tràn lan, uống vào gây cảm giác gì?